Chính văn: 46 - 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           TÊN CHƯƠNG

Chương 46: Vũ hội

Chương 47:

Chương 48: Khiêu chiến

Chương 49: Đổ thạch chiến ( 1 )

Chương 50: Đổ thạch chiến ( 2 )

__..__..__

Chương 46: Vũ hội

Lễ hội chào đón tân sinh, mục đích chủ yếu của việc cử hành vũ hội này là để thúc đẩy giao lưu giữa các học sinh mới và giữa các học sinh mới với học sinh cũ. 

Đây là cách nói mặt ngoài, còn mọi người vẫn lén gọi vũ hội tân sinh là vũ hội tình yêu, sau mỗi lần lễ hội giao lưu tân sinh, thì có rất nhiều thú nhân và á thú nhân gặp gỡ lẫn nhau, sau đó nếu như ở chung thấy tốt, sẽ xác định quan hệ người khế ước và thủ hộ giả.

Bất quá bình thường hội giao lưu tân sinh những năm trước á thú nhân khóa trên rất ít tới, thường đều là các thú nhân khóa trên vì nhắm vào tân sinh nên đến nhiều hơn.

Bởi vì so với thú nhân tân sinh chưa có danh tiếng gì, thì trong bọn họ có vài thú nhân đã có chút danh tiếng nên trên phương diện kết giao với á thú nhân sẽ có ưu thế hơn.

Thế nhưng, yến hội tối nay dường như lại là một ngoại lệ. Bây giờ mới là bảy giờ tối, nhóm á thú nhân trước đây luôn luôn thích đến rất muộn, hôm nay lại đến hội trường sớm một cách lạ thường.

Hơn nữa, một lễ hội chào đón vô cùng bình thường, rất nhiều người lại mặc lễ phục dã hội hoa lệ khác nhau, từ đầu đến chân, chỗ nào cũng là dấu vết đã qua tạo hình trau chuốt.

Làm cho đám thú nhân có thói quen đến sớm nhìn cũng nhìn không hết, ai cũng hô to đã nghiền. 

Hơn nữa theo thời gian trôi qua, á thú nhân vẫn nối gót không ngừng đi tới, từng người từng người xuất hiện với trang sức và y phục càng thêm tinh xảo.

Những khác thường rõ rệt như thế làm cho một thú nhân đã từng tham gia bốn lần lễ hội chào đón tân sinh cảm thấy rất ngạc nhiên. 

Hắn dùng khuỷu tay huých huých bả vai đồng bạn: "Này, hôm nay á thú nhân làm sao vậy? Sao lại tới nhiều như thế này!"

Đồng bạn của hắn cũng vẻ mặt kinh ngạc: "Còn chưa dừng lại! Ngươi xem, ngay cả Aijiaer Vertu cũng tới! Hắn là 'tân nương' học viện á thú nhân ưu tú nhất! Học viện bọn họ thường xuyên mở một vài vũ hội tiệc trà xã giao, người tham gia đều phải qua tuyển chọn kỹ càng, nghe nói người được mời tới đó thấp nhất cũng là thợ săn cấp bốn đó. Không nghĩ tới một cái vũ hội tân sinh nho nhỏ, mà ngay cả hắn cũng tới!"

"A! Ngươi xem, còn có Sylvester Bra! Nghe nói Sylvester ở đổ thạch viện tích phân chỉ còn thiếu mười phân nữa là có thể thành người tốt nghiệp, hắn thật là nhanh a, mỗi niên cấp chưa từng dừng lại quá hai năm! Lớn lên thật là xinh đẹp a."

"Aijiaer Vertu và Sylvester Bra đều tới, thế Betty Cale đâu? Hắn có tới không? Á thú nhân của ba nhà Á Thành tới hai rồi, còn thiếu một. . ."

"Ở đó! Betty Cale, hắn cũng tới!"

"Trời ạ, hôm nay rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Buổi vũ hộ này không phải là yến hội của nhân sĩ thượng tầng ở Á Thành chứ?!"

"Không phải." Một người anh em thú nhân đi trước bọn họ một bước đã trở về, mang về cho bọn họ tin tức muốn biết.

"Bọn họ đều nói, buổi lễ hội chào đón này, Bác Gia Garcia sẽ đến!"

"Bác Gia Garcia?" Mấy thú nhân hai mặt nhìn nhau, người đứng nghe ở bên cạnh như có điều suy nghĩ.

"Nghe nói, Bác Gia Garcia đã từng thừa nhận là mình đã có bầu bạn, hơn nữa là tân sinh của đổ thạch viện trường chúng ta, hình như còn chưa trưởng thành."

"Vị thành niên? Tân sinh?" Mọi người lại một hồi hai mặt nhìn nhau, một lúc lâu sau mới có người thở dài nó.

"Cũng không biết tiểu á thú nhân bắt Bác Gia Garcia làm tù binh bộ dạng thế nào."

Bên này tất cả mọi người đối với thân phận của Bạch suy đoán không ngừng, ở đây chỉ có vài người mới hoàn toàn biết rõ thân phận của Bạch Tử Thạch chỉ là cô nhi từ Maca thành xa xôi tới, cũng chính vì vậy, nên đây cũng là nguyên nhân khiến cho vài người ở đây dù biết hai người đã ở chung một chỗ, cũng không muốn từ bỏ.

Ba nhà á thú nhân ở Á Thành ngày thường bởi vì quan hệ tình địch, nên rất ít khi chủ động tụ họp cùng một chỗ, mà bây giờ, bọn họ tựa hồ có cùng chung chiến tuyến, đứng chung một chỗ mỉm cười, người ngoài nhìn thì thấy trò chuyện vô cùng vui vẻ. 

Nhưng có ai biết rằng bọn họ chỉ là theo thói quen đeo lên lớp mặt nạ mà thôi.

"Bác Gia Garcia nhất định chỉ là nhất thời tham mới mẻ mà thôi. Hắn căn bản chưa từng gặp qua á thú nhân như vậy, vừa là vị thành niên, vừa là cô nhi, đáng thương biết bao a, hơn nữa lớn lên cũng không tệ, khéo léo lại tinh xảo. Dạng á thú nhân như vậy hầu hết đều có thể khơi dậy ý muốn bảo hộ của thú nhân. Nhưng ta tin tưởng Bác Gia Garcia cuối cùng sẽ hiểu rõ cái gì mới thích hợp nhất với hắn!" 

Aijiaer Vertu trên mặt lộ ra nụ cười đúng mực, giơ lên một ly rượu đỏ gật đầu với một thú nhân, trong mắt một mảnh hàn quang.

"Ta cũng vậy cảm thấy như vậy. Nhưng vấn đề là Bác Gia Garcia bây giờ thực sự cùng cái tên Bạch gì đó ở cùng nhau, ta không muốn lãng phí thời gian chờ đợi nữa." 

Betty có chút bốc đồng mím môi, song hành động này lại làm cho cả người hắn thoạt nhìn lộ ra vẻ ngây thơ vô cùng.

"Kỳ thực ta cảm thấy, chúng ta không cần phải gấp." 

Ở đây có một người duy nhất vẫn chưa lên tiếng là Sylvester Bra, hắn khẽ nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói, chờ hai người đều bị lời hắn nói hấp dẫn sự chú ý, hắn mới chậm rãi nói.

"Bác Gia Garcia là dạng nhân vật thế nào? Nói là thiên chi kiêu tử cũng không quá. Hắn ưu tú đến mức đủ để phần lớn mọi người khiếp sợ, cũng không phải ai cũng thừa nhận nổi áp lực đứng bên cạnh hắn. Đừng nói là một đứa cô nhi, ngay cả chúng ta. . . Các ngươi có thể bảo chứng mình có thể xứng đôi với Bác Gia Garcia không? Thậm chí có thể làm tốt một cái 'Karen' không?"

Hai người kia đều trầm mặc, nghĩ một lát, hai người hai mắt cũng sáng lên. 

Sylvester nở một nụ cười thanh nhã: "Đúng trọng yếu hơn là, tên nhóc Bạch gì đó, chỉ là một cô nhi ở nông thôn mà thôi, cậu ta thì thấy qua bao nhiêu mặt của xã hội? Đối mặt với chênh lệch cuộc sống lớn như vậy, cậu ta có thể kiên trì bao lâu?"

"Cho nên, chúng ta kỳ thực cái gì cũng không cần làm, chỉ cần nhìn là được. Bằng không sẽ làm hạ thấp giá trị bản thân, làm không tốt còn có thể chọc giận Bác Gia Garcia." 

Betty như có điều suy nghĩ.

"Không." Aijiaer chậm rãi lắc đầu, cong lên một nụ cười diễm lệ.

"Không cần thiết phải làm chuyện gì khiến người ta nhàn thoại, nhưng chúng ta có thể thúc đẩy một chút quá trình đó, nói thí dụ như, mời cậu ta đến vũ hội của ta chẳng hạn?"

"Aijiaer, ngươi quá xấu xa rồi! Vũ hội của ngươi ai chả biết chính là được chọn lựa kỹ càng, tham gia vào không phải là tuấn kiệt thì cũng là con cái nhân sĩ thượng lưu, ngươi mời cậu ta đi, vậy là đả kích lộ liễu a!"

Aijiaer mỉm cười nghiêng đầu: "Sao lại nói ta như vậy? Ta chỉ là có ý tốt thôi mà." 

Kế tiếp lại là một phen cười nhạo của Betty.

Cuộc tranh luận không ngừng này Bạch Tử Thạch không biết tý gì, cậu lúc này đang cùng đi với Vincent trong trường học. 

Trên gương mặt thú nhân đi bên cạnh là một mảnh hờ hững, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo vẻ lạnh lùng thấu xương, khiến cho người ta khiếp sợ.

Bảy giờ rưỡi, hai người âm thầm đi vào hội trường của lễ hội. 

Tiếc rằng, gương mặt Vincent thật sự quá mức nổi bật, bọn họ rõ ràng chả làm hành động gì khiến người khác chú ý, nhưng Bạch Tử Thạch vẫn thường nghe thấy những tiếng khẽ hô đầy khao khát của á thú nhân và thú nhân, và cảm thấy được những ánh mắt tò mò, nghi hoặc, nghiên cứu rơi trên người mình.

Thật là khuôn mặt phiền toái a. 

Nhìn đám người chung quanh có khuynh hướng quây lại, Bạch Tử Thạch không khỏi liếc nhìn Vincent một cái, trong mắt thú nhân nổi lên ý cười, ôn nhu vuốt vuốt tóc Bạch Tử Thạch, sau đó nhàn nhạt liếc nhìn bốn phía một cái, nhất thời đám người chuẩn bị vây quanh bỗng dừng lại tại chỗ, không dám nhích tới gần nữa.

Aijiaer cách đó không xa nhìn Vincent, mặt tràn đầy ái mộ cùng phức tạp, một hồi sau mới chậm rãi thở dài: "Quả là Bác Gia Garcia, chỉ cần đứng ở một chỗ, không cần làm gì, dù chỉ một ánh mắt, cũng có thể làm cho người ta thần phục. Thú nhân như vậy. . ." 

Ta cũng muốn Bác Gia dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn ta, ôn nhu như vậy xoa tóc ta!

Ngay cả Bạch Tử Thạch cũng ngước đầu, thành thực dùng một loại ánh mắt mơ ước nhìn Vincent, này thật là có khí thế! 

Chỉ cần một ánh mắt thôi! 

Đồng thời, trong lòng cậu cũng dâng lên một chút khát vọng, khát vọng trở thành nhân trung long! 

Làm một nam nhân, ai lại không có dã tâm? 

Ai lại không hy vọng mình được người khác kính ngưỡng?!

Một ngày nào đó, ta tin rằng mình cũng có thể làm được, không phải dựa vào cái danh bạn lữ của Vincent Karen Garcia, mà tự ta, Bạch Tử Thạch cái tên này, một ngày nào đó sẽ được tất cả mọi người biết đến. Không có ai sẽ cho rằng Vincent lựa chọn sai lầm! 

Bạch lập lời thề ở trong lòng.

Có lẽ là do ánh mắt của tiểu á thú nhân quá mức sáng ngời, có lẽ là do quanh người cậu tràn đầy ý chí chiến đấu và lòng tin làm cho cả người cậu thoạt nhìn hoạt bát cùng chói mắt hơn bất kỳ lúc nào trước đây, thú nhân nhịn không được lộ ra một nụ cười sủng nịch.

Điều này làm cho tất cả mọi người nhịn không được nín thở, giống như đang chứng kiến một kỳ tích.

Một người cường đại thú nhân cho tới bây giờ đều đạm mạc giống như không ăn khói lửa nhân gian, ánh mắt nhu hòa chăm chú nhìn một tiểu á thú nhân tinh xảo khả ái, hắn quá mức chuyên chú, giống như trong cả thiên địa chỉ có một mình tiểu á thú nhân mà thôi.

Ý cười ôn nhu cùng sủng ái nơi khóe miệng hắn, làm cho người ta nhịn không được mà suy nghĩ xem người được hắn thích có bao nhiêu hạnh phúc. 

Nụ cười đó tựa như khiến cho hắn trong nháy mắt từ thần đàn ngã xuống nhân gian, vì một người mà truỵ lạc, niềm yêu mến như thế, phá lệ động lòng người.

Bạch Tử Thạch thích hắn mỉm cười như vậy, nó làm cho trong lòng cậu ấm áp thư thích, đáp lại Vincent một nụ cười thật tươi, ăn ý và tình cảm của hai người khiến người xung quanh phải ghé mắt. 

Cũng làm cho ba kẻ có dụng tâm kín đáo ảm đảm không thôi, ghen ghét dữ dội.

Vũ hội tân sinh kỳ thực cũng không có gì thú vị, Bạch Tử Thạch quan sát một hồi, sâu sắc cảm thấy cái vũ hội này kỳ thực chính là cung cấp một cái nơi để vui chơi nhảy múa mà thôi. 

Đối với mấy cái này cậu tuyệt không cảm thấy hứng thú, càng miễn bàn đến các loại ánh mắt đan xen trong vũ hội tạo thành cảm giác quỷ dị.

Quả nhiên vẫn là. . . chuồn thôi. 

Bạch Tử Thạch ăn hết một khối bánh quy nhỏ, quả quyết ra quyết định —- Vincent nói, lúc rời đi có thể mang cậu bay.

Sớm chuồn, còn có thể chơi thêm một lúc. 

Thú hình của Vincent thật sự là cực kỳ đẹp mà.

__..__..__

Chương 47:

Bạch Tử Thạch kéo y phục của Vincent, thú nhân khẽ nghiêng đầu, Bạch Tử Thạch đành phải nghiêng người ghé vào bên cạnh tai hắn, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần lộ mặt là được, chúng ta trở về thôi, chỗ này thật nhàm chán."

Vincent cũng nghĩ như vậy, Bạch đã nói ra, hắn tự nhiên cũng sẵn lòng: "Được."

Bên kia ba người đang hạ quyết tâm, hạ quyết tâm cho dù Bác Gia Garcia không để ý tới bọn họ cũng muốn đi qua nói mấy câu, thật không ngờ rằng bọn họ vừa mới chuẩn bị hành động, hai người lại đứng lên đi ra ngoài.

Đây là. . . muốn đi? 

Vũ hội mới bắt đầu không bao lâu mà? 

Ba người cước bộ dừng một chút, hơi chần chờ một tý, Aijiaer cắn răng một cái, bước nhanh chạy ra phía ngoài, Betty liếc nhìn sắc mặt thản nhiên không có biểu tình gì của Sylvester Bra, suy nghĩ một chút, cũng bước nhanh chạy ra phía ngoài.

Sylvester đứng nguyên tại chỗ một lát, rũ xuống tầm mắt, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm chén rượu trong tay một hồi, một hồi lâu sau mới thở dài một hơi, thần sắc thoạt nhìn có chút buồn bã, sau đó xoay người đi lên phòng nghỉ ở lầu hai.

Hắn cũng không để ý tới thú nhân đến bắt chuyện bên cạnh, đây cũng không phù hợp với giáo dục mà hắn được dạy dỗ, nhưng giờ phút này, á thú nhân có dung mạo lịch sự tao nhã này cũng không muốn tuân thủ cái lễ nghi chết tiệt nào hết.

Dáng vẻ ôn nhu săn sóc của Bác Gia Garcia đối với tiểu á thú nhân kia khắc sâu ở trong lòng của hắn. 

Mặc dù hắn cho rằng suy đoán của mình không sai, cái tiểu á thú nhân kia cuối cùng sẽ không chịu nổi áp lực cực lớn khi ở bên cạnh Bác Gia Garcia, sự chênh lệch giữa bọn họ thật sự là quá rõ ràng. 

Nhưng, cho dù cuối cùng hai người bọn họ không trở thành bạn lữ khế ước chân chính được, thì tình cảm chân thành tha thiết này cũng không phải giả. 

Hắn đứng ở trên ban công lầu hai, xa xa nhìn thấy hai người đứng ở bãi cỏ trước đại sảnh, cũng thấy bóng dáng Aijiaer và Betty đuổi theo. 

Đối với hai người á thú nhân là bạn chơi cùng thuở nhỏ còn khi lớn lên thì lại là bạn mà cũng không phải là bạn này, Sylvester cũng không nhịn được thở dài, lúc này chạy theo thì có ý nghĩa gì cơ chứ? 

Trước khi hai người bọn họ chưa cách xa nhau, làm càng nhiều, càng lộ nhiều sai sót.

Aijiaer là người đầu tiên chạy ra bên ngoài đại sảnh, há miệng muốn hô, muốn gọi Vincent lại, song, hành động của Vincent lại làm cho thanh âm của hắn kẹt lại trong cổ họng.

Hắn trơ mắt nhìn Bác Gia Garcia trong nháy mắt biến hóa thành thú hình, thân thể khổng lồ lại ưu nhã, tràn đầy sức mạnh cùng mỹ lệ, dưới bầu trời sao, bộ lông toàn thân đen nhánh giống như đang lấp lánh ánh sao, con ngươi kim sắc hẹp dài nhếch lên mang vẻ lười biếng, quanh thân tràn ngập khí thế thần bí cao quý.

Đó là thú hình chưa từng có ai nhìn thấy qua của Bác Gia Garcia; cũng là hình dáng mà hắn tha thiết mơ ước muốn nhìn thấy. 

Mà bây giờ, hắn chỉ có thể đứng từ xa nhìn cự thú kia đem cái đuôi của mình vẽ thành một đường cung ưu nhã giữa không trung, dừng lại ở trước mặt á thú nhân kia, tựa như một người thân sĩ đang mời khiêu vũ. 

Người tiểu á thú nhân gọi là Bạch Tử Thạch kia trên mặt mang nụ cười sáng lạn, nhấc chân giẫm lên, sau đó cái đuôi to lớn kia chậm rãi nâng lên, cho đến khi cái á thú nhân kia bước lên lưng hắn, ngồi vững vàng xong mới thu đuôi lại. 

Cự thú kia từ từ chạy một chút, giống như đang đánh giá xem á thú nhân trên lưng đã chuẩn bị tốt chưa, rồi hắn mới nhảy một cái lao lên không trung, bầu trời giống như có một con đường, mặc cho thú nhân như chạy trên đất bằng vậy chạy băng băng vững vàng trên bầu trời, tư thái lưu loát, phóng khoáng mà mỹ lệ.

Betty chạy tới ngay sau Aijiaer, nhìn gần như ngây dại. 

Thú hình của thú nhân có thể bay lên trời vốn không có nhiều lắm, càng không nói đến loại thú hình không dựa vào cánh để bay. 

Mọi động tác của Bác Gia Garcia đều nhẹ nhàng thoải mái, tựa như một bức họa thông thuận trôi chảy.

Thế nhưng, trên lưng thú nhân kia lại ngồi một người á thú nhân. 

Điều này khiến cho bọn họ phải khiếp sợ và không dám tin, ở trên Bác Nhã đại lục lưng thú hình của thú nhân là vị trí thần thánh nhất. 

Nếu như một á thú nhân và thú nhân có một hài tử, bọn họ vẫn có khả năng không phải là bạn lữ khế ước, nhưng lưng thú nhân chỉ có bạn lữ khế ước của bọn họ mới có khả năng ngồi lên!

"Điều này không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Chẳng lẽ bọn họ đã trở thành bạn lữ khế ước?" 

Aijiaer mặt tràn đầy khiếp sợ, cũng bất chấp hình tượng của mình, không ngừng lắc đầu.

Betty cũng toàn thân cứng ngắc, hắn ngửa đầu, liều mạng không để cho nước mắt của mình rơi xuống, kiên định nói: "Không, sẽ không! Cái tên Bạch kia căn bản còn chưa trưởng thành mà! Bọn họ làm sao có thể trở thành bạn lữ khế ước?! Bọn họ chắc chắn không phải."

Sylvester đứng ở trên ban công, bên chân của hắn nằm một cái ly thủy tinh vỡ nát, chất lỏng đỏ sẫm chậm rãi chảy lan ra trên mặt đất, thấm ướt đôi giày màu trắng của hắn, mà người luôn chú trọng dáng vẻ như hắn lại hoàn toàn không phát giác ra, hai tay gắt gao bấu lấy tay vịn sân thượng, nhìn chằm chằm bầu trời tối đen, mặt tràn đầy khiếp sợ cùng tuyệt vọng.

Thật lâu sau, hắn mới thất hồn lạc phách lui về trong phòng, ngơ ngác ngồi trên ghế salon, yên lặng rơi lệ. 

Nếu như nói lúc trước hắn chỉ là ủ rũ, thì bây giờ thật sự là hoàn toàn tuyệt vọng.

Vincent Garcia lớn hơn hắn hai tuổi, lúc nhỏ thân thể hắn không tốt, chỉ thỉnh thoảng mới được ra ngoài vài lần, đôi khi cũng sẽ ở phủ thành chủ nhìn thấy Vincent Garcia. 

Khi đó Vincent cũng chỉ là một ấu tể, nhưng khí chất lạnh lùng đã bộc lộ rõ ràng, thú nhân ấu tể khác chỉ lo tranh đoạt các đồ vật, tùy hứng làm nũng, đem cả người làm bẩn hề hề, chỉ có hắn nghiêm túc huấn luyện kỹ xảo, tướng mạo lại xinh đẹp tuấn mỹ, khí chất lại càng đặc biệt. 

Ấn tượng của Sylvester đối với hắn khắc rất sâu, hắn cảm thấy Vincent sau này nhất định sẽ trở thành một thú nhân thật tài giỏi.

Vincent quả thực đúng như vậy, từ lúc hắn 20 tuổi đã đạt được tư cách thợ săn cấp 3, Sylvester liền thường xuyên nghe được các sự tích về Vincent, sau đó cũng có thể thỉnh thoảng nhìn thấy, thậm chí nói chuyện vài câu. 

Ở trong lòng hắn, Vincent là người cường đại và tuấn mỹ, là ước mơ của hắn. Khi a cha nói mình có tư cách trở thành bạn lữ của Vincent, thì hắn lại càng thêm quan tâm đến Vincent.

Quan tâm đến từng chuyện của hắn, quan tâm đến hắn thích hay không thích, thậm chí quan tâm đến cả ánh mắt của hắn.

Cũng chính bởi vì quan tâm như vậy, hắn mới càng hiểu rõ Vincent Garcia hơn Betty và Aijiaer. 

Bất kể bọn họ có chân chính trở thành bạn lữ khế ước hay không, nếu Bác Gia Garcia không hề để ý tý gì để cho Bạch Tử Thạch ở trước mặt mọi người ngồi lên lưng thú hình của hắn, vậy thì Bạch Tử Thạch kia chính là bạn lữ khế ước mà hắn nhận định, cho dù cuối cùng bọn họ không đến được với nhau, vị trí kia cũng không thể là của người khác! 

Huống chi, đối với Bác Gia Garcia mà nói, loại khả năng này cũng không tồn tại, hắn sẽ đem cái tiểu á thú nhân kia che chở chu toàn. Đối với năng lực của Vincent, Sylvester tuyệt đối không hoài nghi.

Chẳng lẽ cứ bỏ cuộc thế này sao? Sylvester tự hỏi mình. 

Nhưng, không cam tâm a, thật sự không cam tâm. Hắn biết rõ, mình ở trong mắt Bác Gia Garcia cũng chỉ là 'á thú nhân có biết' mà thôi, ngay cả quen thuộc cũng chưa được tính nữa là. 

Tình cảm thầm mến này gần như mọi người đều biết, căn bản còn chưa bắt đầu hành động, đã cứ như vậy kết thúc?

Không chỉ có thương tâm, càng nhiều hơn chính là một loại đè nén và ủy khuất vô hình. Sylvester đứng lên, chậm rãi đi hai bước, làm ra một quyết định. 

Tại lúc hắn không biết, Aijiaer và Betty cũng bắt đầu hành động.

Bạch Tử Thạch thật sự cũng không biết hành động của mình đã hung hăng kích thích ba người một phen. 

Sau vũ hội, tân sinh có hai ngày nghỉ ngơi, Bạch Tử Thạch không xem sách về phương diện đổ thạch, mà lôi ra một đống thủy tinh ghi chép tường thuật lại cảnh chiến đấu của thú nhân, chuẩn bị đủ tâm lý, rồi đem thủy tinh ghi chép kết nối với máy hiện ảnh, bắt đầu quan sát. 

Cậu nhất định phải làm cho mình thích ứng với loại cuộc sống có chứa huyết tinh và giết chóc này. 

Thứ nhất, là muốn dung nhập vào thế giới này, thứ hai, hiện tại cậu và Vincent đang ở trong một loại quan hệ rất rất ái muội, mặc dù rất mê mang với tình cảm của mình, nhưng Bạch Tử Thạch xác định mình đối với Vincent có thiện cảm, cũng chuẩn bị tích cực vì tương lai của hai người mà cố gắng, tiếp thu cuộc sống của đối phương chính là bước đầu tiên cậu làm.

Bởi vì biết đây là thật, sau mấy giờ Bạch Tử Thạch xem phim phóng sự, trên mặt đều có chút tái nhợt, nhưng càng về sau thì dần dần khá hơn một chút. 

Mặc dù cũng không thích huyết tinh lộ liễu trong đó, nhưng Bạch Tử Thạch vẫn không thể tránh khỏi bị sức mạnh tuyệt đối và kỹ xảo cường đại được thú nhân phô bày ra hấp dẫn.

Thân là một người nam nhân, ai khi còn trẻ lại không ảo tưởng mình trở thành một võ lâm cao thủ, tiên y nộ mã, trường kiếm hành tẩu, có được tuyệt thế võ công, được mọi người ngưỡng mộ mến phục? 

Mặc dù những việc đã trải qua trong cuộc sống khiến cậu khó tránh khỏi phải đè nén tâm tính thiếu niên của mình, nhưng rốt cuộc cậu vẫn chỉ là một thanh niên 23 tuổi. 

Nhìn những thú nhân kia chiến đấu với mãnh thú hung ác, ở trong nghịch cảnh và nguy hiểm vĩnh viễn không bỏ cuộc, bình tĩnh tính toán, ra tay mạnh mẽ, tàn bạo và quyết đoán.

Cậu cũng không khỏi có chút nhiệt huyết sôi trào. 

Tư tưởng tiến công trong xương cốt nam nhân, cậu tuyệt không kém!

Chạng vạng tối Vincent trở về, trên người hắn còn mang theo một vài vết máu nâu, lại gần một chút, liền ngửi thấy một cỗ mùi máu tanh nồng đậm, đúng lúc Bạch Tử Thạch vừa thấy một thú nhân dùng hòn đá nhỏ bắn trúng mắt dã thú, cứng rắn đem mắt nó đập nát bét, ngửi thấy mùi máu tươi trên người của hắn, sắc mặt liền không khỏi trắng nhợt.

Vincent nhìn thấy sắc mặt tiểu á thú nhân liền nhíu mày, hắn tắt máy hiện ảnh đi: "Nếu như không thích, thì không nên xem." 

Hắn biết Bạch có chút không chịu được loại hình ảnh săn giết này.

Cũng đã xem cả ngày, nên Bạch Tử Thạch không ngăn cản hắn, chỉ nói: "Ta không thể cứ luôn như vậy, ta cũng muốn hiểu rõ cuộc sống của ngươi."

Trong lòng Vincent vì một câu nói này mà nóng lên, hắn mỉm cười, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất tắm rửa sạch sẽ, trở lại phòng khách đem tiểu á thú nhân ôm vào trong ngực: "Ta thích ngươi như thế này."

Bạch Tử Thạch hôn một cái lên gương mặt của hắn: "Lúc nào mang ta đi đấu trường đi."

Hai ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, Bạch Tử Thạch lại trở về cuộc sống học sinh.

Vì buổi vũ hội kia, nên thời điểm gặp Kenaf có không ít đề tài nói chuyện, thậm chí lần nữa bị hắn nhắc nhở về chuyện á thú nhân ba nhà kia. Bạch Tử Thạch mỉm cười trả lời, đang định trêu ghẹo chuyện Kenaf thầm mến Allan. 

Kenaf bỗng nhiên thu hồi nụ cười trên mặt, sắc mặt trở nên nghiêm túc không thôi, Bạch Tử Thạch nghi ngờ ngẩng đầu, đã thấy một người á thú nhân dáng dấp tuấn tú, khí chất tao nhã đứng trước mặt mình.

"Bạch Tử Thạch, xin chào. Ta là Sylvester Bra."

__..__..__

Chương 48: Khiêu chiến

Sylvester Bra!

Một trong á thú nhân của ba nhà mà Kenaf nói! Bạch Tử Thạch đứng lên: "Xin chào, có chuyện gì không?"

"Chúng ta đổi chỗ khác đi." 

Sylvester nhìn chung quanh, hắn tại đổ thạch viện cũng coi là nhân vật phong vân, một năm thăng một niên cấp, thành tích như vậy xưa nay vốn không thể coi thường, huống chi ái mộ của hắn đối với Bác Gia Garcia rất nhiều người đều biết. 

Mà Bạch Tử Thạch, mặc dù cậu là một tân sinh mới nhập học, nhưng thân là người đứng đầu kỳ thi nhập học năm nay, hơn nữa thân phận của cậu còn là bạn lữ của Bác Gia Garcia, cũng là chuyện mọi người đều biết rõ. 

Thân phận tình địch, làm cho mọi người càng chú ý đến động tĩnh của hai người bọn họ.

Bạch Tử Thạch cũng cảm thấy những bạn học xung quanh lén lén lút lút, liếc mắt nhìn trộm chỗ này. 

Không khí trong lớp một mảnh quỷ dị, mới vừa rồi còn náo nhiệt thoáng cái đã trầm xuống, chỉ còn lại vài tiếng thầm thì khe khẽ, chỉ trỏ.

"Được." Chỗ này quả thật không thích hợp để nói chuyện.

"Ta cũng đi." Kenaf cũng lo lắng cho Bạch Tử Thạch, nên đi theo, Sylvester không có ý kiến gì, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

Đây là một căn phòng trống, trừ vài cái ghế ra đều không có gì. Sylvester đóng cửa lại: "Ngồi đi." 

Hắn tự chọn một cái trước rồi ngồi xuống.

Bạch Tử Thạch rất bình tĩnh ngồi đối diện với hắn, cũng không mở miệng. 

Sylvester tựa hồ cũng không nóng vội, hắn tỉ mỉ quan sát Bạch Tử Thạch một phen, một lúc lâu sau mới nói: "Dáng vẻ quả nhiên nhỏ nhắn xinh xắn tinh xảo, Bác Gia thích kiểu người như ngươi sao?"

"Có lẽ." Bạch Tử Thạch nhàn nhạt trả lời một câu.

"Sylvester, ngươi tới tìm Bạch, rốt cuộc vì chuyện gì?" Nét mặt Kenaf rất là cảnh giác, Sylvester từ nhỏ đã là một người có suy nghĩ chu toàn nhất, thông minh nhất trong số bọn họ.

"Kenaf, ngươi không cần lo lắng quá mức." Sylvester đối mặt với người bạn thân thuở nhỏ, "Ta sẽ không làm hại cậu ta."

"Thế thì, ngươi muốn làm gì?" Bạch Tử Thạch tiếp lời.

"Ta muốn cùng ngươi tiến hành đổ thạch chiến."

Sylvester bình bình đạm đạm ném ra một câu, lại bổ sung thêm một câu, "Năm ngày sau, Sigma sẽ tổ chức đợt kiểm tra đổ thạch đầu tiên cho toàn bộ viện, đến lúc đó ta sẽ khiêu chiến với ngươi." 

Ý này chính là tại trước mặt thầy trò toàn viện tiến hành khiêu chiến.

"Điều này căn bản không thể được." Kenaf cười nhạo một tiếng.

"Sylvester, ngươi đã là học sinh năm thứ năm của đổ thạch viện, tích phân ít nhất cũng có 40 phân, thêm một năm nữa là ngươi có thể tốt nghiệp đổ thạch viện. Mà Bạch mới vừa vào học viện, chỉ có một tích phân lúc thi nhập học mà thôi, chênh lệch tích phân giữa các ngươi quá xa, dựa theo quy tắc của học viện, ngươi không thể khiêu chiến cậu ấy. Cho dù là để Bạch vượt cấp khiêu chiến, cũng tối đa chỉ được hơn một niên cấp thôi, tính thế nào thì các ngươi cũng không thể."

"Nếu như trong vòng năm ngày ta tẩy trắng tích phân của mình, đến lúc đó, ta liền có thể khiêu chiến cậu ta rồi." 

Giọng nói của Sylvester rất thờ ơ nhẹ nhàng, nhưng ý tứ lộ ra trong lời nói lại làm cho người ta giật mình!

"Ngươi điên rồi sao?! Tẩy trắng tích phân của mình, đến cuối năm xem xét, ngươi sẽ bị giảm niên cấp, làm không tốt một cái sẽ bị giảm thành năm thứ hai thậm chí là năm nhất!"

 Kenaf nhìn chằm chằm người trước mắt, cứ như nhìn thấy người ngoài hành tinh kinh dị, ngay cả Bạch Tử Thạch cũng cảm thấy rất khó tin.

"Ta không để ý đến việc ở trong học viện ngốc thêm mấy năm." 

Đối phương không có một chút ý tứ dao động.

"Điều này đối với ngươi căn bản không có bất kỳ lợi ích gì, Sylvester!" 

Kenaf đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt hắn, vịn bờ vai của hắn, lớn tiếng hỏi.

"Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì hả?! Ngươi năm thứ năm, về mặt đổ thạch có thiên phú siêu nhiên, khiêu chiến một cái tân sinh năm nhất, bất kể thắng hay thua, đối với thanh danh của ngươi cũng không có lợi, mà Bạch cơ bản sẽ không bị ảnh hưởng gì. Chủ yếu nhất là, Bác Gia Garcia đã là thủ hộ giả khế ước của Bạch, mà ngươi, chỉ là một á thú nhân gặp qua vài lần. Ngươi làm như thế, trừ chán ghét ra, sẽ không đạt được cái gì, làm không tốt còn có thể rước họa vào thân!"

"Ta biết." Sylvester nhìn Kenaf, vẻ mặt tuấn tú hiện ra một chút mỉm cười.

"Kenaf, ngươi vẫn giống như trước kia, một điểm cũng không thay đổi. Ngươi lo lắng cho ta, ta thật cao hứng."

"Cao hứng cái rắm!" Kenaf nhịn không được bật ra lời thô tục.

"Ha ha. . ." Ánh mắt Sylvester nhìn Kenaf rất bình tĩnh.

"Ngươi không thay đổi, mà ta lại thay đổi rất nhiều. Ta đã biến thành loại người trước kia ta ghét nhất, một đầu gỗ chỉ biết tuân theo quy củ."

Kenaf cả người chấn động, hắn nhìn Sylvester, tựa hồ có chút hiểu ý nghĩ của Sylvester: "Ngươi. . ."

Sylvester tự động nói: "Ngày đó, ta lần đầu tiên thấy thú hình của Bác Gia Garcia, mà Bạch Tử Thạch lại ngồi ở trên. Khi đó ta liền biết, đã không còn hi vọng." 

Ánh mắt Kenaf chợt lóe lên vẻ khiếp sợ, hắn quay đầu nhìn Bạch, đối phương lại một bộ ngây thơ.

"Nhưng, ta rất không cam tâm." Sylvester mỉm cười nhìn Kenaf

"Ngươi cũng biết, ta từ nhỏ đã hiếu thắng. Bây giờ, ta chưa làm được gì, cũng đã không làm được gì nữa. Hắn có lẽ ngay cả tên của ta cũng không nhớ được. Chẳng lẽ ta không bằng cái tiểu á thú nhân này sao? Tướng mạo, gia thế, năng lực, danh tiếng. . . Ta đều không thiếu. Ta thật sự không cam tâm, không chỉ vì Bác Gia Garcia, cũng là vì chính mình. Tối thiểu ta muốn chứng minh với bản thân mình, ta rất tốt, ta rất mạnh, ta đáng giá được tốt hơn. Ta khiêu chiến với cậu ta, cũng không phải là nhằm vào cậu ta, ngươi thấy đó, bất kể kết quả thế nào, cậu ta cũng sẽ không bị tổn hại gì."  

"Ta chỉ muốn làm một cái cáo biệt quá khứ. Nếu như thua, ta có thể thuyết phục mình về tài năng tối thiểu là mình kém cậu ta, ta sẽ thoải mái một chút. Nếu như ta thắng, ta có thể tự nói với mình, ta mạnh hơn cậu ta! Coi thường ta, là tổn thất của hắn! Trước kia, ta cố gắng làm một á thú nhân tiêu biểu của xã hội thượng lưu, hy vọng có thể làm thật tốt, xứng đôi với dòng họ 'Karen', nhưng bây giờ, ta không muốn bị nó trói buộc nữa, ta muốn quay lại làm chính mình!"

Lúc này trong mắt Sylvester mặc dù có lệ quang bi thương, nhưng nụ cười của hắn lại rất sáng lạn, loại tức giận bồng bột này, Kenaf đã rất lâu chưa từng thấy qua trong mắt Sylvester. 

Hắn còn nhớ rõ lúc nhỏ, hắn và Sylvester là bằng hữu tốt nhất, bọn họ cùng nhau chơi đùa, cùng nhau nghịch ngợm, từ trước đến giờ ghét nhất là mấy kẻ gọi là nhân sĩ thượng lưu bộ dạng đường hoàng, sau lưng lại dối trá. 

Mà không biết bắt đầu từ khi nào, Sylvester cũng dần dần biến thành loại người này. 

Hai người bọn họ càng lúc càng xa, Sylvester lại cùng Betty, Aijiaer tạo thành một nhóm kỳ quái giống như bạn bè mà không phải bạn bè.

"Chúc mừng ngươi." Kenaf tự đáy lòng nói.

Sylvester gật đầu, sau đó trịnh trọng hỏi Bạch: "Ngươi nguyện ý tiếp nhận khiêu chiến của ta chứ?"

Bạch Tử Thạch rất thưởng thức tính cách 'Quân tức vô tình ngã tiện hưu' của Sylvester, hơn nữa, cũng không sai biệt lắm tạo ra được chút danh tiếng. Vincent đã đi đủ xa, bước đầu tiên của cậu cứ bắt đầu từ đây đi!

"Ta tiếp nhận."

Sau khi đạt được mục đích, Sylvester xoay người rời khỏi gian phòng, chỉ còn có năm ngày, hắn bây giờ có 46 tích phân, nếu muốn trong vòng năm ngày làm thành 10 phân, chỉ có thể tiến hành đổ thạch chiến thôi. 

Tặng tích phân, chẳng ai lại không muốn đi?

Ngày hôm sau, hai người quả nhiên nghe được tin tức về Sylvester, hắn liên tiếp không ngừng bị khiêu chiến, mà không ngoại lệ tất cả đều là hắn thua cuộc. 

Điều này đối với danh tiếng ở đổ thạch viện của hắn là một đả kích lớn, nhưng mấy ngày tiếp theo, bất luận đối thủ là ai, chiến tích toàn bại cũng làm cho mọi người biết là hắn cố ý. 

Có người tính toán qua, hắn không sai biệt lắm đưa ra ngoài gần 40 phân, bỏ ra phân bút tích lớn này thật sự khiến người ta líu lưỡi, phải biết rằng, một niên cấp phải lấy được 10 tích phân mới được lên cấp, mà độ khó của đổ thạch lại từng năm tăng lên, muốn lấy được 10 tích phân cũng không dễ dàng, dù sao tích phân không chỉ gia tăng, còn có thể giảm bớt, mà kiểm tra đổ thạch cũng có số lần hạn chế. 

Hành động này của hắn thật sự đã khơi dậy tất cả lòng hiều kỳ của mọi người, nhận lấy một đống suy đoán về điều hắn làm ùn ùn kéo đến.

Các loại bát quái trong học viện cũng không duy trì quá lâu, tự Sylvester đã mở ra đáp án trong kỳ kiểm tra đổ thạch của toàn viện —- hắn tẩy trắng tích phân của mình, chỉ vì khiêu chiến một tân sinh năm nhất!

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người khiếp sợ không thôi, đại đa số mọi người đều phản ứng giống Kenaf, cho rằng Sylvester điên rồi. 

Nhất là sau khi bọn họ biết Bạch Tử Thạch là người khế ước của Bác Gia Garcia, rất nhiều người cũng tự cho là đúng lộ ra vẻ mặt 'Ta đã hiểu'. 

Cuộc khiêu chiến này vừa được đề xuất, thì gần như toàn bộ đổ thạch viện sôi trào, cũng lan sang các học viện khác. 

Thanh thế to lớn đến mức ảnh hưởng cả tới cuộc kiểm tra đổ thạch.

Sigma rất bất đắc dĩ nhìn á thú nhân vốn rất quy củ đang đứng trên sân, trông dáng vẻ này, thật là khiến cho người ta bất đắc dĩ. 

Học sinh đổ thạch viện bên dưới ồn ào thảo luận chuyện này, Sigma dứt khoát tuyên bố, kiểm tra hoãn lại sau, trước tiến hành đấu đổ thạch của hai người đã. 

Mao liêu rất sẵn, cứ chọn trong mao liêu chuẩn bị cho đợt kiểm tra này.

"Cho các ngươi ba giờ. Ba giờ sau, mỗi người chọn ra năm khối mao liêu, rồi đi đến sân thi đấu đổ thạch số 1. Nhớ kỹ, quá trình các ngươi chọn lựa sẽ bị ghi hình lại." 

Thế nên, không cần cố gắng giở trò. Sigma đơn giản lập ra quy tắc đổ thạch chiến, sau đó sai người dắt hai người đến chỗ để mao liêu. Tự mình đi sắp xếp.

Các ngươi gây chuyện còn bắt lão nhân gia ta đi thu dọn.

Sigma lắc đầu, quay đầu phân phó một lão sư bên cạnh: "Gần đây tài chính có chút eo hẹp. Báo cho Úc, sân thi đấu đổ thạch số 1, thu mỗi người 20 điểm phí vào sân."

"Vâng!"

"Nga, đúng rồi, lập một sòng bạc. Về tỷ suất, để Úc xem rồi lo liệu. Lấy danh nghĩa của ta đặt một vạn điểm Bạch Tử Thạch thắng."

... . . . = =, Nhã Gia, đây là trường học.

Đối với xoắn xuýt của vị lão sư này, Sigma cũng mặc kệ, loại chuyện này, Úc sẽ giải quyết hoàn mỹ. 

Mà chính hắn —-

"Vincent, ta là tổ ma ma đây. Có một việc ngươi sẽ cảm thấy rất hứng thú. . ."

Đối với hai ngươi hoàn toàn không biết mình đã trở thành công cụ vơ vét tài sản của học viện, vừa tiến vào khu mao liêu, liền giành giật từng giây bắt đầu chọn lựa mao liêu, ba giờ, chọn năm khối liêu tử, thời gian có chút eo hẹp.

Nhóm thú nhân, á thú nhân đầu tiên biết được tin tức liền chạy tới sân thi đấu đổ thạch số 1 của học viện, nối đuôi không ngừng. 

Cư nhiên ngắn ngủn trong vòng nửa giờ, đã ngồi kín một nửa sân thi đấu lớn nhất trong học viện, mà rất nhiều người ở học viện phụ cận cũng nghe được tin tức, rối rít chạy tới nơi này.

Tất cả mọi người đang nghị luận ầm ĩ.

"Nghe gì chưa? Một người trong đó là người khế ước với Bác Gia Garcia đấy!"

"Đúng vậy, đúng vậy. Thật không biết là người có tài năng thế nào mới được Bác Gia Garcia nhìn trúng, nhất định là một người kiểu như thiên tài."

"Ngay cả Sylvester Bra vì khiêu chiến cậu ta, cũng cam nguyện tẩy trắng tích phân của mình mà! Cậu ta ở phương diện đổ thạch nhất định rất mạnh!"

"Rất mạnh? Ta cảm thấy không phải, cậu ta mới bao nhiêu a? Tân sinh, còn chưa trưởng thành. Sylvester Bra đã là học sinh năm thứ năm, nghe nói ở trong học viện cũng có danh thiên tài!"

"Bọn họ rốt cuộc ai có thể thắng?"

"Sylvester!" 

"Sylvester!" 

"Sylvester!" 

"Sylvester!" 

Đây là suy nghĩ của đại bộ phận, tuổi và niên cấp của Bạch Tử Thạch đều quá thấp.

Bất kể người bên ngoài có nghĩ thế nào, Bạch Tử Thạch lúc này đã tìm được khối hài lòng đầu tiên.

__..__..__

Chương 49: Đổ thạch chiến ( 1 )

Tảng đá này rộng hai thước, dày nửa thước, có hình bầu dục bất quy tắc, khoảng chừng 70, 80 kg, lớp vỏ nâu xám, sờ lên lớp vỏ thấy nhẵn nhụi. 

Một mặt ngửa lên có hai dải mãng đái màu xanh lục rộng bằng bàn tay, ở giữa rời rạc vài đốm nhỏ hoa văn màu xám trắng, xung quanh mãng đái có đoàn trứng muối tính chất dồn chặt, màu sắc trầm đậm, một mảng dầy đặc. 

Cả khối mao liêu biểu hiện cực kỳ xuất sắc. Bạch Tử Thạch tỉ mỉ đem vỏ ngoài nhìn một lần, trừ một mặt giáp với mặt đất không có cách nào thấy được, thì những chỗ khác không có nứt cũng không có rêu.

Bạch Tử Thạch gần như không cần chạm vào cũng biết khả năng khối này ra lục đạt tới 90%, chính là không biết phỉ thúy bên trong là cái dạng gì. 

Cậu vương tay tới, tiểu mao cầu quen thuộc trong nháy mắt vây quanh cảm quan của cậu, những mao cầu này từng viên từng viên, dầy đặc đem cậu vây quanh, va đụng vào.

Bạch Tử Thạch căn cứ vào kinh nghiệm trước đây của mình mà phán đoán, đây cũng là một khối liêu tử xen lẫn Thủy Chủng và Băng Chủng ở trong. 

Trong mao liêu lớn thế này, tính chất phỉ thúy chắc chắn sẽ không đồng đều thống nhất, bên trong chắc là vừa có Băng Chủng, vừa có Thủy Chủng. 

Chẳng qua là không biết có thể ra bao nhiêu liêu tử, nhưng bất kể như thế nào, phỉ thúy Băng Chủng đã là thượng phẩm hiếm thấy rồi, đủ để liệt nó làm khối thứ nhất trong năm khối mao liêu. 

Nói thật thì, có thể dễ dàng như vậy tìm được một khối mao liêu phẩm chất thượng giai, chính cậu cũng rất kinh ngạc. 

Quả nhiên không hổ là học viện Oliver, phẩm chất mao liêu dùng để kiểm tra trong trường học thật sự là không tệ.

Mao liêu lớn thế này cậu cũng mang không nổi, Bạch Tử Thạch liền dùng bút đánh dấu ký hiệu lên trên một cái dấu, biểu thị khối mao liêu này cậu đã nhìn trúng. 

Lão sư luôn đi theo cậu từ lúc đầu, tùy ý gọi nhân viên công tác lái tới một chiếc xe vận chuyển, đem khối mao liêu này chuyển lên xe mao liêu.

"Xem ra vận khí của ngươi không tệ." 

Khi Sylvester ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy cậu đánh dấu lên tảng đá, nên đi tới bên cạnh, sau khi quan sát tảng đá kia xong, hắn hướng về phía Bạch Tử Thạch gật đầu.

"Tạm được đi." Bạch Tử Thạch trả lời một câu, bổ sung, "Vận khí của ta vẫn luôn không tệ."

Tầm mắt Sylvester trong lúc vô tình đã rơi lên trên cánh tay Bạch Tử Thạch đeo 'đá may mắn'. 

Ánh mắt chợt lóe, hắn khẽ di một tiếng, nhìn kỹ một lát, thì thào nói: "Trách không được. . ."

Sau đó, hắn liếc nhìn Bạch Tử Thạch, không nói gì nữa, đi thẳng đến chỗ cách xa Bạch Tử Thạch một chút, ngồi xổm xuống cẩn thận tìm kiếm.

Bạch Tử Thạch trong lòng biết hắn đã nhìn ra 'đá may mắn' trên cổ tay mình là hàng thật.

Đây cũng là tính toán của cậu, cậu bây giờ mặc dù cần danh tiếng, nhưng cũng không thể khiến người khác cảm thấy quá mức kinh ngạc. 

Đùn đẩy nói rằng thiên phú tốt, cũng có thể là một cách nói. 

Nhưng thiên phú của đổ thạch, đại khái cũng là các loại mắt nhanh cảm giác nhạy, đầu óc thông minh, lực hấp thu mạnh, hiểu một suy ra ba, tối đa cũng chỉ là có một loại trực giác huyền diệu khó giải thích, cũng có thể coi là thiên phú.

Không thể so với săn giết, thiên phú đối với thành tựu của thú nhân mà nói là điều vô cùng trọng yếu. 

Cậu tại đổ thạch kinh nghiệm ở ngành này thực sự còn quá hạn hẹp, thiên phú có tốt hơn nữa, cũng quá nghịch thiên đúng không? 

Vì vậy, trước lúc thanh danh của cậu từng chút được nâng lên, đá may mắn kỳ thực chính là cái cớ vô cùng tốt.

Cũng không biết có phải là đá may mắn thật sự nổi lên tác dụng hay không, mà trong một giờ tiếp theo, Bạch Tử Thạch lại lục tục tìm được hai khối mao liêu biểu hiện vô cùng tốt.

Một khối trong đó căn cứ vào kinh nghiệm của cậu mà đoán là một khối Thủy Nhu Chủng, chủng loại mặc dù chỉ miễn cưỡng tính là thượng phẩm, nhưng phỉ thúy bên trong sức sống phi thường mạnh, căn cứ vào tổng kết của cậu trong những ngày qua, khối phỉ thúy này màu sắc chắc sẽ tương đối đậm.

Màu sắc phỉ thúy đậm năng lượng ẩn chứa sẽ nhiều hơn một ít, sức sống cũng mãnh liệt hơn. 

Mà những mao cầu chính là năng lượng ẩn chứa của phỉ thúy, chúng tương tự như quan hệ giữa tế bào và cơ thể, tồn tại bên trong phỉ thúy tạo thành năng lượng của phỉ thúy.

Trong khối này, thể tích mao cầu lớn hơn thể tích mao cầu của khối Băng Chủng đầu tiên, bởi vì đoàn năng lượng càng lớn càng khó hấp thu, thế nên, khối Thủy Nhu Chủng này độ hấp thu sẽ kém hơn so với khối Băng Chủng kia.

Thời gian không sai biệt lắm đã trôi qua gần một nửa, trong xe đẩy của Bạch Tử Thạch đã thả hai khối mao liêu. 

Mà Sylvester tìm thấy khối mao liêu thứ hai của hắn. 

Bạch Tử Thạch liếc nhìn về phía hắn một cái, rồi ngay sau đó lại tiếp tục tìm kiếm trong đống mao liêu.

Muốn đem tất cả mao liêu ở chỗ này kiểm tra hết, việc này thật sự là quá lãng phí thời gian. 

Bạch Tử Thạch bây giờ nhìn mao liêu trước hết là nhìn biểu hiện, biểu hiện tốt, liền tiếp tục thêm một bước dò xét.

Mặc dù biết biểu hiện không có nghĩa là tất cả, nhưng bây giờ thời gian không đủ, cũng chỉ có thể như vậy.

Nhưng dù như thế, cũng tương đối không dễ dàng. 

Dù sao bên trong đổ thạch cái gì cũng có thể phát sinh, cho dù mao liêu biểu hiện phi thường tốt thì bên trong cũng có thể không có cái gì, hoặc là nhìn từ bề ngoài biểu hiện phi thường tốt, nhưng kỳ thật bên trong có huyền cơ.

Bạch Tử Thạch bây giờ đang gặp phải một khối mao liêu cực kỳ giảo hoạt. 

Đây là một khối mao liêu vỏ hoàng sa có chất vỏ nhẵn nhụi, sờ thử một cái còn có cát mịn rơi xuống. 

Kích cỡ cũng không lớn, chừng 20, 30kg, nhưng gần như một nửa mao liêu đều là màu xanh lục đậm, trứng muối rõ ràng dồn chặt, nhìn liền thấy rất khả quan.

Bạch Tử Thạch vui vẻ, nhanh chóng ngồi xổm xuống, đem tay đặt lên, song khiến cho cậu giật mình là, mao cầu bên trong không ít, nhưng chúng đều tử khí trầm trầm, không có sức sống gì. 

Phỉ thúy bên trong đã bị phá hư hết! 

Dựa theo kinh nghiệm trước đây mà nhìn, chắc là có nứt, hơn nữa còn là rạn nứt nghiêm trọng.

Mao liêu biểu hiện tốt như vậy, tại sao lại thế chứ? 

Thực là khiến người ta không ngờ. Bạch Tử Thạch thấp giọng lẩm bẩm một câu kỳ quái, sau đó tỉ mỉ tìm kiếm trên khối đá, nứt như vậy, hẳn sẽ có biểu hiện ở trên vỏ ngoài.

Năm phút sau, cậu kinh ngạc nhướn mày, nhìn một đường vân mảnh cực kỳ nhỏ bên dưới đoàn trứng muối sẫm màu, thầm thở dài nói: Cư nhiên ở phía dưới trứng muối, trứng muối này màu sắc đậm, vết nứt mảnh thế này, không tìm kỹ, thật sự khó mà nhìn ra.

Buông khối mao liêu này ra, cậu tiếp tục đi về phía trước. Sigma ở trên đài chủ tịch nhìn Bạch Tử Thạch trong máy hiện ảnh không chút do dự bỏ qua khối liêu tử kia, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc cùng tán thưởng.

Ông khẽ mỉm cười, quay sang Vincent ở bên cạnh nói: "Xem ra, ta vẫn còn coi thường tiểu bảo bối này của ngươi. Khối liêu tử kia, thực ra còn đánh lừa cả Úc. Đúng rồi, ngươi còn chưa biết đi, Úc năm nay đã chính thức trở thành đổ thạch sư."

"Vận khí của Bạch vẫn luôn rất tốt." Ánh mắt Vincent nhu hòa nhìn tiểu á thú nhân trong màn hình, nét mặt kia làm cho Sigma vừa ngoài ý muốn vừa vui mừng. 

Vincent cuối cùng cũng có một chút dáng vẻ bình thường của thú nhân, cho tới bây giờ chỉ đối với kỹ xảo săn giết có hứng thú, làm cho những người chúng ta phải lo lắng ưu phiền.

Sờ sờ cằm, Sigma hăng hái bừng bừng nói: "Ngươi nói xem, ta đem bảo bối của ngươi thu làm đồ đệ thì thế nào?"

Vincent cuối cùng cũng chịu đem tầm mắt chuyển lên người Sigma: "Cám ơn tổ ma ma, Bạch nhất định sẽ rất cao hứng."

=A=... Kỳ thật ta chỉ suy nghĩ mà thôi, không phải thật sự muốn thu a, Vincent. 

Sigma yên lặng quay đầu —- còn nữa, ai tới nói cho ta, đây rốt cục có phải Vincent hay không?!!! 

Người kiêu ngạo như Vincent, thế mà nó cư nhiên lại chơi xấu, chơi xấu a!!! 

Có quỷ mới tin nó nghe không hiểu là mình căn bản đang tìm đề tài trêu chọc nó.

Thu hồi khiếp sợ của mình, Sigma chậc lưỡi than: "Không nghĩ tới a, tổ ma ma ta thật sự không nghĩ tới a, tiểu Vicen của ta cư nhiên sẽ vì một tiểu á thú nhân làm chuyện như vậy."

Nói vậy, coi như là vì tiểu Vicen, nhận cậu bé cũng không hẳn là không thể. Huống chi vận khí của cậu bé có vẻ như cũng không tệ.

Đối với trêu chọc của Sigma, Vincent quyết định mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nhìn hành động của Bạch Tử Thạch, về phần Sylvester trên một máy hiện ảnh khác, hắn ngay cả một cái liếc mắt cũng không liếc.

Bạch Tử Thạch bên này gặp phải một chút phiền toái, từ sau khi tìm được khối thứ ba, liền khó tìm được khối nào hợp ý nữa. 

Mặc dù mao liêu có biểu hiện đủ tốt để lọt vào mắt cũng lác đác thấy được vài khối, nhưng bên trong hoặc là không có phỉ thúy, hoặc là có phỉ thúy nhưng không đạt được yêu cầu của Bạch Tử Thạch. 

Thực lực của Sylvester, Bạch Tử Thạch cũng không rõ ràng lắm, nghĩ tới nghĩ lui, cậu cảm thấy trong mao liêu chọn ra thấp nhất cũng phải là Thủy Nhu Chủng. 

Cuối cùng khi còn dư lại nửa giờ, tìm được thêm một khối vỏ bạch sa.

Khối vỏ bạch sa này biểu hiện cũng không tốt bằng các khối tìm được trước, nhưng lúc Bạch Tử Thạch đem tay đặt lên, lại cảm thấy chi chít những mao cầu nhỏ bé nghịch ngợm va chạm vào cậu, những mao cầu này đem lại cho cậu cảm giác rất nhỏ, thậm chí so với lần Thủy Tinh Chủng còn nhỏ hơn, và sức sống cũng không bằng, tựa hồ có chút điềm đạm nho nhã. 

Cảm giác này làm Bạch Tử Thạch lập tức nghĩ tới khối lam phỉ kia, khối lam phỉ kia mao cầu bên trong cũng nhỏ nhắn, gần giống với cảm giác của Thủy Tinh, nhưng trên thực tế chỉ là một khối Thủy Chủng thượng phẩm. 

Dựa theo độ hấp thu mà nói, trong phẩm chất ngang nhau, màu xanh lục và màu trắng hấp thu khó nhất. 

Màu đen là tốt nhất, tiếp theo là những màu phấn hồng, lam, vàng.

Mà khối này, sức sống của mao cầu bên trong so ra kém khối Lam Phỉ lần trước, nhưng độ hấp thu tốt hơn so với Lam Phỉ Thúy. 

Chẳng lẽ bên trong là một khối phỉ thúy màu sắc khác? Có lẽ, hơn nữa khối phỉ thúy này tính chất chắc là trên Thủy Chủng, màu sắc thì nhẹ nhàng.

Bạch Tử Thạch dùng bút đánh dấu ký hiệu lên trên mao liêu, thở dài một hơi, nếu như là người có kinh nghiệm trong giới đổ thạch ở chỗ này, nói không chừng có thể đoán ra kích cỡ và màu sắc cụ thể của phỉ thúy bên trong, mình vẫn còn cần phải học thêm nhiều.

Bốn khối. Bốn khối mao liêu phẩm chất thấp nhất là Thủy Nhu Chủng, Bạch Tử Thạch quyết định không chọn thêm khối thứ năm nữa, theo cậu, bốn khối mao liêu đã quá nhiều, nếu như không phải trường học vì bảo đảm tỷ số lên lớp nhất định, và phẩm chất mao liêu cũng không tệ, thì cậu nhiều nhất chỉ lấy ra hai khối thôi. 

Lần này vì bảo hiểm, lấy ra bốn khối, gây chú ý cũng mặc kệ. Dù sao, đây là bước đi đầu tiên của cậu.

Khối mao liêu thứ năm, trong mấy khối mao liêu biểu hiện không tệ mà Bạch Tử Thạch xem lúc trước, nhưng trên thực tế bên trong không có gì, chọn ra một khối biểu hiện có vẻ tốt nhất bỏ vào. 

Khi thời gian trôi qua 2 tiếng 50 phút, Bạch Tử Thạch đã chọn xong toàn bộ năm khối mao liêu.

Cơ hồ là cùng thời khắc đó, Sylvester cũng tỏ ra mình đã chọn xong. 

Lúc này thời gian cũng không còn nhiều lắm, lão sư luôn đi theo hai người chia ra đưa bọn họ ngồi lên xe chuyên vận chuyển mao liêu, lái thẳng đến sân thi đấu số 1.

__..__..__

Chương 50: Đổ thạch chiến ( 2 )

Lúc xe mới từ hai bên lối đi xuất hiện, Bạch Tử Thạch chỉ cảm thấy tầm mắt vừa được mở rộng đã bị tiếng hò hét cự đại đột nhiên vang dội làm giật bắn mình. 

Nhìn khắp bốn phía, hiện ra sân đấu thú La Mã cổ, trên nửa vòng tròn khán đài, hơn phân nửa bộ phận đều ngồi đầy người, đầu người nhốn nháo, thanh âm ầm ĩ. 

Xoay người nhìn lại, hai cái màn ảnh khổng lồ treo ở phía trên lối đi phía sau cậu, hình ảnh đang dừng trên mao liêu ở trong xe.

Tràng diện này có phải là hơi lớn quá không? 

Không chỉ Bạch Tử Thạch có chút ngẩn người, ngay cả Sylvester cũng không nghĩ tới một trận khiêu chiến của hắn, lại bị biến thành dạng oanh động như thế này.

Trên đài Sigma tươi cười sáng lạn, tràng diện này lớn sao? 

Một chút cũng không lớn. 

Bằng danh vọng của tiểu Vincent ở Á Thành mà nói, chút người này coi như là ít rồi. 

Dạng người như Vincent Karen Garcia chưa từng có bất kỳ tai tiếng nào, y như thánh nhân, đột nhiên tuôn ra chuyện có hai á thú nhân vì hắn mà quyết đấu, hơn nữa một người trong đó chính là bạn lữ do Vincent tự nhận định, còn chuyện gì hấp dẫn ánh mắt người xem hơn chuyện này chứ? 

Bất kể là người hâm mộ, hay người ái mộ của Vincent, thậm chí chỉ đơn giản là hiếu kỳ, cũng đủ để khiến mọi người thi đua nhau chạy tới sân thi đấu. 

Nếu như không phải thời gian quá ngắn, sức tuyên truyền chưa đủ, toàn bộ sân thi đấu tuyệt đối không phải chỉ ngồi đầy gần hết. 

Tuyệt đối là một vé khó cầu!

Sao lại không nghĩ ra sớm nhỉ? 

Cư nhiên vội vã đem thời gian định vào ngày hôm nay, nếu như tuyên truyền một thời gian, có lẽ còn vượt qua cả tràng diện tỷ đấu của đổ thạch sư có danh tiếng! 

Sigma nghĩ tới điều này liền có chút ảo não, bất quá, chuyện xấu của tiểu Vincent còn có rất nhiều người chú ý đi. . . 

Nhìn sang Vincent đang nhìn Bạch Tử Thạch, Sigma tính toán xem có thể dùng điều này để làm thử vài chuyện không?

"Tổ ma ma, chỉ một lần này thôi." Vincent không quay đầu lại, nhàn nhạt nói. 

Sigma nhất thời chết đứng —- =皿= , Vincent, ngươi có thể không cần thông minh như vậy không!

Bạch Tử Thạch đi xuống từ xe dành cho thi đấu, dựa theo chỉ thị của lão sư đứng ở trước giải thạch cơ hơi gần cậu một chút, nhân viên công tác chuyển từng khối mao liêu tới, đặt ở phía sau cậu. 

Phía bên Sylvester cũng làm theo như thế.

Hai người đứng cách nhau ba thước đều quay ra nhìn nhau, ánh mắt giao nhau, phát hiện trong mắt đối phương đều là ngưng trọng và bất đắc dĩ. 

Đặc biệt là Sylvester, áp lực tâm lý lớn hơn rất nhiều so với Bạch Tử Thạch.

Mặc dù hắn một chút cũng không hoài nghi việc mình sẽ dành được thắng lợi cuối cùng, nhưng nghĩ đến đá may mắn Bạch Tử Thạch đeo trên cổ tay, điều này bao phủ lên sự tự tin của hắn một tầng bóng ma.

Nhưng, bất kể như thế nào, hiện tại hắn đã không còn đường lui. 

Tràng diện long trọng này cũng tốt, sẽ để hắn vì kết thúc mối tình đầu làm một buổi lễ vĩnh biệt long trọng, cũng là vĩnh biệt những băn khoăn thái quá và gánh nặng của hắn trong quá khứ! 

Ánh mắt của hắn trở nên kiên định, trận này hắn nhất định sẽ thắng!

Sau khi nhân viên hai bên đều đứng ngay ngắn trên sân, một á thú nhân anh tuấn vẻ mặt tràn đầy tươi cười đi lên trên đài: "Bây giờ, như các vị đã thấy. Hai vị á thú nhân xinh đẹp tiến hành thi đấu đổ thạch đã chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta cũng không nói nhiều lời thêm nữa, bây giờ, chúng ta sẽ hỏi thăm một chút, Sylvester Bra, Bạch Tử Thạch, hai vị lựa chọn tự mình giải thạch, hay là mời sư phụ giải thạch tới?"

Thủ pháp giải thạch của mình thật sự chả ra gì, điểm này Bạch Tử Thạch hiểu rõ. 

Đề phòng mình đem phỉ thúy giải sụp, cậu sớm bày tỏ: "Mời sư phụ giải thạch tới."

"Tự mình giải." Sylvester cũng nói ra quyết định sớm dự tính. 

Đây không chỉ là hắn đối với thủ pháp giải thạch của mình rất có lòng tin, mà trọng yếu hơn là, cuộc tranh tài này hắn muốn tự mình thực hiện.

Người chủ trì gật đầu, chờ sư phụ giải thạch mà Bạch Tử Thạch yêu cầu đi đến, hắn mỉm cười nói: "Vậy là tốt rồi, trước đã nói qua quy tắc, bây giờ ta tuyên bố, giải thạch chính thức bắt đầu!"

Sư phụ giải thạch đi tới bên cạnh Bạch Tử Thạch, đây là một lão á thú nhân nhìn qua có chút tuổi tác, trên tay ông đeo hắc văn bao tay, nhìn qua rất nghiêm túc: "Muốn giải khối nào trước?"

Thoáng suy tư một chút, Bạch Tử Thạch chỉ vào khối mao liêu biểu hiện không tệ, nhưng bên trong không có gì nói: "Liền bắt đầu từ khối này đi."

Sư phụ giải thạch gật đầu: "Trước sát hay là trực tiếp cắt? Nếu cắt, thì cắt từ chỗ nào?" 

Lão sư phụ hỏi phi thường rõ ràng, đây cũng không phải là mao liêu của họ, theo lẽ thường, sư phụ giải thạch sẽ tôn trọng ý kiến của chủ nhân mao liêu.

Bên trong chả có cái gì, thì sát gì? Bạch Tử Thạch âm thầm lẩm bẩm một câu, nói: "Trực tiếp cắt." 

Sau đó cậu cầm một viên phấn, tránh trứng muối mãng đái, vẽ một đường ở gần phần trung tâm mao liêu, "Cắt dọc theo đường này."

Lão sư phụ hơi kinh ngạc, ông nhìn qua khối mao liêu này, biểu hiện cũng không tệ lắm, người bình thường đều lựa chọn sát trước một chút, sát không ra lục, mới lựa chọn cắt.

Người này cư nhiên trực tiếp cắt, hơn nữa còn là từ trung tâm cắt một đao, mặc dù tránh trứng muối và mãng đái, nhưng nếu thật có thể ra lục, hướng đi của lục ở bên trong cũng rất khó nói, cắt một đao như thế rất dễ đem phỉ thúy cắt hỏng!

Nhưng bất kể như thế nào, khối mao liêu này cũng là của người khác, lão sư phụ không nhiều lời, trực tiếp đem khối mao liêu khoảng chừng 30 kg dễ dàng ôm lấy đặt lên trên máy cắt thạch.

Trên màn hình lớn đặc tả khối mao liêu này một chút, mặc dù không có âm thanh, nhưng từ cử động của họ cũng không khó đoán ra ý tứ. 

Ở Á Thành quê hương của đổ thạch này, á thú nhân thậm chí ngay cả thú nhân cũng ít nhiều hiểu một chút về đổ thạch. 

Mọi người đối với việc Bạch Tử Thạch lựa chọn trực tiếp cắt cũng rất nghi ngờ. 

Trong lòng một số người vì tín nhiệm con mắt của Vincent mà mua Bạch Tử Thạch thắng đã bắt đầu bồn chồn lo lắng, dù sao đi nữa, cậu bé này cũng chỉ là một á thú nhân năm nhất còn chưa trưởng thành! 

Mà người mua Sylvester thắng thì lại há miệng bắt đầu cười, giống như thấy điểm số ($ ở thế giới này) đang vẫy tay với mình.

Người ngồi xem phía trên đang nghị luận ầm ĩ về hai khối mao liêu đang giải, thì Sylvester lại không bị ảnh hưởng gì bắt đầu sát thạch, khối mao liêu đầu tiên hắn chọn để giải cũng là khối hắn coi trọng nhất. 

Mặc dù không phải quặng sơ đại, cũng không phải là mao liêu Cái Á Lão Khanh, nhưng vẫn là mao liêu được khai thác khá sớm của khu mỏ Tala, vẫn còn các điểm điển hình của nguyên liệu Tala, vỏ ngoài nâu đen, chất vỏ đều đặn nhẵn nhụi, mãng đái dài nhỏ, trứng muối lớn mà đậm màu. 

Trải qua mấy trăm năm, nguyên liệu Tala có tiếng là dễ ra phỉ thúy có màu sắc đậm, chủng loại có thế nước đẹp, cũng là một loại liêu tử được các đổ thạch sư yêu thích.

Nhìn hình dáng và hướng đi cùng với mật độ của trứng muối một lúc, Sylvester chọn một chỗ bắt đầu hạ thủ, tay của hắn rất vững, theo đó đá vụn vỡ ra từ lớp vỏ không ngừng bị mài xuống, mười phút sau, hắn đột nhiên thu hồi đá mài, dùng bàn chải nhỏ quét sạch sẽ đá vụ và bụi bặm trên cửa sổ vừa được sát ra, dội chút nước lên. 

Một mạt lục sắc sâu thẳm xuất hiện ở chỗ cửa sổ, nhờ nước thanh tẩy qua, hiện lên một sắc xanh thông thấu nồng đậm, trong suốt chọc người yêu thích.

"Ra lục! Là Thủy Nhu Chủng!" 

Trên đài lập tức vang lên một trận hoan hô kinh thiên. 

Trên gương mặt tuấn tú của Sylvester cũng không nhịn được lộ ra một nụ cười vui sướng, hy vọng đổ trướng cũng không làm hôn mê đầu óc của hắn, Sylvester mở cường quang khí ra, chiếu vào chỗ ra lục, cẩn thận dò xét, không chỉ nhìn xem lục này có ăn vào hay không, mà trọng yếu hơn là nhìn hướng đi và độ sâu của lục.

Chỉ một lát sau, hắn để cường quang khí xuống, sắc mặt vui mừng khó kiềm chế, đổi một đá mài chính xác hơn, bắt đầu làm việc.

Những điều này đều được màn hình lớn ghi hình lại, người phía dưới mua Sylvester thắng, mặt đầy tươi cười: "Nhìn kìa, hắn đổi đá mài nhỏ! Lục bên trong nhất định không nhỏ!"

Sylvester không hề bị thanh âm bên ngoài ảnh hưởng, hắn cẩn thận sử dụng đá mài nhỏ, không nhanh chóng lưu loát như vừa rồi, bây giờ hắn không nhanh không chậm thường dừng lại dội nước lên quan sát, sợ đem phỉ thúy sát hỏng. 

Dù sao chỉ đổ trướng thôi vẫn chưa đủ, nếu giải sụp, thì cũng tương đương với thất bại.

Đối với việc Sylvester thuận lợi sát trướng, Bạch Tử Thạch bên này lại thua kém nhiều hơn, không lãng phí thời gian như Sylvester sát thạch, bên này cậu trực tiếp cắt cũng nhanh hơn nhiều, vì hành động chậm hơn so với Sylvester, nên khi lão sự phụ đặt xong vị trí cho mao liêu, nối nguồn năng lượng cho máy cắt thạch, cắt xuống, thì tiếng đổ trướng bên kia đã vang lên.

Lão sư phụ làm như không nghe thấy, vẫn kéo chuôi tay cầm của máy cắt thạch xuống, gọn gàng dứt khoát. 

Sau khi mao liêu bị cắt thành hai nửa, ông đem mao liêu tách ra, một mảnh xám trắng, hai mặt cắt đều không có một tý lục nào.

Sụp rồi! Lão sư phụ thầm nói trong lòng, ông nhìn về phía Bạch Tử Thạch. 

Sắc mặt tiểu á thú nhân nặng nề mà nghiêm túc, nhưng không có chán nản hay không chịu nổi gì lớn.

Tố chất bên trong coi như không tệ.

"Khối mao liêu này vẫn tiếp tục cắt sao?" Lão sư phụ hỏi một câu.

Bạch Tử Thạch đi qua cẩn thận nhìn hai mặt cắt một chút, trầm ngâm một lát: "Cắt một đao nữa đi, khối mao liêu này biểu hiện thật sự là không tệ."

Lão sư phụ không nói gì, đem một khối trong đó đặt xong, dọc theo chỗ Bạch Tử Thạch nói cắt thêm một đao, vẫn như cũ không có gì.

Lúc này không đợi lão sư phụ hỏi, Bạch Tử Thạch đã chủ động mở miệng: "Không cần cắt nữa, sụp rồi." 

Nói xong sắc mặt cậu lại khôi phục bình tĩnh, thật khiến lão sư phụ có chút ngoài ý muốn, nhìn tiểu á thú nhân này còn chưa trưởng thành, vóc dáng cũng nhỏ nhắn, ông nhịn không được an ủi một câu: "Không sao, đổ sụp là chuyện bình thường. Còn bốn khối nữa mà."

Bạch Tử Thạch gật đầu, lộ ra một nụ cười thân thiện: "Ta biết, không sao đâu."

"Khởi đầu bất lợi a." Sigma nhìn thoáng qua Vincent, sau đó đầy tiếc nuối vì không phát hiện ra bất kỳ tâm tình dao động nào trên nét mặt hắn. 

Mà không hề biết rằng, tiểu Vincent của ông đến lúc Bạch Tử Thạch lộ ra nụ cười, mới buông nắm tay siết chặt ra.

Bạch Tử Thạch bắt đầu chọn khối mao liêu thứ hai, tiên ức hậu dương, lần này cậu chọn khối mao liêu có màu sắc còn không rõ kia, vỏ bạch sa, khoảng 50 kg. 

Lão sư phụ vừa mới đem khối mao liêu này chuyển tới, đã nghe thấy tiếng reo hò của khán giả trên sân.

"Đại trướng! Đại trướng! Băng Chủng! Băng Chủng xanh lục đậm a!"

Bạch Tử Thạch ngẩng đầu nhìn qua, đúng lúc thấy được cửa sổ được Sylvester sát ra.

Đó là một khối cửa sổ dài chừng 30 cm, bên trong lộ ra ánh xanh đậm nồng đậm, phần ở mép ngoài, một phần nhỏ phỉ thúy tính chất nhẵn nhụi sáng bóng, hiện ra vẻ trong suốt, không có một tia tạp chất, trong suốt óng ánh, giống như ánh sáng mặt trời lưu chuyển giữa lưng chừng núi, đẹp đến chói mắt, một phần này đã đạt đến Băng Chủng!

Tuyệt đối là đại trướng! Trên gò má Sylvester cũng nhiễm lên một tầng đỏ ứng hưng phấn. Nhất là khi so sánh đối lập giữa hai người, ánh mắt của hắn càng sáng kinh người.

Bạch Tử Thạch bình tĩnh thu hồi tầm mắt, đưa tay đặt lên mao liêu, nghiên cứu một lát, cầm lấy bút vẽ một đường lên trên, đường lần này ở chỗ xa hơn, lão sư phụ quan sát một cái, kinh ngạc phát hiện nếu như lựa chọn cắt, đường thứ nhất phỏng chừng chính ông cũng sẽ vẽ tại khu vực này, bất quá ông sẽ vẽ gần trung tâm thêm một chút. 

Lão sư phụ nào biết rằng, đây là Bạch Tử Thạch thông qua các phương hướng cảm ứng phỉ thúy, lợi dụng khoảng thời gian sai lệch tính toán ra cự ly?

Nhìn thoáng qua Bạch Tử Thạch, lão sư phụ điều chỉnh xong vị trí mao liêu, hạ tay cầm của máy cắt thạch xuống.

__..__..__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro