Chap 31 + 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hôm nay, phòng bệnh Kim Ngưu đặc biệt đông nghịt người, số lượng kí giả cũng bỗng dưng tăng vọt lên gấp đôi so với ngày thường, tinh thần cao hứng phấn chấn hẳn lên.

Mẹ chồng cô đến thăm, nước mắt ngắn nước mắt dài cùng cô đóng vở "Mẹ chồng nàng dâu" hết sức chân tình cho đám kí giả hí hoáy thu thập thông tin rồi ra về. Như những lần trước bà đến thăm cô một mình...và cũng rời đi với vô vàn cái đuôi đằng sau...

Sau khi đám kí giả bị mẹ chồng Kim Ngưu hút đi hết, phòng bệnh của cô trở nên trống rỗng, tẻ nhạt một cách kì lạ. Nắng hắt qua cửa kính cửa sổ, mang theo một nỗi buồn mang mác nào đó đổ ập vào trái tim cô. Nắng chiều...không giống như nắng sớm, nó thực sự buồn, buồn đến đáng sợ.

Cuộc đời cô, từ khi nào có nắng chiều len lỏi đến như thế? Từ lúc đến trại trẻ địa ngục đó, hay từ khi bước vào Hạ gia?

-Kim Ngưu, ngươi thật quá độc ác!!! Sao người kết hôn với hội trưởng Thiên Yết mà không kể cho ta hả? Ngươi có còn coi ta là bạn không?_Song Ngư mấy ngày không gặp bất thình lình đứng thù lù trước cửa phòng bệnh mở toanh không kịp đống lại của Kim Ngưu, hung hăng rống lên một tiếng với tông giọng trong veo cao vút của mình rồi chạy bổ đến giường bệnh của cô, hờn dỗi đưa tay với lấy miếng điểm tâm to đùng trên đĩa, vừa ngốn vừa quở mắng.

-Song...Song Ngư ?_Sững sờ trước sự xuất hiện của cô bạn thân, Kim Ngưukhông nói được gì hơn, trơ mắt nhìn nó chén sạch đĩa điểm tâm mẹ chồng vừa mang đến cho mình.

-Ngươi còn nhớ tên ta cơ đấy!_Lấy tay lau hết vụn bánh vương trên khóe miệng, Song Ngư hừ lạnh một cái_Giờ thì nói đi, sao ngươi không khai với ta anh Thiên Yết đẹp trai, lạnh lùng, nức tiếng P&P kia là chồng của ngươi? Hay ngươi sợ nguyên tắc chồng của bạn cũng là chồng của mình nên giấu diếm không cho ta biết chứ gì?

-Không! Vì vốn dĩ chả có gì để kể!_Đứng trước câu chất vấn liên tục đầy phi tiêu "calo" từ miệng cô bạn, Kim Ngưu nghiêng đầu tránh, hờ hững đáp lại. Nếu cô biết sớm tên hội trưởng hung ác kia là chồng cô, thì cha nuôi cô hẳn cũng biết rồi, đâu đến lượt cô lấy anh ta mà kể.

-Tại sao lại không có gì để kể!_Song Ngư khí thế đập mạnh tay xuống nệm, cao giọng nói_Ngươi có biết anh ấy nổi tiếng đến cỡ nào không hả? Nhiều người muốn được nói chuyện với anh ấy, liếc trộm anh ấy cũng không có cơ hội, vậy mà ngươi, một Giai Nhân Kỳ bèo bọt chỉ được cái mã, chỉ 2 tuần đã leo lên vị trí lão bà của anh ấy. Ngươi xem có thiên lí không hả?

Chết thật! Cô quên mất Song Ngư là hủ nữ, kẻ luôn miệng tia Thiên Yết với hội phó P&P đại học ban A! Nay cô chia rẽ cặp đôi trong mộng của nó, hậu qủa...chỉ có bi!

Không được! Không thể đưa thân cho người ta chém mà không phản khác. Cô phải lật ngược tình thế!

-Song Ngư..._Liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng rất nghiêm trọng vì hét quá lớn nên mệt của Song Ngư, Kim Ngưu vút ngực bình ổn thân thể chuẩn bị tư tưởng rồi đưa đôi mắt to tròn luôn ngần ngận nước như sắp phát khóc mà ông trời ưu ái ban cho nhìn bạn, cơ mặt biến hóa có chút buồn bã_...ta phải nói chuyện này với ngươi. Nhìn người không nên nhìn vẻ bề ngoài được, ngươi còn cần phải tiếp xúc với người đó mới biết được bản chất thật sự của người đó có giống với bề ngoài hào nhoáng không.

-Thế thì sao?_Không hiểu bạn mình đang định nói cái gì, Song Ngư nhíu mày, bộ mặt nghiêm trọng như mấy ông chú cảnh sát đi lấy lời khai.

-Thì...sau một thời gian tiếp thúc với Thiên Yết lạnh lùng, đẹp trai trong lòng ngươi, ta rút ra được một số thông tin cần thông báo. Thứ nhất, Thiên Yết...anh ta giới tính nam 100%, cực kì thích phụ nữ và có những hành vi vô cùng biến thái, đồi bại với người khác phái._Kim Ngưu nhỏ giọng trầm ấm, ra vẻ vô cùng thần bí truyền đạt cho bạn mình, cố khai sáng đầu óc ngu muội vì trai đẹp của nó.

-Ý ngươi...ngươi và anh ta..._Song Ngư quả nhiên lanh trí nhầm chỗ, ủy khuất nhìn Kim Ngưu, hóc mắt thêm viền đỏ_...ngươi dám làm ô uế anh Thiên Yết của ta?

-Không..._"Ngươi đang nghĩ cái quỷ gì vậy?"_...ý ta là anh ta có ý đồ xấu với nhiều cô gái, nhất là những cô nàng có số đo 3 vòng khó chỉnh 90-60-80, hiểu không? Ta chưa hoàn mĩ đến mức đó. Tiếp nữa, ở rất dơ và lười biếng. Cái bộ ngực rắn chắc mà ngươi thường nhỏ dãi miêu tả chính là nhờ anh ta đi nâng ngực mà ra đấy!

-Hở? Thời đại này có nâng ngực cho nam sao?_Song Ngư nghi ngờ liếcKim Ngưu, một chốc sau chợt khựng lại, sắc mặt bớt chút gay gắt hơn lúc trước, đã thế, nó còn làm một tiếng nuốt nước bọt đánh ực rất lớn. Thể nào cũng đã mắc câu.

-Đúng vậy! Anh ta mới đây còn lén ta đi nâng ngực đó, ta thấy tận mắt mà!_"Cầu chúa cho ông tiến sĩ nào phát minh sớm sớm loại công nghệ này đi!"_Ngươi tuyệt đối không nên bị vẻ ngoài kia làm cho mờ mắt. Bên ngoài thì thế chứ bên trong hoàn toàn mục nát, không đáng một hào, hãy tin người từng trải như ta đi

-Kim Ngưu, không cần nói nữa đâu!_Song Ngư thất thần một chút, lắc đầu nhỏ nhẹ nói.

-Gì thế? Ta phải nói hết đã chứ! Ngươi còn chưa biết nhiều về anh ta đã muốn thối lui là sao?

-Thôi ta về đây, nhà có việc rồi, bye nhé!_Không cho Kim Ngưu kịp tự biên tự diễn ra một đống "bộ mặt thật" của Thiên Yết, Song Ngư đứng phắt dậy, túm nhanh lấy cái túi của mình rồi chạy phốc về phía cửa không thèm quay đầu lại.

Biểu hiểu này thực sự làm cho Kim Ngưu hồ nghi. Trước giờ, hễ cô nói cái gì, nhất định Song Ngư sẽ hét lớn lên phản ứng lại cho kì được, nhưng sao giờ lại ngoan ngoãn cụp đuôi bỏ chạy như bị ma đòi thế. Chẳng nhẽ, cô nàng bận hẹn hò với anh William Cường (Câu nói hoa mĩ của WC) sao? Có "người yêu" quên bạn, được!

Toan mắng trong lòng cho Song Ngư một trận, một bóng người cao lớn bỗng xuất hiện, che đi ánh nắng heo hắt phía cửa sổ.

Kim Ngưu quen thói ngẩng đầu nhìn, sắc mặt theo vết xe đổ của Song Ngư mà tái đi, nhợt nhạt.

Không phải miệng cô thối đến mức vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến đòi mạng chứ?

-Đằng...Đằng...

-Chào bà xã!_Nở nụ cười "xa xỉ" nhất tặng cho Kim Ngưu, Thiên Yết ngọt giọng đến tê tái cả da gà gọi cái thân phận đánh chết cũng không dám nhận mà hiện giờ cô đang mang kia, khuôn mặt lạnh lẽo không khác thường ngày là bao, có điều, hàn khí tỏa ra khá nhiều khiến cô rùng mình cóng lạnh.

Hình như...cô bị bắt quả tang rồi thì phải?   

 Lại...cái thể loại bi kịch gì thế này?

Thiên Yết ...anh ta vừa vươn đầu lưỡi liếm môi cô à?

Đôi mắt anh ta sao giờ đây cứ như đôi đồng tử ngọc trai của 1 con báo đang thoả mãn với con mồi của mình thế?

Bảo Bình nhà cô còn chưa dám động môi cô lần nào, nay tên này dám to gan cưỡng hôn cô 4 lần. Không có bạn gái sao dụ dỗ người khác phái điêu luyện thế? Đúng là gạt người mà.

Nghĩ năm tháng qua mình cực khổ giữ môi chừa đến ngày cưới thành công dã tràng, Kim Ngưu đầu như núi lửa muốn phun trào nham thạch, toan động chân kết liễu nòi giống sau này nhà họ Đằng thì Đằng Thiên Yết đã dự liệu được nguy hiểm, rời môi khỏi môi cô trước.

-Ngọt không?_Đưa ngón tay trỏ lên môi mình lướt nhẹ, Thiên Yết nhếch môi cười, thâm ý hỏi Kim Ngưu đang ngẩn người bất động.

-Anh..._"Ngọt cái đầu anh ấy! Mướp đắng còn ngọt hơn!"Bị một cỗ ngượng ngùng phát sinh từ nụ hôn sâu kia làm cho dung nhan bị hủy hoại, mặt đỏ gay như mông khỉ, Kim Ngưu cuồng loạn không suy nghĩ gào lên trong khoang thần kinh, muốn tát cho kẻ vênh váo trước mặt vài tát lắm nhưng không được. Bởi lẽ, tứ chi cô sùng bái cách hành xử "thương hoa tiếc ngọc".

-Sao thế? Muốn nữa à, bà xã?_Đánh chết vẫn không chịu tắt đi nụ cười đểu giả, ma mãnh trên môi, Thiên Yết hào phóng trưng cầu ý kiến của Kim Ngưu , mặt nguyên vị trí cũ ghế sát vào mặt cô như muốn khơi dậy bản năng "háo sắc" của người phụ nữ.

-Anh...!_Bị hai từ "bà xã" kéo dài hết sức dịu ngọt của Thiên Yết làm cho hồn xiêu phách tán, da gà da vịt trên người cảm tử rơi lả tã xuống đất,Kim Ngưu bất giác nảy lên ý muốn đập đầu vào gối tự tử. Cô điên rồi! Sao lại động lòng chứ?_Sao anh...anh dám tự tiện hôn môi, làm ô uê thiếu nữ trong sáng như tôi...tôi hả?

-Không phải em vừa kết nạp vào hội phụ nữ Việt Nam rồi à?_Đưa tay xoa xoa chiếc cằm nhọn ra vẻ nghĩ ngợi, Thiên Yết đột nhiên ngây thơ hỏi xoáy Kim Ngưu.

-Ách! Tôi...

-Hơn nữa...chính em là người bày trò, bắt tôi cho em đồ ngọt. Thân là trang nam tử, tôi không thể không đáp ứng, nhưng tôi lại không có gì cả, thế nên, tôi đành lấy thân trả nợ thôi!_Mặt dày đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu Kim Ngưu, Thiên Yết tỉnh bơ nhún vai bất lực, mặt ra vẻ nghiêm túc lắm_Người thiệt nhất trong chuyện này là tôi đây nè!

-Gì...?_Giống như bị địch vây đánh cho tả tơi rồi chìa tay đòi bồi thường chiến phí, Kim Ngưu tức giận đến mức người run lên lập cập, hai bàn tay nắm chặt thành đấm kìm nén khao khát muốn bóp chết một thứ gì đó_Hãy cảm ơn chúa vì tôi không phải là người ưa sát sinh đi...

-Nếu em không phục, có thể "cưỡng hôn" lại tôi coi như có qua có lại_Công bằng, dân chủ, văn minh, Thiên Yết tự hào mình là một công dân mẫu mực.

-Tôi muốn giết anh hơn!_Lần này, Kim Ngưu hoàn toàn không thể chống chọi nổi với cơn tức giận như nham thạch muốn phun trào trong bụng mình nữa, cô giơ 2 tay đầy móng nhọn hoắc ra, toan túm lấy cái cổ dài nam tính kia bóp cho anh ta le lưỡi chết tươi, sớm siêu thoát thẳng sang kiếp khác.

Nhưng, Thiên Yết thân thủ lanh lợi sớm đã có sự phòng bị, chỉ bằng một tay đã túm gọn lấy hai cổ tay thanh mảnh của Kim Ngưu , giữ chặt, tay kia lại móc vào túi quần lục lọi.

-Ngoan, tôi cho em cái này_Không thể ôn nhu hơn được nữa, Thiên Yết trấn định Kim Ngưu đang giãy giụa.

Vừa nghe mình có diễm phúc được cho tiếp, Kim Ngưu kinh hãi, rút kinh nghiệp từ vết xe đổ trước mà nhanh chóng dịch người ra sau khá xa, nhe móng tay cào cào lên lớp da trắng của Thiên Yết cố giải thoát cho tay mình.

Lườm Kim Ngưu cảnh cáo hành vi thú vật của cô, Thiên Yết niệm tình gạt tay phải cô đi, giữ lấy tay trái cô, nhẹ nhành tách những ngón tay ra rồi theo đường ngón dài, anh đẩy một chiếc nhẫn vàng trắng vào ngón áp út của cô, khoé miệng giương nhẹ như đang cười.

-Cái này...là chiếc nhẫn lần trước

Kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn với kiểu dáng tinh tế "đậu" trên tay mình, Kim Ngưu lẩm bẩm, thoáng chốc, cô đưa mắt đảo lên ngón áp út của Thiên Yết , hơi chút sững người khi tay anh cũng mang chiếc còn lại.

-Anh cũng mang à?_Kim Ngưu đặt vấn đề bằng một câu hỏi không thể ngốc nghếch hơn.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngưu