Chương 81- End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81 Mặc Phỉ

Giải thạch trường số 0 nằm ở góc đông bắc hội trường, từ cửa chính  tiến vào quẹo phải là tới, vì nó là giải thạch trường chuẩn bị riêng cho  sát hạch, nên công hội đổ thạch sư cố ý phái mười mấy người đổ thạch sư  chính thức đến làm giám khảo, còn có hệ thống theo dõi toàn bộ quá  trình để đề phòng ăn gian, thế nên nó khác với những giải thạch trường  mở 24/24 khác, giải thạch trường số 0 chỉ mở 8 giờ đến 12 giờ sáng, 2h30  chiều đến 9 giờ tối. Để tiện cho các đổ thạch sư không bị trùng với  thời gian mở thầu, trong giải thạch trường số 0 còn có phòng bảo quản  chuyên cất giữ mao liêu. Bạch Tử Thạch hiện tại đang đối mặt với tình  huống như thế, bất đắc dĩ cậu chỉ đành kìm chế tâm trạng nôn nóng, nhận  mao liêu rồi để ở phòng bảo quản giải thạch trường số 0, đợi buổi chiều  quay lại.

Lúc trở lại quán trọ, Bạch Tử Thạch rất kinh ngạc phát hiện Vincent  cư nhiên đang ở đó, vừa kinh ngạc vừa vui sướng nhào qua hưng phấn kể  lại cảnh tượng đấu giá buổi sáng: "Ngươi không biết đâu, chỉ kém có 50  vạn điểm! Lúc ta nghe cái á thú nhân ở đằng sau nói câu kia, thật là  đáng sợ. . ."

Vincent mỉm cười nhìn người yêu: "Ngươi thực sự rất coi trọng khối  mao liêu này nhỉ." Nói thật, hắn chưa từng thấy Bạch hưng phấn nói về  một khối mao liêu nào như vậy, cho dù là khối Tử Nhãn Tình cũng thế.

Bạch Tử Thạch trầm mặc một chút, gật đầu: "Không biết tại sao, khi ta  gặp khối mao liêu này thì có một loại khát vọng mãnh liệt, nói với bản  thân ta nhất định phải giành được khối mao liêu này! Khi ta biết mình  chính là người đấu giá thắng, thật sự rất hưng phấn. Rất muốn lập tức  giải khối mao liêu này ra! Đáng tiếc ta phải đi giải thạch trường số 0  giải thạch, nhưng giải thạch trường số 0 giữa trưa lại không mở cửa,  phải chờ tới chiều mới được." Nói tới giải thạch, Bạch Tử Thạch chợt lóe  lên một ý nghĩ trong đầu, cậu ngẩng đầu, nhìn người yêu, "Buổi chiều có  rảnh không?"

Vincent nhìn vẻ mặt Bạch Tử Thạch, mơ hồ đoán được cậu muốn nói cái  gì, vẻ mặt không đổi lắc lắc đầu: "Từ buổi chiều đến sáng mai, là thời  gian nghỉ của ta."

"Vậy. . . Ngươi có muốn đi xem ta giải thạch không?" Bạch Tử Thạch  hỏi, từ trước tới nay cậu không hề cảm thấy giải thạch có gì đặc biệt mà  cần mời người khác tới, nhưng lần này thì khác, thật sự khác, khối mao  liêu này đối với cậu mà nói là thứ đặc biệt và mới lạ, thời khắc đấy cậu  hy vọng Vincent có thể ở bên cạnh cậu cùng cậu chứng kiến thời khắc ấy,  hơn nữa, nếu như bên trong thật sự là Mặc Phỉ, cậu hy vọng có thể đem  khối phỉ thúy này đưa cho Vincent đầu tiên!

"Được." Vincent đem người ôm vào trong ngực, trong mắt nhuốm lên ý  cười nồng đậm, Bạch, đây có tính là để ta tiến vào thế giới của ngươi  rồi không? Trước đây bọn họ thích lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, nhưng  luôn là ai làm chuyện của người ấy, ở trong nhà cũng rất ít khi bàn luận  công việc hay học tập của đối phương. Đó cũng không phải là không tốt,  nhưng Vincent luôn muốn xâm nhập sâu hơn vào cuộc sống của đối phương,  tốt nhất là có thể đem tồn tại của mình thấm dần vào từng góc nhỏ trong  cuộc sống của đối phương, hoàn toàn chiếm lấy người trong ngực này.

Ăn cơm trưa xong, Vincent cưỡng chế bắt Bạch Tử Thạch đi ngủ một lát,  nhưng hưng phấn làm cậu mãi không ngủ được, thật vất vả nhịn đến hai  giờ hơn, liền vội vội vàng vàng kéo Vincent chạy tới giải thạch trường  số 0, cái dạng sung mãn và cấp bách này của Bạch Tử Thạch khiến Vincent  không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Vì giải thạch trường số 0 là giải thạch trường chuyên dụng của đổ  thạch sư, nên bắt đầu từ sáng hôm nay, rất nhiều thú nhân đều cầm giấy  thông hành của giải thạch trường số 0 đến đây tụ tập. Giữa mỗi đài giải  thạch cơ đều có khoảng cách rất xa, chính giữa có lối đi xây dựng riêng  cho thú nhân. Vincent thân là người nhà của đổ thạch sư, được đặc biệt  cho phép đi vào khu giải thạch, được phép đến chỗ bản thân có thể chịu  được xem giải thạch.

Cho tới nay, khoảng cách thú nhân có thể đến gần u tháp đều không xác  định rõ, nhưng gần nhất cũng chỉ có 5 mét, năng lực chịu đựng tối đa  của Vincent là 6 mét, bình thường hắn cũng đứng ở vị trí đó. Song, hôm  nay hết thảy lại ngoài dự liệu của hắn, khi khối mao liêu cao 1 mét kia  được xe mao liêu chở đến bên cạnh giải thạch cơ, Vincent cảm thấy một  loại cảm giác mao cốt tủng nhiên (rn gai ốc, rn tóc gáy)  vọt lên sau lưng, làm đầu óc hắn gần như không kịp suy nghĩ, thân thể  đã tự phát động, xẹt xẹt xẹt, lui về sau mấy bước, cho đến khi cảm giác  kia biến mất mới dừng bước. Sự tình đột ngột xuất hiện làm thú nhân thất  kinh! Cái cảm giác vừa rồi. . . hắn nhớ rất rõ ràng, khi còn bé có một  lần cùng sư phụ đối luyện, lúc bị sư phụ đánh văng ra vừa vặn rơi xuống  cạnh một khối mao liêu chính là cảm giác này, mao cốt tủng nhiên, thân  thể tự phát lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi đó!

Nhưng chính vì thế mới khiến hắn giật mình! Hắn biết rõ năng lực chịu  đựng u tháp của mình, khoảng cách 6 mét là khoảng cách an toàn, chưa  từng có lần nào ngoại lệ, mà lần này. . . Vincent đem chú ý dừng trên  khối mao liêu đã được đặt xong kia, chân mày lặng lẽ nhíu lại, hắn tựa  hồ có chút minh bạch, cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy khối mao liêu này  liền quyết định cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải mua được mà Bạch đã  nói.

Quỷ dị! Khối mao liêu này tuyệt đối quỷ dị!

Vincent nâng mắt liếc một vòng xung quanh, thấy rất nhiều ánh mắt  nghi hoặc khó hiểu, cùng với. . . mấy thú nhân có ánh mắt kinh hãi giống  hắn. Hắn nhận ra hai người trong số đó —- thợ săn cấp 8 Bác Gia Buda  cùng với bạn của hắn thợ săn cấp 8 Blaise.

Bạch Tử Thạch không chú ý đến việc ngoài ý muốn bên Vincent, chỉ  chuyên chú vào khối mao liêu này, sau khi ký số hiệu đổ thạch sư riêng  của mình xong, cậu lượn quanh khối mao liêu thật lâu, mà vẫn không hạ  được quyết tâm cắt từ chỗ nào. Cảm ứng của cậu căn bản không thể chạm  tới khối phỉ thúy nào, hơn nữa khối mao liêu này cũng khá lớn, cái  phương pháp chênh lệch thời gian ngu ngốc ban đầu giờ một tý cũng không  sài được. Một lúc lâu sau, Bạch Tử Thạch bỏ qua cái ý nghĩ mê người rằng  tự mình sẽ giải khai khối mao liêu này, yêu cầu giải thạch sư trợ giúp.  Giải thạch sư mỗi lần giải thạch đều thu phí, lần này Bạch Tử Thạch  không chút keo kiệt, ra giá cao mời một vị có thủ pháp cao minh nhất  trong tất cả giải thạch sư – Elsie.

Elsie chính trực tráng niên, kinh nghiệm giải thạch cũng rất phong  phú, hắn giải ra vô số phỉ thúy, nổi danh nhất là một mình hắn giải ra  hai khối phỉ thúy Đế Vương Lục hoàn chỉnh!

Chờ lúc hắn đi tới, Bạch Tử Thạch kéo hắn nói phải cẩn thận đến nửa  ngày, từng tý từng tý một, không cần quan tâm thời gian, điều này làm  Elsie có chút tức giận, hắn cảm thấy cái tiểu đổ thạch sư học đồ này  không tín nhiệm hắn! Mặc dù bất mãn, nhưng Elsie là một người có đạo đức  nghề nghiệp, không hề phản bác bất kỳ yêu cầu nào của cố chủ. Chờ Bạch  Tử Thạch dặn dò xong, hắn mới nhìn nhìn khối mao liêu làm cố chủ khẩn  trương như vậy, trong mắt lóe lên một tia xem thường.

Mặc dù rất lớn, nhưng biểu hiện bình thường. Đây chính là ấn tượng  của Elsie đối với khối mao liêu này. Mao liêu thế này thì có cái gì cần  phải chú ý? Đây là ý nghĩ thứ hai trong đầu hắn. Elsie nhìn một chút  hướng đi của mãng đái, lựa chọn một chỗ có khả năng ra lục nhất, bật máy  cắt thạch.

Mao liêu khá lớn, lần đầu cắt đã dùng hết mười mấy phút, Bạch Tử  Thạch ở một bên chờ đợi, chuyên chú nhìn chằm chằm bánh răng máy cắt  thạch, cảm thấy từng giây từng phút đều là một loại hành hạ. Thanh âm ma  sát của đá mài và vỏ đá cuối cùng cũng ngừng lại, giờ phút này tâm Bạch  Tử Thạch cũng bị treo lên chỗ cao nhất.

Elsie cầm lấy một cái tua vít và một cái búa nhỏ, đem tua vít để lên  đường cắt dùng búa nhẹ nhàng gõ đằng chuôi, sau đó khẽ dùng sức, cạy mở  mao liêu ra, một nửa mao liêu rầm rầm đổ xuống đất.

Bạch Tử Thạch gần như là khẩn cấp xông vào xem, song khiến người ta  thất vọng là hai nửa mao liêu này toàn bộ đều là kết tinh màu nâu xám,  một tý bóng dáng của lục cũng không thấy.

"Sụp rồi." Elsie liếc nhìn, rất bình tĩnh phủi tay, căn cứ vào kinh  nghiệm mấy năm nay của hắn mà nói, khối mao liêu này sụp cơ bản là  chuyện tám chín phần mười. Bạch Tử Thạch lúc đầu trợn tròn mắt, có chút  không dám tin cắn môi, sau đó lại lượn vòng quanh hai khối mao liêu.

Mà rất nhiều thú nhân có hứng thú với khối mao liêu này vừa nghe giải  thạch sư quyền uy nói sụp, đều có vẻ mặt thất vọng lắc đầu đi ra. Buda  và Blaise thoáng nhìn nhau, trong mắt hai người đều có sự ngưng trọng,  vừa nãy cỗ khí tức cường đại làm cho người ta mao cốt tủng nhiên không  phải là ảo giác, khối mao liêu này nhất định có chỗ đặc biệt!

Bạch Tử Thạch rút bàn tay đặt trên mao liêu ra, trong mắt lại hiện ra  ý cười, nhưng sắc mặt cậu vẫn duy trì bộ dạng tái nhợt không dám tin  như cũ, nhìn giải thạch sư: "Elsie sư phụ, ta vẫn muốn cắt nữa!"

Elsie nhún nhún vai không vấn đề, hắn gặp qua nhiều đổ thạch sư như  vậy rồi, không tới cuối cùng sẽ không bỏ cuộc: "Trước cắt khối nào?"

"Khối này!" Bạch Tử Thạch chỉ chỉ cái khối mao liêu vẫn làm cậu cảm ứng được như trước, "Nhất định phải cẩn thận!"

Elsie nhìn Bạch Tử Thạch một cái, cẩn thận tra xét hướng đi của tinh  thể, cầm lấy phấn vẽ một đường, rồi kéo xuống tay cầm máy cắt thạch,  tiếng ma sát cắt kim loại 'ken két' lại vang lên, hai mắt tiểu á thú  nhân chuyên chú nhìn chằm chằm đá mài đang dần dần hạ xuống, gương mặt  ngưng trọng, không khí tựa hồ cũng mỏng manh hơn.

Khối mao liêu còn lại 200 kg lại bị cắt làm hai nửa, mặt cắt cứng đơ  đổ trên mặt đất, tinh thể màu xám thẫm không có chút bóng dáng của lục,  nhưng lần này Elsie không nói sụp hay gì cả, ngược lại, hắn nhíu mày,  ngồi xổm xuống xem xét miệng vết cắt đầu tiên, rồi nhìn vết cắt thứ hai,  bắt đầu trầm tư — màu sắc tinh thể màu xám biến sẫm . . . Một đạo linh  quang chợt lóe lên, nhưng quá nhanh, Elsie không bắt kịp.

Bạch Tử Thạch sờ sờ hai khối mao liêu lần nữa, lần này ánh mắt của  cậu đã không khắc chế được sáng lên, năng lượng cảm ứng cường đại mà ẩn  nhẫn từ khối mao liêu nhỏ kia truyền đến! Cậu quay đầu nhìn Elsie: "Sư  phụ, ta còn muốn cắt."

Giải thạch sư kiêu ngạo lần này không nói gì, trầm mặc hành động, lần  này không cần Bạch Tử Thạch dặn dò, tự bản thân hắn cũng lấy ra 100%  lực chú ý, khống chế độ mạnh yếu mỗi lần máy cắt thạch hạ xuống, cho đến  khi một đao kia hạ xuống xong, không biết có chuyện gì, mà khi mở mao  liêu ra, Elsie cảm thấy lòng bàn tay mình đang chảy mồ hôi! Đây đối với  cấp bậc giải thạch sư của hắn mà nói, căn bản là chuyện không thể nào!

Hai á thú nhân một lớn một nhỏ ngồi trước mao liêu, trợn mắt nhìn  chằm chằm mao liêu bị tách ra, mặt cắt lộ ra trong mắt hai người, bất  ngờ làm sao, một mảnh tinh thể hơi mỏng giống như sương mù màu xám thẫm  xuất hiện trước mắt hai người, giờ khắc này Elsie nín thở thật sâu! Hắn  nghĩ ra rồi!!! Tinh thể màu xám thẫm, sương mù màu xám thẫm! Là Mặc Phỉ!  Là Mặc Phỉ trong truyền thuyết!!!

Elsie nghĩ ra, Bạch Tử Thạch cũng nghĩ ra, cậu gắt gao nhéo lòng bàn  tay mình, cắn môi, môi kích động đến run rẩy làm thế nào cũng không nói  ra được hai chữ kia, cậu và Elsie hai người liếc mắt nhìn nhau, đều phát  hiện ra kích động trong mắt hai bên, ngồi ở trước mao liêu, hai người  nghỉ ngơi thật lâu, mới bình ổn cảm giác kích động trong lòng.

"Giải. . . Giải thạch đi." Bạch Tử Thạch gian nan nói ra câu này,  Elsie nặng nề gật đầu, đầu tiên đem bộ công cụ giải thạch của mình lấy  ra, nghiêm túc lựa chọn. Đến lúc này, đổ thạch sư đứng ghi chép bên cạnh  mới bắt đầu tỉnh táo chú ý lại đến bên này, tác phong của Elsie những  lão nhân trong công hội đều biết, công cụ của hắn không tới lúc hắn cho  rằng đáng giá sẽ không dùng. Hơn nữa nhìn bộ dạng trịnh trọng này của  hắn, chẳng lẽ là moi ra Thủy Tinh Chủng gì đó?

Elsie suy tư gần 20 phút mới bắt đầu động thủ giải thạch, máy cắt  thạch gì gì đó, đã hoàn toàn không ở trong phạm vi nghĩ ngợi của hắn,  nếu quả thực đúng như hắn nghĩ, cho dù là đụng rơi một cái tinh thể, thì  cũng là tổn thất cực lớn! Thân là một giải thạch sư, hắn thậm chí đã  giải ra cực phẩm như Đế Vương Lục, nhưng Mặc Phỉ, Mặc Phỉ trong truyền  thuyết lại là niềm theo đuổi của hắn, cũng là niềm theo đuổi cả đời của  một đổ thạch sư —- tự tay giải ra một khối Mặc Phỉ hoàn chỉnh!

Elsie hành động rất nhanh nhưng cực kỳ thận trọng, toàn tâm toàn ý  nhìn chằm chằm mao liêu, cơ hồ từng tinh thể rơi xuống đều nằm trong  tính toán của hắn, một chút cũng không thương tổn đến phỉ thúy, khi sắc  đen thâm thúy đầu tiên xuất hiện trước mắt hai người, Bạch Tử Thạch nín  thở, gắt gao đè nén tâm tình kích động, không phát ra một chút thanh âm  nào ảnh hưởng đến hành động của Elsie.

Lúc này Elsie đã hoàn toàn tiến vào trạng thái, nhìn Mặc Phỉ dần dần  bày ra hình dáng tuyệt thế mà khí phách của nó trong tay hắn, ánh mắt  hắn bình tĩnh mà ôn nhu, vui sướng cùng thỏa mãn.

Đến lúc này, hình dáng của Mặc Phỉ đã lộ rõ trước mặt mọi người, cuối  cùng người đầu tiên thoát khỏi niềm kinh ngạc cực độ và tâm tình kích  động, run run rẩy rẩy hô lên: "Mặc Phỉ!" Giọng nói kia vì kích động quá  mức mà biến đổi.

Toàn bộ đại sảnh yên lặng vài giây, tiếp đó là làn sóng âm thanh cực  đại và dòng người gấp rút chạy đến, ngay cả đổ thạch sư đang giải thạch  và đổ thạch sư làm giám thị trong sân đều buông công việc trong tay,  chạy đến phía bên này.

Hai giờ, tròn hai giờ đồng hồ, mao liêu còn lại 30 kg, mà Elsie một  đại sư giải thạch dùng trọn hai giờ mới làm xong, hiện giờ toàn thân hắn  đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, nhưng ánh mắt hắn không mệt mỏi mà đầy  thỏa mãn, đem khối Mặc Phỉ khoảng 5 kg nâng trong lòng bàn tay quan sát  một hồi, mới lưu luyến bỏ vào trong tay Bạch Tử Thạch.

Bạch Tử Thạch si mê tinh tế vuốt ve khối phỉ thúy này, sau đó ngẩng  đầu nhìn về phía Vincent trong đám người, chậm rãi mỉm cười, rồi nâng  phỉ thúy đi về phía hắn.

.

....................................
Chương 82 Gặp gia trưởng

Vincent đứng trước đám người, khi thấy một mảnh mặc sắc kia, trong ánh mắt luôn lãnh tĩnh tự kiềm chế từ xưa đến nay của hắn cũng ánh lên một chút kích động không dám tin, hai nắm tay vô thức siết chặt, thời điểm khối Mặc Phỉ được người yêu nâng trong tay, hắn mới từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, niềm vui sướng cực đại bao chùm tâm hồn hắn, tâm trạng hiện tại quả là khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, cảm giác giống như nằm mơ. Nhưng, ánh mắt nhu hòa của người yêu hắn, Mặc Phỉ toàn thân đen nhánh trong lòng bàn tay trắng nõn, giống như ánh sao trong màn đêm, lóe lên ánh sáng trong trẻo mà rực rỡ, mỹ nhân và ngọc hai thứ hòa quyện, trắng mịn và đen thẫm đối lập mãnh liệt, cảnh tượng này trông giống như một bức họa quyển mỹ lệ mộng ảo.

Vincent bất giác đi về phía trước hai bước, nhưng khi hắn vừa động lại giống như phá vỡ ma chú gì đó, mọi người trong đại sảnh bị Mặc Phỉ làm cho khiếp sợ thoáng cái đã phục hồi lại tinh thần, Buda cùng người bạn liếc mắt nhìn nhau, hô lên đầu tiên: "Vị Nhã Gia này, ta có ý mua lại Mặc Phỉ này, thỉnh ra giá!" Mặc Phỉ, Mặc Phỉ đã bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện, hôm nay lại xuất hiện, vô luận như thế nào thì đổ thạch sư chọn ra được khối Mặc phỉ này cũng đạt đến danh xưng 'Nhã Gia'.

Một tiếng hô của Buda nháy mắt khơi dậy tâm tư của không ít người, nhưng có gan có thực lực mở mồm thì không có mấy người, Mặc Phỉ, đây chính là Mặc Phỉ! 5 kg Mặc Phỉ! Từ ghi lại tới nay, một khối Mặc Phỉ lớn nhất cũng chỉ có 7 kg! Còn là 400 năm trước! Khi đó mỏ phỉ thúy tình trạng thế nào, hiện tại mỏ phỉ thúy tình trạng thế nào?!

Lúc này người ra giá ngoại trừ Buda và Blaise, còn có một thợ săn cao cấp không thuộc Á Thành, một thân áo choàng dài màu tím phiêu dật gọn gàng, khí thế toàn thân cũng không thua kém hai vị thợ săn cấp 8 kia, ánh mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm Mặc Phỉ trong tay Bạch Tử Thạch, trong lời nói hơi lộ vẻ cung kính nói: "Nhã Gia, ngài cứ việc ra giá, xin hãy đem khối Mặc Phỉ đó bán cho ta!" Ý chính là bất kể cái giá nào.

Ở một chỗ khác có một thú nhân mặc võ phục màu đen bó sát người liếc nhìn mấy người đang ra giá, ánh mắt lạnh băng, trực tiếp quẳng một câu: "Bất kể bọn họ ra giá bao nhiêu, ta sẽ trả cao hơn bọn họ 1000 vạn điểm"

Lời vừa nói ra lập tức rước lấy mấy cái lườm sắc bén của những người ra giá, Blaise cười lạnh một tiếng: "Khẩu khí thật lớn!" Người nọ cũng không để ý tới hắn, chỉ hướng về phía Bạch Tử Thạch nói: "Nhã Gia, ngài cứ việc ra giá!"

Bạch Tử Thạch bây giờ mới có cơ hội lên tiếng, cậu còn chưa nói bán, mà mấy người đã tranh giành nhau, nhìn Vincent cười một tiếng, cậu nói thẳng: "Các vị không cần tranh nhau, khối Mặc Phỉ này, ta không bán."

Không bán?! Bốn người ra giá trong lòng nhất thời lạnh lẽo, ánh mắt mỗi người nhìn Mặc Phỉ giống hệt như ánh mắt xanh biếc hung tàn của sói đói nhìn chòng chọc cừu non.

"Nhã Gia, ngài nghĩ kỹ chưa? Bất kể ngài ra giá bao nhiêu. . . Hoặc là ba tỷ thậm chí năm tỷ điểm?" Con ngươi băng lãnh của thợ săn áo đen chăm chú nhìn chằm chằm Bạch Tử Thạch, chậm rãi mở miệng.

Ba tỷ? Năm tỷ? Dù Bạch Tử Thạch ý chí kiên định cũng không khỏi bị cái giá này làm cho lồng ngực nhảy dồn dập, một khối Mặc Phỉ bé tý thế này, thế mà có người dám ra giá năm tỷ điểm! Hơn nữa nhìn ánh mắt hắn, cái giá này còn có thể thương lượng.

"Không bán." Bạch Tử Thạch nhìn người yêu, lập tức mặc niệm a di đà phật, kiên quyết chống lại mê hoặc! Nhiều tiền hơn nữa cũng không sánh bằng Vincent!

Buda thấy thế công của tiền tài hình như không có ưu thế, suy nghĩ một chút: "Nhã Gia nếu coi thường chút tiền này, vậy thì, nếu như ta Buda Koss, thợ săn cấp 8 lấy bản thân làm đại giới, mặc cho Nhã Gia sai khiến ba năm, thế nào?"

Lời này vừa nói ra, cho dù là mấy đổ thạch sư cao cấp của tổng công hội cũng không khỏi hút một ngụm lãnh khí, năng lượng của một thợ săn cấp 8 bọn họ hiểu rất rõ, dùng lông phượng hoàng sừng kỳ lân để hình dung chuyện thú nhân có thể trở thành thợ săn cấp 8 cũng không quá, trong 1 tỷ 4 thú nhân trên toàn bộ Bác Nhã đại lục, tất cả thợ săn cấp 8 cộng lại cũng chưa đầy mấy ngàn người. Có thể nói thợ săn cấp 8 là kẻ đứng trên đỉnh chóp của thế giới này, mấy con mãnh thú đỉnh cấp thỉnh thoảng phát điên, đều phải dựa vào những thợ săn cao cấp này chống đỡ. Một thợ săn cấp 8 vô điều kiện để cho người khác sai khiến ba năm! Đây chính là món lợi lớn!

Điều kiện này dù là Vincent cũng phải ngây ngốc, bởi vì hắn biết Buda năm nay 121 tuổi, tiến vào thợ săn cấp 8 đã chừng 25 năm, mấy năm nay thu thập không ít phỉ thúy cấp cao ở Á Thành, nhưng những thứ tích lũy được vẫn chưa đủ để hắn bước vào hàng ngũ thợ săn cấp 9, chỉ đến gần mà thôi, có ít Mặc Phỉ này, thì hắn nhất định có thể đột phá cấp 9 thành công, đến lúc đó, Bạch sai sử sẽ không phải là một thợ săn cấp 8, mà là cấp 9!

Thợ săn cấp 9, Vincent vừa nghĩ tới là đã cảm thấy lòng nóng rực, nếu có thợ săn cấp 9 làm chỗ dựa, vấn đề thân thể Bạch có thể nhanh chóng giải quyết!

"Ta không. . ." "Chờ một chút!" Vincent cắt đứt lời nói của Bạch Tử Thạch, lòng Buda vừa mới trầm xuống vì Bạch Tử Thạch không chút do dự cự tuyệt đột nhiên lại trở nên hoạt bát, nhìn Vincent, bây giờ mới nhớ ra, Nhã Gia này hình như là bạn lữ của Vincent Karen Garcia! Chân mày người thợ săn cấp 8 nhíu lại, sắc mặt cũng âm trầm không chắc chắn.

Vincent không để ý đến phản ứng của những người khác, kéo Bạch Tử Thạch qua một bên nắm lấy vai cậu, nghiêm túc nói: "Đáp ứng hắn!"

"Cái gì? !" Bạch Tử Thạch giật mình, "Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?! Đây chính là Mặc Phỉ đó! Ngươi không phải đã nói chỉ cần 6 kg là đủ để ngươi tiến vào cấp 8 sao? Chúng ta chỉ còn cách khoảng cách này một tý nữa thôi!"

Vincent rũ mắt xuống, che khuất giãy dụa và không nỡ trong mắt, bình tĩnh đem chuyện hắn vừa nghĩ đến nói cho Bạch Tử Thạch, Bạch Tử Thạch nghe xong trầm mặc thật lâu, nhìn chằm chằm Vincent trong lòng vừa mềm mại vừa bất đắc dĩ thở dài, tiếng thở dài này mang theo ấm áp tới nơi đáy lòng vừa hạnh phúc vừa quyến luyến — Vincent, ngươi đối với ta như vậy, bảo ta phải tiếp nhận thế nào đây, báo đáp thế nào đây? ! Bạch Tử Thạch xem như nhận mệnh: Đời này cậu coi như thua trong tay người này rồi!

"Ta có bạn lữ của mình, tại sao phải dựa vào người khác?!" Bạch Tử Thạch đem Mặc Phỉ đặt vào trong tay Vincent, mỉm cười hỏi một câu, Vincent lập tức ngu người tại chỗ, ngơ ngác nhìn người yêu của mình, tiểu á thú nhân nhăn mũi, "Vậy thì ngươi căn bản không có lòng tin để ta dựa vào? Hay là ngươi bằng lòng thấy bạn lữ của ngươi được thú nhân khác bảo vệ?"

Đáng chết! Hắn sao có thể bằng lòng được! Trời biết hắn đến tột cùng có bao nhiêu khó khăn mới nói ra được câu nói kia! Thú nhân trời sinh có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt với bạn lữ của mình, bạn lữ của mình tự mình bảo vệ, tín điều này đã khắc sâu vào linh hồn mỗi thú nhân! Đó không chỉ là trung thành và bảo vệ bạn lữ, càng là tôn nghiêm của một thú nhân! Nếu không phải thể chất Bạch đặc thù, thì đánh chết Vincent cũng không nói ra lời như thế.

"Tin tưởng ta, cũng tin tưởng chính ngươi. Vincent, ở trên thế giới này, ta chỉ tín nhiệm một mình ngươi!" Lời này của Bạch Tử Thạch khiến Vincent nhất thời tỉnh ngộ, là hắn quá nóng vội, thậm chí mơ hồ sinh ra hoài nghi với bản thân mình, hoài nghi mình có thể bảo vệ Bạch hay không, đây là điều tuyệt đối không nên có.

Hôn hôn người yêu, Vincent cong lên khóe miệng cười: "Là ta nghĩ sai."

Bạch Tử Thạch cười sáng lạng, xoay người hướng về phía mọi người lớn tiếng nói: "Khối Mặc Phỉ này, là vì bạn lữ của ta Vincent Karen Garcia chuẩn bị, bất luận ai ra đại giới gì ta đều không bán!"

Lời này vừa nói ra, đại sảnh nhất thời lại yên lặng một hồi, Buda nhìn tiểu á thú nhân còn vị thành niên này cũng không lên tiếng bức bách nữa, vì hắn nghĩ tới bạn lữ trong nhà, bạn lữ của hắn cũng vì hắn giống như vậy, suy bụng ta ra bụng người. Không ít thú nhân nhìn Vincent trong ánh mắt là hâm mộ ghen tỵ trần trụi, nếu mình cũng có một người bạn lữ á thú nhân khi đối mặt với dụ hoặc lớn như vậy vẫn không hề dao động thì tốt biết bao? Được yêu được thích sâu đậm như thế, đó là chuyện hạnh phúc đến cỡ nào?

Vincent nhìn thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của Bạch Tử Thạch, lòng tràn đầy hạnh phúc đến mức không đựng hết, từ khóe miệng đến đuôi lông mày đều lộ ra vui sướng — ngô. . . cuối cùng cũng bắt được cậu ấy rồi. Nhịn không được đi qua ôm vai Bạch Tử Thạch, ánh mắt Vincent nhu tình như nước, cả đại sảnh cũng tràn đầy vị hạnh phúc nồng đậm.

Nhưng, có vài người trời sinh chính là cao thủ phá hư không khí, thú nhân áo đen lãnh mi lãnh nhãn lúc này trực tiếp mở miệng nói với Vincent: "Nếu thế, Mặc Phỉ đã là của ngươi, vậy thì, ra giá đi." Câu này toát ra hàn khí bốn phía, ẩn ẩn mang theo ý không tốt.

Ánh mắt Vincent cứng lại, nhìn chằm chằm đối phương: "Bác Gia Wilson, ngài đây là ý gì?"

"Nga? Ngươi nhận ra ta? Nhận ra ta thì càng dễ làm, ra giá đi." Wilson nhàn nhạt liếc nhìn Vincent, vẻ mặt lạnh nhạt, khối Mặc Phỉ này hắn nhất định phải lấy được!

"Mặc Phỉ không bán!" Song không đợi Vincent lên tiếng, một giọng nói lạnh lùng uy nghiêm đã xuyên qua đám người. Mặt Wilson liền biến sắc, hắn ở bộ lạc Digard cũng xem như nhân vật số một, bây giờ bị người ta ba lần bốn lượt làm mất mặt, là người tự phụ hắn thật sự có chút tức giận. Nhưng, khi người mới tới đến trước mặt hắn, Wilson biết, hắn thật sự không đắc tội với người này được!

Người tới chính là Chrollo Karen, thành chủ Á Thành, người kế thừa sự nghiệp của các đời 'Karen', nếu chỉ một mình hắn tới thì không có gì, mấu chốt là bên cạnh hắn còn đi theo một người —- Hein Garcia, thợ săn cấp 9 của Á Thành, a ba của thành chủ.

"A ba, đại a tỷ." Vincent và Bạch Tử Thạch liếc nhìn nhau, cùng tiến lên, Chrollo thấy huynh đệ của mình, lộ ra một nụ cười: "Đúng lúc ta đến đại hội xem một chút, không ngờ lại gặp chuyện lớn thế này!" Cầm lấy Mặc Phỉ thưởng thức một hồi, Chrollo mới trả lại cho Vincent, ánh mắt đối diện với Bạch Tử Thạch, thật lâu không nói.

Vincent có chút lo lắng nhìn bạn lữ, Hein khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai con trai: "Vicen mới chớp mắt đã trưởng thành rồi, đã là thú nhân có bạn lữ!" Vincent nghe ngụ ý của a ba, lòng thở phào một hơi, "Á thú nhân tốt thế này, con trai, phải nắm chặt lấy a."

Vincent cho a ba một nụ cười nho nhỏ: "Ta biết."

Hai phụ tử bên này nói chuyện, thành chủ thì ở bên kia cùng Bạch Tử Thạch nói chuyện, ngữ khí và vẻ mặt cũng coi như hòa ái, nói gần nói xa đều là một vài thứ Vincent thích hay không thích linh tinh, hoàn toàn là dáng vẻ đã chấp nhận. Bạch Tử Thạch ngơ ngác nghe, lại đáp lại Hein một nụ cười ngốc ngốc —- đây có xem như gặp gia trưởng không?

Chrollo mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, lần này nghe nói Mặc Phỉ hiện thân mới hiếm khi nán lại một hồi lâu như thế này, nói nói mấy câu rồi đi, lúc gần đi còn nhắc lại 'Mặc Phỉ không bán'. Đây chính là chỗ dựa cho Vincent và Bạch, nếu ai để khối Mặc Phỉ này 'bị bán', đó chính là đối địch với Á Thành ngay tại Á Thành!

Vincent nhìn một khối phỉ thúy nho nhỏ trong tay, đem nó bỏ vào túi — nếu không có nó, đại a tỷ căn bản sẽ không thừa nhận hai người bọn họ nhanh như vậy. Đương nhiên, lời này hắn sẽ không nói cho Bạch biết. Đối với cách làm của a tỷ, Vincent cũng không tức giận, chỉ cảm thấy bi ai, thay đại a tỷ bi ai, vừa ra đời tất cả những giáo dục đại a tỷ nhận được đều là phải đem Á Thành đặt ở vị trí hàng đầu, bảo vệ Á Thành. Đến bây giờ, suy nghĩ đó đã thâm căn cố đế trong lòng a tỷ, tim của hắn đã bị Á Thành giam giữ, không thể tùy hứng, làm cái gì cũng phải suy nghĩ, phải cân nhắc.

Hắn chỉ đạt được sự mệt mỏi, nhưng lại không thể tháo xuống gánh nặng này.

Chrollo đi ra hội trường đại hội đổ thạch: "Phân phó, bảo vệ nghiêm mật nhất cho Bạch Tử Thạch, không để kẻ 'có ý niệm trong đầu' của bất kỳ bộ lạc nào tiếp xúc với cậu ấy!"
Huyết Phỉ, Tử Nhãn Tình, Mặc Phỉ. . . Đây đã không thể đơn giản lấy xúc giác nhạy cảm với mao liêu hoặc là vận khí tốt để hình dung. Chrollo bây giờ có chút tin tưởng phán đoán của Sigma, một người thừa kế của đổ thạch sư cấp 8. . . sao?

.

..................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy