Chương 4: Lời Chưa Nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   - Nè cái tên kia! Sao giờ này anh còn ở đây chứ? Anh có biết anh như vậy, suýt hại tôi giật mình chết hay không?

  10h đêm nó ủ dột bước ra khuôn viên để ngắm sao. Nhưng khi vừa bước ra, nó đã kịp nhìn thấy con người hoàn hảo ấy. Ban đầu, nó còn tưởng anh là ăn trộm nhưng sau 1 hồi quan sát thì nó mới hoàn hồn. Nếu tên trộm nào cũng đẹp trai giống anh ta thì chắc không một ai đi báo cảnh sát rồi!

    - Nè! Anh đang xem thường tôi cho nên mới không trả lời đó hả?

    Nó khó chịu lên tiếng hỏi. Và rồi, con người kia vẫn im lặng. Anh hướng mắt về phía x a xăm, sau đó nở nhẹ nụ cười khẩy.

    Cảm nhận có gì đó là lạ, nó bất giác quay đầu lại lẩm bẩm. Con người kia tuy có diện mạo giống Hàn Thiếu Nam nhưng mà anh ta, lại không có mùi hương đó mà ngược lại là 1 mùi hương rất khác. Chả nhẽ, nó bị ảo giác sao? Không thể nào! Không thể có người thứ hai giống anh ta được! Nó không tin! Có chết nó cũng không tin!

    " Không được! Mình phải hỏi rõ anh ta mới được! "
     " Hả? Anh ta đi đâu rồi? " Quay đầu lại nó lẩm bẩm rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Không! Hoàn toàn không có 1 ai trừ nó cả. Vậy còn người lúc nãy, anh ta rốt cuộc là ai vậy?

    - Phong Đồ Nhi!

   - Hả?

   Giật mình, nó nhanh chóng quay lại nhìn người vừa mới gọi mình. Là anh ta sao? Làm nó giật cả mình. Nhưng tại sao anh ta lại xuất hiện đột ngột ở sau lưng nó chứ? Còn thay đồ nhanh đến vậy a~

    - Thiếu Nam! Tôi hỏi anh: Lúc nãy, anh có ra đây nhưng sau đó, lại quay trở về phòng, đúng không? Và rồi sau đó là...

   - Được rồi!

    Anh cắt lời

    - Em có biết bây giờ là mấy giờ không? Mau lên, đi ngủ đi! Còn nữa, tôi không có thói quen đi lung tung ra ngoài giống em đâu!

    Nói xong, anh quay người bỏ đi.

    
    Khẽ nhìn theo bóng dáng anh, nó cảm thấy có gì đó lạnh lạnh. Chả nhẽ người lúc nãy mà nó nhìn thấy, là 1 hồn ma giống anh ta sao?

   - Hàn Thiếu Nam! Hức hức, tôi vừa nhìn thấy ma đó! Anh đừng có đi nhanh như vậy được không?! Anh không được bỏ rơi tôi 1 mình ở đây đâu! Hức hức, tôi rất sợ!

    Sợ hãi, nó òa khóc. Anh chưa đi được đến đâu thì đã không chịu được quay đầu lại. Đối diện với khuôn mặt khó coi của nó hiện giờ, anh bất giác mỉm cười. Đây là thế kỉ bao nhiêu rồi? Còn có chuyện nhìn thấy hồn ma sao?

    - Được rồi! Nếu như em sợ thì tôi hứa, tôi sẽ không bỏ rơi em. Được chứ?

    Nhìn anh, nó tròn mắt:

   - Thật sao?

-----------------------------------------------------------------------

  06:00 am

   Biệt thự Hạ Gia

     Sau khi ăn xong món ăn của Nhật Huy thì Hạ Nhật Thiên cô, phải vào bệnh viện vì trúng thực. Vừa may mắn hôm nay cô đúng lúc được xuất viện và cô cũng đã hứa với bản thân mình rằng: " THÀ CÔ CHẾT ĐÓI THÌ CHẾT. CHỨ CÔ SẼ KHÔNG ĂN THỨC ĂN MÀ HẠ NHẬT HUY NẤU. NẾU KHÔNG TÊN CỦA CÔ, SẼ CHÍNH THỨC ĐỔI NGƯỢC LẠI. "

   Và cũng là bởi vì lí do đó mà cả hai sinh ra CHIẾN TRANH LẠNH a~~

                           

         -----------o♡o------------
   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro