do thi than nhan by nam(tap5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ước Khắc rời khỏi Triệu gia, đã ra ngoài vài cây số mới bỏ đi được sự bất an trong lòng.

" Lạc, ngươi có quan hệ gì với Triệu tiểu thư? Ta nhìn thấy mắt ngươi nhìn nàng rất khác."

Nói đến Triệu Nhược Băng, trong lòng Lý Khánh Lạc không khỏi cảm thấymột trận đau đớn, cười khổ trả lời: " Ước Khắc, ngươi biết không? Từmười năm trước ta cũng đã yêu nàng, ta ở Châu Âu nhiều năm như vậy, cảmtình đối với nàng cũng càng ngày càng sâu đậm, lần trước là vì nàng mớiquay về Trung Quốc, không nghĩ đến nàng đã yêu người đàn ông khác." Câunói cuối cùng, vẻ mặt Lý Khánh Lạc tràn ngập dữ tợn.

Ước Khắc lắc đầu, hắn không thể tưởng được Lý Khánh Lạc yêu Triệu NhượcBăng. Nhìn bộ dáng này của Lý Khánh Lạc, khuyên: " Lạc, cảm tình vốnkhông thể miễn cưỡng, lại nói điều kiện của ngươi tốt như vậy, còn sợtìm không thấy cô gái nào xứng hay sao?"

" Ước Khắc ngươi không hiểu, cảm thụ của ta ngươi sẽ không biết được,để cho ta hận chính là nàng yêu một người vô cùng tầm thường, hơn nữanam nhân kia đã có bạn gái, ta làm sao cam tâm được, một ngày nào đó tasẽ cho nam nhân kia hối hận vì đã sống trên đời, ta không có thì ngườikhác cũng đừng mong có được." Lý Khánh Lạc hung hăng nói.

" Lạc, ngươi không cần xúc động như vậy, có lẽ sự tình không phải nhưngươi suy nghĩ, được rồi ngày mai ta quay về Châu Âu, ta không muốn ởlại Trung Quốc một khắc nào nữa."

" Vì sao, ta xem ngươi cũng không phải là người nhát gan như vậy, chỉbị một tiểu cô nương đe dọa mà thôi, còn nói công ty của ngươi còn đangđàm phán với Triệu thị tập đoàn, ngươi đi như vậy hình như không thíchhợp đó?"

" Không thành vấn đề, ta có đi cũng sẽ giao việc cho trợ lý, được rồiLạc, ngươi cũng đừng hỏi nhiều như vậy, có một số việc ta không thể nóirõ cho ngươi hiểu được đâu."

Lý Khánh Lạc nhìn thấy tâm ý của Ước Khắc đã quyết, cũng không khuyênbảo nữa. Quả nhiên sáng sớm hôm sau, Ước Khắc đã ngồi máy bay rời khỏiTây An.

Mấy ngày nay Phi Tuyết cũng không được yên ổn ở Triệu gia, ở sau lưngnàng, cả ngày luôn có một cái đuôi. Đối với cái đuôi này, Phi Tuyếtmuốn bỏ cũng không xong, chỉ còn kém một ngày hai mươi bốn tiếng hắn đitheo luôn mà thôi. Nàng đã đi tìm Triệu Nhược Băng vài lần, để nàngkhuyên nhủ Triệu Nguyên Thanh, đừng đi theo nàng nữa, nhưng da mặtTriệu Nguyên Thanh thật dày, dù Triệu Nhược Băng đã nói với hắn nhiềulần.

Nhưng quay người lại thì hắn đã quên sạch, vẫn là Phi Tuyết đi đâu, hắnlại đi theo tới đó. Nhìn điệu bộ của hắn, đúng là chưa tới Hoàng Hàchưa từ bỏ ý định.

Triệu Nhược Băng ở nhà vài ngày, đem đan dược Lưu Vũ Phi cấp cho đưatặng cho người nhà. Gia đình Triệu thị rõ ràng sau khi đã dùng xong thìnét mặt hoàn toàn thay đổi, thần tình hồng hào, cảm giác cả người cómột loại thư sướng nói không nên lời.

Gia đình Triệu thị bây giờ ngoại trừ việc con gái đã nói về trường sinhbất lão, đắc đạo thành tiên, những việc khác đều tin tưởng. Đối vớiviệc này Triệu Nhược Băng cũng không để ý, dù sao mục đích về nhà lầnnày đều đã đạt được.

Sau khi Lưu Vũ Phi trở về Thượng Hải, hắn lập tức bắt đầu hành độngtiêu trừ. Những thành viên của tổ chức nước ngoài, mặc kệ bọn họ cónhằm vào Tây Vũ công ty hay không, hễ là bị hắn xếp vào diện có thể uyhiếp, hết thảy đều không tránh được bị hắn hạ độc thủ. Mặc dù mấy ngàynay Thượng Hải còn đang tiến hành hành động càn quét hắc bang, nhữngdấu vết hoạt động của những người này đều là rất nhỏ.

Nhưng thần thức của Lưu Vũ Phi bao trùm cả Thượng Hải, giống như có vôsố ánh mắt đang theo dõi, nhìn chằm chằm vào trong biển người. Vào banđêm, những người bị xếp vào danh sách đen, đều kỳ diệu khó hiểu mà biếnmất. Vài ngày kế tiếp, mặc kệ những tổ chức nước ngoài phái bao nhiêungười vào, vẫn giống nhau thần bí mất tích. Cứ như vậy, sau khi hắngiết đi vài nhóm người như thế, thì mấy tổ chức nước ngoài không còndám phái người xâm nhập vào nữa. Mà Thượng Hải cũng bị họ gọi là thànhthị hắc động( thành phố bóng tối).

Liên tục giết nhiều người như vậy, sát khí bao phủ toàn thân Lưu VũPhi, bây giờ càng thêm nồng hậu, cả người lộ ra mùi máu tươi nồng nặc.Cho đến khi Thượng Hải không còn một tổ chức nào trong lòng có quỷ, LưuVũ Phi quyết định, đi đến Nhật Bổn. Bởi vì trong những ngày này, bị hắngiết chết trong đó người Nhật Bổn là nhiều nhất, hơn nữa còn có nhữngninza mang thức thần.

Đã gần ngày gọi hoán tỉnh đại thần gì đó của đám hòa thượng Nhật Bổn đãnói. Bây giờ Lưu Vũ Phi cũng không còn như khi trước, ngồi yên chờngười khác tìm tới trước cửa. Bây giờ hắn nghĩ, chỉ cần ngươi có sự uyhiếp đối với ta, thì ta phải tiêu diệt ngươi trước. Tục ngữ nói đúng:tiên hạ thủ vi cường, sau khi thuộc hạ bị gặp nạn, thì hắn luôn mangtheo ý niệm này.

Hơn nữa, ở Nhật Bổn còn có một ít người mang thức thần, lần này hắnquyết định đi tiêu diệt, không để cho họ có cơ hội đi hại người. Lưu VũPhi từ trong đầu của những người Nhật Bổn, hiểu rõ những thế lực phânbố bên đó. Liễu Sinh, Cung Bổn, Vũ Điền ba nhà, mặt khác còn có ÂmDương Sư vang danh tại Nhật Bổn.

Trong lòng Lưu Vũ Phi còn có một tầng băn khoăn, trăm năm chi ước càngngày càng gần. Về phương diện bên Nhật Bổn chuẩn bị chiêu hoán kêu gọiđại thần chó má gì đó, nhờ vả vào thế lực khác, bọn họ sẽ có quyết địnhthế nào. Hôm trước Triệu Nhược Băng trở về, Phi Tuyết nói qua ở Tây Antừng gặp qua một loại sinh vật kỳ quái. Thông qua sự hình dung của PhiTuyết, Lưu Vũ Phi đoán rằng có thể là Biên Bức Yêu mà lần trước TĩnhHuyền đã nói qua.

Xem ra có thế lực khác, khẳng định cũng đang chuẩn bị. Cho nên tu chângiới, thực lực hiện tại đã giảm xuống nhiều như vậy thì hắn cũng biếtrõ, vốn không thể đối kháng nổi với lần trăm năm chi ước này, muốn tiêngiới phái người xuống, giống như không có khả năng. Đã như thế, Lưu VũPhi cũng không hề hối hận vì mình đã giết chóc quá nhiều người như vậykhi ở Hoa Sơn, nếu thời gian có thể đảo ngược, hắn tin tưởng mình vẫnsẽ làm như vậy.

Về trăm năm chi ước lần này, Lưu Vũ Phi quyết định dùng chính phươngpháp của mình để giải quyết. Coi như là hồi báo cho tu chân giới bọnhọ, hắn cũng biết ở tu chân giới bây giờ vốn không thể thừa nhận thêmthương vong đại quy mô nữa. Lần này đến Nhật Bổn, Lưu Vũ Phi muốn đemÂm Dương Sư tiêu diệt trước.

Sau khi an bài xong mọi việc, Lưu Vũ Phi mang theo Lưu Lôi đi đến NhậtBổn. Màn đêm buông xuống, Lưu Vũ Phi mang theo Lưu Lôi thong thả phihành tại bầu trời Đông Hải.

Cho đến lúc bay đến khoảng không bầu trời Trùng Thằng Đảo, Lưu Vũ Phingừng lại. Nhìn đảo nhỏ bao quát xinh đẹp bên dưới, trong lòng hắn nổilên cảm khái. Nơi này vốn là đất đai của Trung Quốc, lại bị chính phủvô năng tặng cho Nhật Bổn.

Đối với lịch sử, nhất là cận đại, làm cho Lưu Vũ Phi cảm thấy sâu sắcbất đắc dĩ. Bây giờ đừng nói thu hồi Trùng Thằng Đảo, cả Câu Ngư Đảocũng đang nằm trong tay người khác. Nhìn thấy người đi lại phía dưới,thật sự kỳ vọng sẽ có ngày thu hồi lại được Trùng Thằng Đảo này. Lưu VũPhi thật sự muốn xuất ra Bàn Cổ Phủ, đem cả đảo nhỏ kích cho chìm xuống.

Ở trên không đợi một hồi, Lưu Vũ Phi tiếp tục nhắm hướng đông bay đếnthủ đô Đông Kinh của Nhật Bổn. Hắn cùng Lưu Lôi tìm một giao khu vắngvẻ hẻo lánh hạ xuống, nửa giờ sau, Lưu Vũ Phi đã bước chậm rãi nơi đầuđường tại Đông Kinh, nhìn thấy dòng người đang lui tới không ngừng trênđường cái, trong lòng hắn khắc sâu nụ cười tàn nhẫn. Nghĩ thầm: Nếu nơinày thi triển Thiên Khiển, chung cực hình thái của chi hỏa, có lẽ họ sẽnghĩ do tiên nhân nơi tiên giới đánh thiên lôi xuống rồi.

Dựa vào tư liệu tìm tòi từ Ninza nơi này, Lưu Vũ Phi đầu tiên tìm đếnmột sòng bạc. Sòng bạc nằm ở ngã tư đường hướng Đông Bắc của Đông Kinh,bên vì đang ở trung tâm khu phố, còn có một khoảng cách xa. Lưu Vũ Phingăn lại một chiếc xe, đem đô la cấp cho lái xe, nói tên của sòng bạckia. Nhìn thấy Mỹ kim, lái xe này chỉ thiếu chút là đã chảy nước bọt,không người đa tạ Lưu Vũ Phi. Ngôn ngữ này, đối với Lưu Vũ Phi cũngkhông có gì khó khăn.

Hắn từ trong đầu của người Nhật Bổn sao chép lại trí nhớ, cũng đã họcđược ngôn ngữ của họ, nhưng chính là khẩu âm Đông Kinh thuần khiếtnhất. Có tiền thì dĩ nhiên lái xe sẽ dùng tốc độ nhanh nhất, đưa Lưu VũPhi đến sòng bạc. Nhìn thấy sòng bạc trang trí huy hoàng, Lưu Vũ Phithầm nghĩ: " Không phải là một sòng bạc thôi sao, lại mở lớn như vậy,xa hoa, có thể so được với khách sạn năm sao rồi."

Lưu Vũ Phi không biết, nơi này vốn là khách sạn năm sao, sòng bạc chỉlà một bộ phận trong đó. Ở chỗ này có sàn nhảy, nhà hàng, đại sảnh muasắm, toàn bộ những thứ rất đa dạng. Dựa vào trí nhớ, Lưu Vũ Phi đi theohướng vào sòng bạc. Mấy bảo vệ cửa nhìn thấy quần áo của hắn tầmthường, không thèm nhìn hắn dù chỉ một mắt.

Mấy bảo vệ thậm chí tiến lên ngăn cản họ: " Tiên sinh, nơi này phải có thẻ hội viên, không cho phép người tùy tiện đi vào."

Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của bảo vệ, Lưu Vũ Phi nhàn nhạt cười.Lúc này Lưu Lôi ở phía sau đột nhiên tiến lên, đưa tay tát mạnh vào mặtbảo vệ sáu cái tát, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta không thể thấyrõ. Chỉ nghe vang lên vài tiếng, ba bảo vệ đã bị đánh ngã xuống đất.

" Đồ chó không có mắt, thiếu gia chúng ta sao có thể để cho đám hỗn tạp các ngươi ngăn cản hay sao?" Lưu Lôi hung tợn nói.

Người Nhật Bổn đúng là một dân tộc không biết lý lẽ, ngươi càng đối vớihọ hung ác, lại càng được họ tôn trọng. Nghe Lưu Lôi tức giận mắng, lạicẩn thận quan sát Lưu Vũ Phi. Lưu Lôi thấy thế, tiến lên thoáng lộ ramột chút khí thế. Mấy bảo vệ này ngay cả hít thở cũng không dám, bọn họđều bị khí thế của Lưu Lôi làm cho kinh ngạc. Nghĩ thầm: " Cả người hầuđều khí thế bất phàm, chủ tử sau lưng phải càng thêm không cần nói, nóikhông chừng chính là thiếu gia của gia tộc nào đó."

Ba bảo vệ không ngừng cúi đầu giải thích. Người như vậy không phải lànhững bảo vệ bình thường có thể đắc tội. Nhật Bổn là một quốc gia cócấp bậc sâm nghiêm, ở trong một ít đại gia tộc, người hầu và nhữngthành viên bình thường vốn không hề có địa vị gì đáng nói.

Lưu Vũ Phi nhìn thấy cũng không kém chút nào rồi, uy phong đã có, ngườicũng đã giáo huấn. Hắn đã không cần phải cùng với mấy người thường nàychấp nhặt, mục đích của hắn là thu sòng bạc này vào trong túi trong đêmnay. Hoặc là nếu những người của Cung Bổn gia tộc đi ra, giết sạch bọnhọ. Trải qua giáo huấn, ba bảo vệ cung kính hỏi Lưu Vũ Phi muốn đi đâu,muốn chơi cái gì.

Biết Lưu Vũ Phi muốn đi sòng bạc, trong ba người có một người giảithích, ở phía trước dẫn đường cho hắn. Vốn là bảo vệ không cần dẫnđường cho khách, hắn làm như vậy đơn giản là vì sợ Lưu Vũ Phi trách cứbọn họ, chứ nếu không thì phần tiền lương của họ coi như là biến mất.

Vào thời điểm Lưu Vũ Phi thật sự bước vào sòng bạc, mới biết được trướckia mình không hiểu biết gì cả. Nhìn thấy những trường hợp mê muội, lạithêm những tiếp viên nữ, đang đi qua lại giữa những người khách. Thêmnhững phú thương giàu có, luôn luôn sờ soạng tay chân lên cơ thể củacác nữ tiếp viên. Lưu Vũ Phi lớn như vậy còn chưa từng thấy qua trườnghợp như thế, trước kia từng xem qua trong phim, so sánh với nơi nàyđúng là chênh lệch.

Hoàn hảo tâm cảnh bọn họ đã đạt tới phi phàm chi cảnh, sau thoáng rùngmình thì đã lập tức thanh tỉnh. Có những người có tâm cảnh hơi thấp, cóthể trụ được hay không những cảnh hấp dẫn như thế, thật không biết cóđược bao nhiêu. Đối với đánh bạc, Lưu Vũ Phi vốn là mít đặc, hắn biếtchỉ là từ trên ti vi mà thôi. Hắn đi đến một bàn, sau khi nhìn mộtchút, liền học được cách chơi nơi bàn đó.

Lưu Vũ Phi cầm lấy tấm thẻđược đổi từ một vạn Mỹ kim ném trên số ba mươi sáu. Những người khácnhìn thấy có người chỉ một số mà đã bỏ số tiền cao nhất, không khỏinhìn Lưu Vũ Phi với ánh mắt khinh thường. Đối với việc này nhà cáikhông lộ ra một vẻ mặt nào, cũng có thể thấy cũng có người thường xuyênđặt như vậy. Loại người này bình thường bị họ liệt vào đầu cơ mưu lợi,vọng tưởng chỉ một đêm có thể trở thành bạo phú.

Bất quá đến bây giờ còn chưa có ai khác đặt vào số ba mươi sáu như vậy.Nhà cái hô một tiếng rồi rời tay, luân bàn bắt đầu chậm rãi chuyểnđộng. Lưu Vũ Phi âm thầm điều tra, phát hiện luân bàn này bên dưới cómột từ châm(nam châm). Hướng đi của chỉ châm toàn bộ do nhà cái nắmchắc, bất quá nam châm phía dưới được thiết kế rất xảo diệu, người bìnhthường thật không thể phát hiện.

Nhìn thấy chỉ châm chậm rãi di động, muốn dừng ở con số khác. Lưu VũPhi phát ra một đạo ý niệm, thôi động chỉ châm đi về phía trước vài ô,rồi dừng lại ở số ba mươi sáu. Mọi người giật mình nhìn Lưu Vũ Phi,ngay cả nhà cái cũng thế, là vì bàn đầu tiên nên hắn cũng không có giởthói gian trá. Một so với ba mươi sáu, Lưu Vũ Phi rõ ràng là đã thắng.Nhà cái mặc dù đã ăn được mấy nhà nhỏ, nhưng dù sao cũng không đủ bồiLưu Vũ Phi.

Lần thứ hai, Lưu Vũ Phi lại chọn số ba mươi sáu. Lần này sắc mặt nhàcái hơi đổi, những người khác lại phát ra tiếng cười nhạo. Nếu đặt sốba mươi sáu trong một lần mà trúng thì đã coi như tổ tiên có đức, khôngnghĩ tới hắn lại đặt tiếp lần thứ hai.

Không để ý tới lời người khác cười nhạo, sắc mặt Lưu Vũ Phi vẫn nhưthường. Nhà cái nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng âm thầm toát mồhôi lạnh. Lúc này đây không thể lại để cho hắn thắng, nếu không sẽ phảibồi ra hơn một ngàn vạn Mỹ kim. Chỉ châm lại xoay tròn, dần dần thongthả, những người đặt cược đều hô to dãy số của mình. Khi sắp đi tới sốba mươi, nhà cái hướng Lưu Vũ Phi cười đắc ý. Rất nhanh nụ cười của hắnđã không thấy tăm hơi, thay thế chính là sắc mặt tái nhợt.

Chỉ châm lại một lần nữa dừng ở số ba mươi sáu, những người đang vâyxem chung quanh liền kêu lên một tiếng. Lần này bọn họ đều biết, Lưu VũPhi không phải có vận khí, mà là kỹ thuật đánh cuộc. Mồ hôi lạnh saulưng nhà cái ứa ra, chính mình đã động tay chân, vì sao chỉ châm còndừng lại ở số ba mươi sáu.

Nhìn thấy mắt của Lưu Vũ Phi cũng không hề chớp, lại đem hơn một ngànvạn đặt tiếp lên số ba mươi sáu lần nữa. Lần này nhà cái đã do dự, cũngkhông dám tiếp tục khai bàn. Nếu lần này Lưu Vũ Phi lại thắng, vậykhông phải đã bồi ra vài triệu rồi sao. Nhìn thấy hai tay nhà cái runnhè nhẹ, Lưu Vũ Phi đùa cợt nói: " Như thế nào, các ngươi không có canđảm khai bàn rồi sao? Hay là sợ thua, bồi không nổi?"

Lúc này nhà cái hướng ra phía sau ra dấu cho một nữ tiếp viên, thấpgiọng nói vài câu. Nữ tiếp viên gật đầu, rời đi thật nhanh. Vài phútsau, từ phía sau đi ra một trung niên nhân khoảng năm mươi tuổi. Hắn đitới trước luân bàn, lạnh lùng nhìn Lưu Vũ Phi: " Chào ông, ta là tổnggiám đốc của nơi này, tiên sinh tới chơi, hay là có ý đồ khác?" Mộtchuyện mà quan hệ tới vài triệu, một quản lý bình thường đã không thểlàm chủ.

Lưu Vũ Phi nhàn nhạt trả lời: " Chơi thì chơi thế nào, có ý đồ khác thìthế nào, nơi này là sòng bạc, ta nghĩ muốn chơi thế nào thì chơi, sòngbạc các ngươi nếu chơi không nổi, thì cứ nói thẳng đi." Một lời nóichính là khẩu âm Đông Kinh, để cho vị quản lý nhất thời không rõ Lưu VũPhi từ đâu đến đây. Tại Đông Kinh còn ai chẳng biết, sòng bạc này làsản nghiệp của ai. Từ khi sòng bạc khai trương đến nay, còn chưa cóngười nào có gan đến đây giương oai.

Trong lòng quản lý âm thầm nghĩ: " Người này đã dám đến, phải chứngmình hắn có chỗ dựa sau lưng, Cung Bổn gia tộc với hai nhà kia, thờigian này tranh đấu rất ác liệt, nếu người tuổi trẻ này là bọn họ, có lẽlà người của một trong hai nhà phái tới. Ánh mắt quản lý nhìn về phíaLưu Vũ Phi chợt biến đổi.

" Tiên sinh, nếu ngài muốn chơi lớn, thì lên phòng khách quý, nơi này bất quá chỉ là nơi bình thường thôi."

" Không được, ta thấy nơi này rất tốt, vì thế ta mới thắng được nhiều như vậy, đổi chỗ khác ta sợ sẽ thua."

Nhìn thấy Lưu Vũ Phi khó chơi như vậy, hai mắt quản lý đột nhiên biếnlạnh, một đạo tinh quang từ trong mắt chợt hiện ra. Ý tứ đó tức làngươi rõ ràng muốn chết, vậy trách không được ta rồi. Có thể ngồi lênvị trí tổng giám đốc này, đã nói lên năng lực của hắn không phải bìnhthường. Hắn nhìn số ba mươi sáu đã đặt ít nhất hơn một ngàn vạn.

Quản lý lạnh lùng nhìn Lưu Vũ Phi nghĩ thầm: " Ngươi đã dám ở nơi nàygây náo loạn, thì ta cũng không cần phải khách khí với ngươi, mặc kệngươi có lai lịch gì, đều cũng phải đem mạng sống giao ra đây."

Trong lúc nhất thời toàn trường chợt yên tĩnh lại, cơ hồ cây kim rơicũng có thể nghe được. Theo chỉ châm từ mau biến chậm rồi từ từ dừnglại, mọi người hầu như ngừng hít thở, cho đến lúc cuối cùng như là nínthở.

Rốt cuộc chỉ châm di động rồi nhẹ nhàng dừng lại ở số ba mươi sáu. Cótiếng xôn xao: " Lại là số ba mươi sáu." Mọi người thất thanh kêu lên.

Sắc mặt của quản lý thay đổi mấy lần, nếu không phải vì danh dự củasòng bạc, hắn chỉ sợ sẽ hạ độc thủ với Lưu Vũ Phi ngay đương trường.Khẽ cắn môi, quản lý phân phó thuộc hạ, đi cầm lại hơn bốn triệu ngânphiếu.

Lưu Vũ Phi thấy mới chỉ ba lần đánh cược, mà đã từ một vạn biến thànhbốn triệu, thầm than: " Khó trách có nhiều người dính vào chiếu bạc,đúng là không thể dừng tay, đồng tiền này cũng tới quá dễ dàng rồi."

Nhìn tới không bao lâu mà Lưu Vũ Phi đã thắng được vài triệu, kỹ thuậtnày thật sự làm cho người bên ngoài xem tâm phục. Tất cả mọi người biếtrõ, đây chính là đánh cuộc về thủ đoạn, kỹ thuật, đổi lại là mình vốnkhông thể làm được.

Đương nhiên cũng có vài người, vì Lưu Vũ Phi mà âm thầm đáng tiếc. Bọnhọ vốn biết rõ chi tiết về sòng bạc này, ngươi ở chỗ này thắng số tiềnlớn thì xem như người sẽ gặp không may. Bọn họ nhìn thấy Lưu Vũ Phithắng được vài triệu Mỹ kim, sòng bạc không hạ độc thủ với hắn mới làlạ.

Lưu Vũ Phi muốn đánh cược một lần nữa, đem cả sòng bạc thu về mình. Lúcnày quản lý từ chối, nói rằng tiền mặt hôm nay đã bị hắn thắng hết, đểsang lần sau hắn lại đến. Hắn sợ nếu tiếp tục đánh cuộc, chính mìnhthua hết, không có tiền bồi ra, còn không phải mất luôn cả sòng bạc haysao.

Đối với sự từ chối của quản lý, Lưu Vũ Phi chỉ cười cười, nghĩ thầm: "Được rồi, vậy các ngươi cũng đã phái người đi tới rồi a! Hắc hắc."

Nhìn thấy Lưu Vũ Phi rời đi, quản lý âm hiểm cười, hướng một thuộc hạgiao phó vài câu. Rồi quay trở về văn phòng, chờ đợi tin tức tốt.

Lưu Vũ Phi vừa rời khỏi sòng bạc, hắn liền phát hiện phía sau có mấycái đuôi đi theo. Hắn cố ý hướng tới một ngã tư đường hẻo lánh vắng vẻđi tới, sáu bóng đen nhất thời vây quanh bọn họ: " Tiểu hỗn tạp kia,mau nói ra thân phận của ngươi, đem ngân phiếu vừa rồi ngươi đã thắnggiao ra đây, sau đó tự chặt hai tay, chúng ta có thể bỏ qua cho cácngươi."

A! Sáu tiếng kêu thảm thiết xé gió đồng thời vang lên, chỉ còn là sáuthi thể đang run rẩy không ngừng trên mặt đất. Ở giữa mi tâm có một lỗnhỏ, máu tươi bàng bạc chảy ra, giống như bị một viên đạn xuyên qua.

" Thiếu gia, bọn họ không đáng cho ngài ra tay, bọn họ chỉ là người thường, nếu muốn giết hãy để cho tôi."

" Lưu Lôi, vì là người thường, nên ta giết so với ngươi còn tốt hơn. Tuvi của ngươi rất thấp, không thể ngăn cản thiên kiếp, nhớ kỹ đối vớingười thường, có thể không cần ra tay thì cũng đừng ra tay."

Lưu Lôi gật gật đầu, tỏ vẻ nhớ kỹ.

Sáu thi thể, không lâu đã bị người của sòng bạc phát hiện. Quản lýkhông nghĩ đã phái ra sáu người, thế nhưng đều bị giết hết. Hắn khôngthể không báo về cho ông chủ tại Cung Bổn gia tộc: " Chủ thượng, nhiệmvụ của chúng ta đã thất bại, xin chủ thượng trách phạt."

Bên đầu dây điện thoại truyền đến tiếng xé gió: " Thất bại? Đối phương là ai, tổn thất bao nhiêu người?"

" Chủ thượng, theo thuộc hạ phỏng chừng, bọn họ có thể là Liễu Sinh, VũĐiền hai nhà, ngoại trừ bọn họ, tại Nhật Bổn những người khác không códũng khí đập bể chỗ của chúng ta, giết người của chúng ta."

" Vũ Điền, Liễu Sinh, chắc là bọn họ chăm chăm nhìn vào lợi nhuận trongsòng bạc của chúng ta, tốt lắm việc này ta sẽ có an bày, đối với lầnsai phạm này của ngươi sẽ phạt sau."

" Việc này..."

" Còn có mấy ngày nay các ngươi phải tăng mạnh đề phòng, phỏng chừngngười kia sẽ không dừng tay, mặt khác ta sẽ phái mấy tên nhẫn giả đếnđó."

Quản lý hồi đáp vài tiếng, gác điện thoại, lúc này cảm thấy bàn tay đãướt mồ hôi. Ngày hôm sau, Cung Bổn gia tộc còn đang chờ đợi nhưng LưuVũ Phi lại không đến. Nhưng bọn họ tin rằng người đã mang đi vài triệumỹ kim khẳng định sẽ trở lại.

Lưu Vũ Phi đi đâu? Hắn không có đi sòng bạc, nhưng lại đi đến một bếntàu. Hôm nay là đi nơi của Vũ Điền gia tộc, khống chế dưới quyền củaAnh Hoa Xã, sẽ có một cuộc giao dịch lớn về thuốc phiện. Anh Hoa Xã vốnchuyên môn làm việc sản xuất tiêu thụ ma túy. Hàng năm bọn họ sản sinhgần trăm tấn ma túy, một phần ba là đổ vào Trung Hoa đại lục.

Mặt khác, hai phần ba còn lại là chảy về Russia, lại chuyển sang quốcgia phương Tây. Lần này bọn họ ở bến tàu tiến hành một lần giao dịchlớn nhất và cũng là chuyến cuối cùng của năm nay.

Nửa đêm, từ trên biển truyền đến vài ánh đèn chiếu sáng yếu ớt mỏngmanh. Loáng thoáng hiện lên vài lần, lại biến mất. Anh Hoa Xã đáp lạivài lần, ý bảo hết thảy bình thường. Lúc này trên biển truyền đến tiếngdu thuyền chạy trên biển. Vài phút sau, du thuyền dừng lại trên bếntàu, từ phía trên đi xuống mấy người Trung Quốc, bởi vì cả bến tàu đềulà sản nghiệp của Vũ Điền gia tộc. Những người đi trên bến tàu cũngkhông vội vã kiểm nghiệm hàng hóa, mà là cùng người Nhật Bổn nói chuyệnmột hồi mới bắt đầu giao dịch.

Ba người Trung Quốc, đưa rahai valy xách tay đầy ắp đô la, sau khi mở ra thì đẩy qua. Người giaodịch của Anh Hoa Xã liếc mắt nhìn một chút rồi giao cho thuộc hạ. Sauđó bọn họ không chút chần chờ đem túi ma túy đưa lên du thuyền. Từ biểuhiện của bọn họ mà xem, giao dịch này tuyệt đối không chỉ là một lần.

Trong lòng Lưu Vũ Phi thầm mắng: " Đám rác rưởi này buôn lậu nhiều matúy như thế, con mẹ nó đám hải quan bên kia lại không hay biết gì, đámtạp chủng này đáng chết, mà mấy tên trùm buôn thuốc phiện lại càng đángchết." Cho đến khi bọn họ định mang đồ đi, thì Lưu Vũ Phi cùng Lưu Lôitừ trên trời hạ xuống.

Đột nhiên từ phía trên bầu trời lại rớt xuống hai người, hai bên đanggiao dịch cũng toát ra một thân mồ hôi lạnh. Tay không từ trên bầu trờihạ xuống? Đây là siêu nhân? Hay là Spider Man(Người Nhện)? Có lẽ là doxem nhiều phim quá rồi, mọi người thầm nghĩ.

Lưu Vũ Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy người Trung Quốc, trong mắt không có một tia cảm tình.

" Các ngươi là người Trung Quốc, buôn lậu cái gì không buôn lại luônbuôn lậu thuốc phiện, các ngươi có biết không, một thuyền ma túy này,nếu vận chuyển đến quốc nội sẽ hại chết nhiều người, người như ngươi màkhông giết, ở lại trên đời chỉ càng hại chết thêm nhiều người mà thôi."

Sau thoáng sợ hãi, bị Lưu Vũ Phi tức giận mắng, toàn bộ bọn họ tỉnh táolại. Đều móc ra vũ khí tùy thân, hơn mười cây súng tự động, nòng súngnhắm ngay hai người Lưu Vũ Phi. Chỉ cần hai người có dị động gì, tintưởng mấy cây súng này sẽ không chút do dự mà khai hỏa. Nhìn thấy haingười Lưu Vũ Phi đã bị bọn họ vây quanh rồi.

Trong đó có một người Trung Quốc âm trầm nói: " Các ngươi là vật gìvậy, cũng dám giáo huấn lão tử, mẹ nó quốc nội chết bao nhiêu người,liên quan gì ta, lão tử chỉ cần có tiền kiếm là được."

Người của Anh Hoa Xã tiếp lời: " Hai người các ngươi, là ai phái đến?Nếu dám gạt ta, cũng đừng trách chúng ta tàn nhẫn, hắc hắc hắc." Ngườicủa Anh Hoa Xã không thể không hỏi rõ, lần giao dịch này của bọn họ làmrất bí mật. Ngoại trừ một ít thành viên cao cấp, những người khác vốnkhông biết chuyện này.

Lúc này đây Lưu Vũ Phi đã bị bọn họ vây quanh, coi như hắn là siêunhân, thì cũng nhịn không được mà dùng súng bắn hắn ngay. Lưu Vũ Philập ra mấy trận pháp phòng ngự, truyền vào trên thân Lưu Lôi. Còn bảnthân hắn có Thất Thải Chiến Giáp hộ thể, đối phó với mấy viên đạn nàythì có thừa.

Không thèm nhìn những nòng súng âm trầm, khinh thường cười: " Các ngươiđúng là heo ngu xuẩn, chỉ bằng vào mấy thứ sắt thép nát vụn này, màcũng muốn đem chúng ta lưu lại sao!"

Người của Anh Hoa Xã, âm hiểm cười: " Ngươi đã muốn chết, cũng đừngtrách chúng ta." Bàn tay hắn vung lên, hơn mười cây súng tự động, đồngthời khai hỏa. Những viên đạn uốn éo như rắn từ nòng súng bay bắn ra,không có máu thịt bay tứ tung như trong suy đoán, những viên đạn chấtđống rơi rớt bốn phía quanh Lưu Vũ Phi.

" Đinh đang" vài tiếng, những người có lá gan nhỏ sợ đến mức không nổicây súng ra. Những người khác không thể tư nghị, bọn họ dụi mắt nhìnhắn, nhìn một màn phát sinh trước mắt, cũng không biết mình có hoa mắthay không vì có người đứng bất động trước mười cây súng đang bắn xối xảmà không hề bị thương một chút nào. Tất cả điều này có vẻ quỷ dị, khôngthể giải đáp.

Khiếp sợ, kinh hãi, không tin, đủ loại vẻ mặt, trên mặt bọn họ khôngngừng chuyển đổi: " Quỷ a!" Trong đám người không biết là ai, có tiếngthét lên. Những tiếng ồn ào, mọi người chạy tán loạn bỏ trốn, một ngườingay cả súng đạn mà cũng không thể làm bị thương, ngoại trừ là quỷ, bọnhọ còn nghĩ không ra là thứ gì nữa.

" Muốn chạy, không dễ dàng như vậy." Hai tay Lưu Vũ Phi vung lên, mườiquang cầu từ trên tay hắn bay ra. Tại không trung quang cầu nứt rathành vô số tiểu quang cầu, như lưu tinh truy đuổi theo những ngườichạy trốn. Những người bị quang cầu đuổi theo, cứ bị mỗi quang cầu đếngần liền bị nổ tung thành từng mảnh. Một trận tiếng xé gió dày đặc bạotạc ra, hiện trường ngoại trừ tay chân bị nổ đứt, thịt nát đầy sàn thìkhông còn ai. Máu tươi nhiễm đỏ cả bến tàu.

Thần thức Lưu Vũ Phi bao phủ cả bến tàu, xác nhận không một người lọtlưới, hắn mới cùng Lưu Lôi phá không bay đi. Lúc này đã rạng sáng, ởtrên một ngã tư đường hẻo lánh vắng vẻ không có bóng dáng của người điđường, trên đường chỉ có những chiếc xe hơi đang đi lại, ở một góc âmu, có hai bóng người đi ra.

Bọn họ chính là Lưu Vũ Phi và Lưu Lôi, khoảng cách từ đây đến khách sạn của bọn họ chỉ có vài phút lộ trình.

" Thiếu gia, bây giờ chúng ta quay về khách sạn, hay là lại tìm người Nhật Bổn nữa?"

" Thôi, hôm nay tới đây là đủ rồi, chúng ta quay về khách sạn."

Vừa chuyển khúc quanh, đó là một đường lớn phồn hoa, xe đến đi trênđường náo nhiệt phi phàm. Bọn họ đi ngang qua một câu lạc bộ, đột nhiêntừ trong đó lao ra hai thân ảnh kiều nhược, mắt thấy sắp bị đụng trúng,Lưu Vũ Phi chợt lóe, nhẹ nhàng né đi. Ở phía sau hai thân ảnh có mộtđại hán áo đen, gương mặt như hung thần ác sát đuổi theo bọn họ.

Hai cô gái còn chưa chạy xa, đã bị mấy đại hán ném xuống mặt đất. Trongđó có một nam nhân tiến lên đánh đập, vừa đánh vừa mắng chửi. Cho đếnkhi hai cô gái rũ rượi, lúc này mới dừng tay. Lưu Vũ Phi nhìn thoángqua rồi bỏ đi. Đối với cách làm của mấy nam nhân này, đã cảm thấy khóchịu.

Hắn nghĩ mấy cô gái này cũng là người Nhật Bổn, nên hắn cũng không muốn xen vào chuyện của người khác.

" Thiếu gia, chúng ta đi thôi, mấy người này chỉ là chó cắn chó, không có gì đáng xem."

" Đám súc sinh các ngươi, ta có chết cũng không bán thân."

Lưu Vũ Phi đi chưa được mấy bước, phía sau truyền đến tiếng khóc tiếngmắng của mấy cô gái. " Người Trung Quốc?" Vẻ mặt vốn không có phản ứngcủa hắn chợt bao phủ đầy sát khí. Đi nhanh đến trước mặt mấy cô gái,một trận sói tru quỷ khóc, mấy đại hán đều bị hắn đánh la liệt trênđất, ôm bụng run rẩy vài cái rồi chết ngất.

Lưu Vũ Phi hỏi: " Các ngươi là người Trung Quốc?" Nghe được ngôn ngữthân thiết, hai cô gái nhất thời khóc ồ lên: " Tiên sinh, van cầu ôngcứu chúng tôi đi, chúng tôi đều là người Trung Quốc, là bị người kháclừa gạt đến nơi đây thôi."

" Thiếu gia, trước hết chúng ta hãy rời đây đã rồi hãy nói, người ở đâynhiều lắm." Lưu Lôi nhìn thấy có mấy người từ trong câu lạc bộ đi raliền nói. Bởi vì náo loạn như vậy, trên đường có rất nhiều người đangbị hấp dẫn tụ tập tới, còn rất nhiều người dừng chân quan sát. Lưu VũPhi tạm thời đè xuống luồng sát khí trong lòng, mỗi người đỡ một cô gáirời khỏi hiện trường.

Bọn họ mới vừa đi không lâu, trong câu lạc bộ lại chạy ra thiệt nhiềuđại hán, hướng theo phương hướng Lưu Vũ Phi biến mất mà mắng to, sau đóđem những người té xỉu trên mặt đất đi vào. Lưu Vũ Phi cùng Lưu Lôimang theo hai cô gái, trở lại khách sạn. Người của khách sạn nhìn thấyhắn đem theo phụ nữ trở về, chẳng những không tra hỏi, mà còn lại lộ ranụ cười mập mờ.

Ở trong phòng, trải qua sự trị liệu của Lưu Vũ Phi, hai gương mặt sưnghúp của hai cô gái đã trở về nguyên dạng. Bây giờ bọn họ ngoại trừ tinhthần thoáng uể oải, những chuyện khác đã tốt hơn. Tiếp theo bọn họ kểlại chuyện của mình cho Lưu Vũ Phi, hai người bọn họ, một tên Lý Na,một tên là Trần Lệ Lệ. Bọn họ đều là người Phúc Kiến, vốn hôm nay vừađến Nhật Bổn. Lần này đi tới tổng cộng có mười ba cô gái, bọn họ đều làbị lừa gạt.

Vốn khi còn ở bên nhà các nàng đều có công việc không tệ, nhưng trướcít ngày có mấy người khoe khoang với bọn họ là ở Nhật Bổn làm việc tiềncông rất cao, một ngày có được tới mấy ngàn nguyên thu vào. Hơn nữacông việc lại rất nhẹ nhàng, dưới sự khoe khoang của mấy người môi giớinày, Nhật Bổn đã trở thành địa phương có vàng rải đầy đất.

Nghe được làm các nàng động tâm, liền bỏ tiền ra thanh toán, trả phídụng nhập cư trái phép cho bọn môi giới, trong đó còn có mấy cô gáikhông đủ tiền trả, thậm chí còn ký giấy nợ cam đoan sau khi tới NhậtBổn tìm được việc làm thì sẽ lập tức trả lại. Đang trong lúc cõi lòngbọn họ đầy ước mơ, thì đã tới Nhật Bổn. Sau khi lên bờ, thì bọn họ bịan bày trên một xe đò, tiếp theo đã bị đưa tới câu lạc bộ về đêm kia.

Lúc này bọn họ mới biết được, rốt cuộc mình đã bị lừa gạt, công tác kiachính là đi làm kỹ nữ. Sau khi biết được chân tướng, có mấy cô gái đãbị hại rồi. Bọn họ ngoại trừ chỉ biết khóc, không có biện pháp nàokhác. Đối mặt với đám bảo vệ hung thần ác sát của câu lạc bộ đêm, bọnhọ cảm thấy bầu trời của mình đã biến thành một mảnh đen tối. Trong đócó mấy cô gái không cam lòng khuất nhục, đã ầm ĩ đại náo vài lần.

Sau đó bọn họ bị đám bảo vệ kia dùng roi đánh tàn nhẫn, rồi lại khôngdám ồn ào nữa. Bởi vậy tinh thần của bọn họ không sao tốt hơn được. Đêmnay, nghe nói có thượng cấp của câu lạc bộ đến, người của câu lạc bộ sợmấy cô gái này vừa tới không chịu thích ứng, đến lúc đó lại cùng kháchnhân ồn ào sẽ ảnh hưởng đến danh dự của câu lạc bộ. Bởi vậy quyết địnhcho bọn họ nghỉ ngơi một đêm, chờ ngày mai bồi dưỡng lại thì mới để chobọn họ tiếp khách.

Trần Lệ Lệ và Lý Na là hai cô gái có tính tình quật cường nhất. Lúctrước hai nàng đã bị đánh qua, mặc dù vậy cả hai vẫn ôm lòng muốn chạytrốn. Hai người lấy cớ đi vệ sinh, lợi dụng thời cơ hai bảo vệ canh giữsơ sẩy liền trốn ra ngoài, bọn họ tin rằng chỉ cần ra được bên ngoài làsẽ có người cứu được bọn họ.

Hoàn hảo hai nàng gặp được Lưu Vũ Phi, nếu không đám người Nhật Bổn nàysẽ bất kể các nàng chết sống. Nghe xong Lý Na nói ra, Lưu Vũ Phi ngoạitrừ thở dài thì không biết nói thế nào mới tốt.

Vốn còn lại mười mấy cô gáivẫn còn bị bọn họ giam giữ. Lưu Vũ Phi không biết thì thôi, đã biết rồikhẳng định sẽ không thể không để ý tới. Hắn nhìn thấy còn mấy giờ nữalà trời sáng, sự tình không thể kéo dài nên quyết định lập tức cứu mấycô gái kia về.

Hắn an bày cho Lý Na và Trần Lệ Lệ ở lại phòng của Lưu Lôi, còn Lưu Lôithì cùng hắn đi cứu người. Nhắm mắt lại, Lưu Vũ Phi phóng xuất ra thầnthức. Hướng theo câu lạc bộ về đêm, tìm tòi. Hắn cần phải xác nhận mấycô gái đang bị nhốt ở phòng nào. Dọc theo đường đi hắn phải chịu mộttrận khó chịu, trong phạm vi thần thức của hắn, vô số nam nữ đang giaohợp, phát ra những tiếng dâm tà tục tĩu.

Làm cho cả người hắn nổi da gà, điều này cũng là nguyên nhân hắn khôngmuốn dùng thần thức bao phủ cả Đông Kinh. Tự hỏi, có ai tài năng giữđược ý nghĩ thanh tỉnh trong những tiếng dâm tà tục tĩu. Đối với hắn mànói, hắn tình nguyện đối mặt tâm ma, cũng không chịu được sự xâm phạmcủa mấy tiếng ghê tởm này.

Xác định xong vị trí của mấy cô gái, Lưu Vũ Phi và Lưu Lôi cùng biếnmất trong không khí. Tiếp theo đó, bọn họ đã ở ngay cửa của câu lạc bộvề đêm. Lúc này trên đường đã không có ai, đúng là thời cơ giết ngườiphóng hỏa tốt nhất. Lưu Vũ Phi giao cho Lưu Lôi đem mấy cô gái kia vềkhách sạn.

Hắn chuẩn bị phá hủy cả câu lạc bộ này trong đêm nay. Sau đó hắn đi đếnphòng giam giữ mấy cô gái, dọc theo đường đi toàn là những bảo vệ nơinày đụng phải hắn, cũng đều không tránh khỏi bị hắn hạ độc thủ, khôngmột ai ngoại lệ, mi tâm của những người này đều có một lỗ máu cỡ đầungón tay.

Vài phút sau, hắn đã đi tới cửa phòng. Ở trong truyền ra tiếng khóc,nhìn thấy một ổ khóa to trên cửa, hắn bóp vỡ như là bóp miếng đậu hũ,đá văng cửa phòng. Những cô gái đang khóc ở trong nhìn thấy hắn nhấtthời im bặt quên cả tiếng khóc.

" Muốn rời đây thì phải đi theo ta, ta là bằng hữu của Lý Na, là ngườitới giúp các cô." Lưu Vũ Phi sợ mấy cô gái này không tin hắn, bèn đặcbiệt nói ra tên của Lý Na. Quả nhiên khi bọn họ nghe được tên Lý Na,tất cả đều mừng rỡ lau đi nước mắt trên mặt, sau trận bối rối, vội vàngđi theo hắn rời khỏi.

Lúc này câu lạc bộ đêm cũng có phản ứng, bọn họ từ máy giám thị pháthiện có một vài bảo vệ nằm trên mặt đất không biết sống chết thế nào.Mấy bảo vệ này đều là người canh giữ mấy cô gái, biết ngay là có ngườimuốn giải cứu cho họ. Bọn hắn lập tức tập hợp đám bảo vệ câu lạc bộcanh giữ ở hai lối ra, chuẩn bị cho tên không biết sống chết kia mộtbài học nhớ đời.

Chờ Lưu Vũ Phi mang theo hơn mười người đi tới cửa, thì bảo vệ của câulạc bộ đã bao vây ngoài cửa. Nhìn thấy Lưu Vũ Phi bọn họ đi ra, liền tụlại. Những cô gái vừa mới hưng phấn không lâu, bắt gặp ngoài cửa có tớihơn trăm bảo vệ, gương mặt đang cười nhất thời biến thành tái nhợt.

Bọn họ đối với việc có thể bình an rời đi lần này đã mất hết hy vọng,đối phương có hơn trăm người mà bên bọn họ lại chỉ có một người. Nhânsố khác biệt đã làm tâm trạng của họ lạnh run hơn phân nửa. Lưu Vũ Phinhìn đám bảo vệ đông đảo cười khinh miệt nghĩ thầm: " Một câu lạc bộđêm mà lại có nhiều bảo vệ như vậy, xem ra câu lạc bộ này cũng có thếlực lớn lắm đây."

Lưu Vũ Phi ra dấu cho Lưu Lôi từ trên không trung đi xuống, để cho hắndẫn người rời đi trước. Miễn cho việc giết chóc của mình dọa chết khiếpmấy cô gái này. Nhìn thấy Lưu Lôi từ trên không trung hạ xuống, trongđám bảo vệ truyền ra một trận hỗn loạn: " Các cô gái, các cô cùng hắnđi trước, hắn sẽ đưa các người trở về an toàn."

" Nhưng có nhiều người Nhật Bổn như vậy, chúng ta làm sao rời đi a." Có một cô gái có lá gan hơi lớn chút liền hỏi.

" Yên tâm đi, bọn họ không dám cản ngăn mấy cô đâu." Lưu Vũ Phi cấp chobọn họ nụ cười an ủi. Có thể là nụ cười của hắn cảm nhiễm bọn họ, mấycô gái này có một loại tín nhiệm không nên lời đối với hắn. Không biếttừ khi nào, mấy cô gái đang nhẹ giọng khóc cũng đã nín bặt. Vẻ mặt cácnàng đều kiên tuyệt, phảng phất như không hề sợ hãi đám người Nhật Bổnđông đảo này.

Lưu Lôi đi tuốt đằng trước, chậm rãi hướng về phía khách sạn. Đámbảo vệ tất nhiên sẽ không để cho hắn dễ dàng rời đi. Vài người cầm gậytrong tay, vọt tới, nện xuống đầu Lưu Lôi. Đối với cây gậy đang bổxuống, Lưu Lôi làm như không nhìn thấy, vẫn đi về phía trước. Mấy côgái bị dọa khiếp hãi vội nhắm mắt lại.

Khi mấy cây gậy dừng ngay trên đỉnh đầu Lưu Lôi thì những tiếng kêuvang thê thảm vọng trong màn đêm. Ba cánh tay cầm gậy đã bị chém đứtrơi trên mặt đất. Ba bảo vệ bị đứt tay trong nháy mắt hôn mê đi, chỗcụt tay phun máu như suối.

" Các cô còn không đuổi theo đi." Lưu Vũ Phi nhìn thấy mấy cô gái cònđang nhắm mắt lại, đang đứng bất động tại chỗ, vì vậy cao giọng gọitỉnh các nàng.

Nghe thanh âm của hắn, mấy cô gái như ở trong mộng mới tỉnh, các nàngnhìn thấy Lưu Lôi không có việc gì thì cao hứng hét lên một tiếng chóitai, vội vàng bước nhanh đuổi theo Lưu Lôi, ngay cả ba cánh tay cụttrên mặt đất cũng không có nhìn thấy. Lúc này trong đám người vang lêntiếng kêu thảm thiết, một người cầm cây súng trong tay, hai tay của hắncũng bị chặt bỏ ngay sát vai bởi vì vừa rồi hắn định nổ súng vào LưuLôi.

Cứ như vậy cũng không còn người nào dám ngăn trở Lưu Lôi bọn họ. Bọn họvốn không thấy rõ mấy người này làm sao bị chặt bỏ cánh tay. Lưu Vũ Phiđợi Lưu Lôi bọn họ đi xa, cho đến khi nhìn không thấy.

Khách nhân bên trong câu lạc bộ cũng bắt đầu có mấy người phát hiện rađiều dị thường, rồi chậm rãi càng lúc càng nhiều người tụ tập ở cửa.Xem náo nhiệt là một loại thiên tính của con người, đám người Nhật Bổngiàu có này, cũng từng nhìn thấy qua những thứ biến thái, nhưng chưatừng nhìn thấy qua tình huống giết người ngay trước mắt. Bọn họ nhấttrí cho rằng, tiếp theo sẽ là một hiện trường giết người thật phithường đẹp mắt.

Không biết cái chết đang phủ xuống, bọn họ còn đang ở cửa lớn kêu lênhuyên náo: " Mau ra tay giết hắn." " Đúng là đồ không có mắt."

Lưu Vũ Phi nhìn bọn họ cười nhạt với vẻ âm tàn, trước mắt của chúngnhân, hắn đột nhiên biến mất trong tầm mắt họ. Sau đó lại xuất hiệnngay giữa đám bảo vệ, một đạo kiếm khí từ trên tay hắn bộc phát. Phàmnhững ai bị kiếm khí cắt trúng, tất cả đều bị chém đoạn ngang người,nội tạng máu tươi chảy đầm đìa.

Hào khí sợ hãi nhất thời từ trong đám người phát ra, những người đangtụ tập ngay cửa xem kịch phảng phất như bị một màn sợ hãi trước mắt làmcho ngây ngốc, hai mắt trợn trừng như đèn lồng, si ngốc nhìn Lưu Vũ Phi.

Không có tiếng thét chói tai, không có tiếng tru thảm thiết, chỉ là mộtcảnh chết chóc bao phủ. Lưu Vũ Phi nhếch miệng cười, hai tay khấu động,mấy đạo điện mang lại thoáng hiện, mấy bảo vệ đang chạy trốn, trongnháy mắt đã mất đi sự khống chế thân thể, bọn họ trơ mắt nhìn nửa thândưới của mình bị chém ngang, máu thịt tuôn đầy đất. Lại nói cái chếtđến trong nháy mắt cũng là một loại hạnh phúc đối với bọn họ.

Gần trăm người, hoàn toàn bị hủy diệt trên tay Lưu Vũ Phi, những ngườicòn đang ngây ngốc đứng ở cửa, bộc phát ra tiếng thét chói tai kinhthiên động địa. Tử thần nếu đã tìm đến, thì nhất định cũng sẽ khôngbuông tha cho mạng sống của họ. Khi miệng họ còn chưa hét ra trọn chữ,còn chưa kịp ngậm lại...

" Nguyệt Hủy Tinh Trầm." Trong miệng Lưu Vũ Phi quát nhẹ kiếm quyết,hai tay của hắn phát ra một đạo kiếm khí khổng lồ, kiếm khí xé ráchkhông gian, phát ra tiếng huýt gió ô ô. Bất quá lần này không phải nhắmvào những người đứng ở cửa, mà mục tiêu chính là tòa nhà của câu lạc bộđêm. Kiếm khí từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt nện xuống tòakiến trúc trước mắt.

" Oanh! Oanh!.." Vài tiếng nổ kinh thiên động địa, kiếm khí bắn nhanh,đánh sập ngay tòa lầu của câu lạc bộ, ngay cả tòa lầu bên cạnh cũng bịtòa lầu của câu lạc bộ kéo sụp, cũng toàn bộ đổ xuống.

Bên trong chết mất bao nhiêu người, cũng không làm cho Lưu Vũ Phi chúý. Người đang ở Nhật Bổn, hắn cũng không có gì đáng để băn khoăn, nếulà thành thị quốc nội, hắn vốn không bao giờ giết hại bình dân như thế,có lẽ đây là một mặt tâm lý âm u của hắn hoàn toàn bộc phát.

Nhìn tòa lầu đang sụp đổ, Lưu Vũ Phi âm âm cười: " Đây là hậu quả khibức hại người Trung Quốc đó." Chợt nghe xa xa truyền đến tiếng còi hụcủa xe cảnh sát, thân ảnh của hắn liền biến mất.

Khi hắn xuất hiện trở lại, đã đi tới địa phương không xa khách sạn. Lúcnày hắn đột nhiên cảm thấy không khí khắp bốn phía đột nhiên có mộttrận áp lực, ngẩng đầu nhìn lên, phía chân trời ngưng tụ một đám mâymàu đen. Nhìn mây đen quay cuồng trên bầu trời, Lưu Vũ Phi lạnh nhạtcười: " Lại là thiên kiếp sao? Không biết là người mới hay là tên kianữa, xem ra người trên đó quản lý cũng rộng thật, ngay cả địa phươngnhỏ như Nhật Bổn này mà cũng do bọn họ chưởng quản."

Lưu Vũ Phi nhìn đám mây nồng hậu nhất phát ra một đạo kình khí, kiếpvân vừa ngưng tụ không lâu, bị hắn cắt nát thành bốn năm mảnh. Lưu VũPhi ngẩng đầu nhìn lên vị trí của vị Lôi Kiếp Chân Quân nào đó đangđứng mà nhếch miệng cười. Nụ cười này của hắn rất bình thường, nhưnglại làm cho vị kia bị thất hồn lạc vía.

" Là Lưu Vũ Phi a! Ta không có việc làm sao mà lại đi trêu chọc phảihắn chứ." Hắn nhìn thấy rõ gương mặt người đang giết người bình thườngdưới hạ giới kia, không ngờ lại chính là Lưu Vũ Phi đã làm kinh động cảtiên giới, là người mà bọn họ cố kỵ nhất. Vị Lôi Kiếp Chân Quân nàydùng tốc độ nhanh nhất xua tan những đám kiếp vân đang tụ tập dày đặc.Hắn sợ chọc phải sát tinh Lưu Vũ Phi này, vậy thì mình sẽ thảm. Nghĩđến vị Lôi Kiếp Chân Quân khi trước, chính là bởi vì chọc giận Lưu VũPhi mà nguyên thần còn bị cấm chế. Hắn cũng không muốn tu vi của mìnhlại bị phế bỏ đi giống như vậy. Lại nói với tu vi của mình có rơi vàotrong tay hắn thì cũng chỉ giống như cá nằm trên thớt.

Làm cho tất cả tiên nhân không giải thích được chính là Lưu Vũ Phi giếthại nhiều người như thế, nhưng tại sao lại không phải chịu bị thiênkhiển. Đừng nói là tiên nhân không rõ, ngay cả Lưu Vũ Phi cũng khônghiểu được nguyên do trong đó.

Lưu Vũ Phi quay trở vềkhách sạn, phòng của hắn cũng đã bị những cô gái kia chiếm trọn. Làmcho hắn đau đầu chính là hắn không biết làm sao để an bày cho họ. Nếuđể cho họ ở lại nơi này, điều này thật không thỏa đáng. Bên mình là hainam nhân, nhưng lại dắt theo một đoàn phụ nữ, cho dù mình không thấy cóvấn đề, nhưng người khác cũng sẽ theo mình truy hỏi. Chủ yếu nhất làphải nghĩ biện pháp, đưa các nàng trở về quốc nội. Dùng pháp thuật! Sợrằng sẽ làm cho mấy cô gái nàng kinh hoảng, tìm người hỗ trợ! Ở NhậtBổn hắn lại không quen biết ai. Lại nói nơi câu lạc bộ đêm đã chếtnhiều người như vậy, người bị chôn sống ở bên trong có thể nói là đãchết chắc. Còn bên ngoài lại có đến trăm cỗ thi thể, chính rõ ràng đãbị giết. Chắc chắn cảnh sát sẽ đặt nghi vấn lên người mấy cô gái này,tự mình thật ra không sợ, nhưng với mấy cô gái, có thể an toàn trở vềnhà hay không cũng là vấn đề lớn.

Nghĩ tới nghĩ lui Lưu Vũ Phi quyết định, đem mấy cô gái này giao chochính phủ. Kỳ thật Lưu Vũ Phi quá lo lắng, mấy cô gái này nhập cảnh bấthợp pháp, trong sổ nhập cảnh vốn không có ghi chép lại. Sau này cuốicùng cảnh sát tra ra được, trước đêm câu lạc bộ bị nổ, có tiếp thu quamột nhóm khách lén nhập cảnh. Bọn họ cũng xác định, những người kháchđó cũng đã chết. Gọi điện thoại cho Long Ba, ở trong chính phủ hắn cũngchỉ quen biết một mình Long Ba mà thôi.

Long Ba nghe Lưu Vũ Phi đang ở Nhật Bổn, có chút kinh ngạc. Bất quá hắncũng không có hỏi nguyên nhân tại sao Lưu Vũ Phi lại ở Nhật Bổn. Đã đivào quan trường lâu như vậy, dĩ nhiên là cần phải hiểu rất nhiềuchuyện. Đối với lời của Lưu Vũ Phi nói, cần hắn hỗ trợ đưa mấy cô gáinhập cảnh trái phép quay trở về Trung Quốc, hắn liền đáp ứng ngay. Bảovệ công dân của đất nước mình chính là việc mà chính phủ phải làm. LongBa dặn Lưu Vũ Phi đưa mấy cô gái đến đại sứ quán, ở sứ quán sẽ có ngườichuyên môn phụ trách về việc này. Sau này Long Ba có được tin tức, vềviệc tòa lầu tại câu lạc bộ đêm sụp đổ bên Nhật Bổn, bên trong có mộttổng hội vũ nhạc, Long Ba liền liên tưởng đến chuyện Lưu Vũ Phi đã cứura mấy cô gái kia. Sau đó ẩn ước nhận định, đây chính là chuyện Lưu VũPhi đã làm. Với lực lượng của một người mà có khả năng làm sụp đổ mấytòa lầu, làm mà thần không biết quỷ không hay, hắn đối với năng lực củangười tu chân lại càng sợ hãi. Trong mắt của hắn, người tu chân giốngnhư những viên tạc đạn di động, nhưng lại không sao sử dụng được họ.

Ngày thứ hai, Lưu Vũ Phi đưa tất cả các cô gái đi đến đại sứ quán. Bịmột đoàn những cái đuôi xinh đẹp đi theo, Lưu Vũ Phi thật sự không quenchút nào.

Lưu Vũ Phi quay trở về khách sạn, giới truyền thông đã phát tin vềchuyện của tòa lầu nơi tổng hội vũ nhạc đã bị sụp đổ. Chính phủ NhậtBổn đã chứng thật, đây là một sự kiện đáng sợ. Ký giả hỏi có bao nhiêuthương vong, người phát ngôn của chính phủ tuyên bố, công tác cứu việncòn đang tiến hành, có bao nhiêu người gặp nạn còn chưa có thống kêchính xác. Về chuyện là tổ chức nào tập kích, đã có một tổ chức bị đưara gánh tội, chính phủ đã đổ lên đầu của một tổ chức tên gọi Xích Quân.

Lưu Vũ Phi vừa xem vừa cảm thấy buồn cười, hình như chính phủ nào cũngluôn làm như vậy. Làm cho hắn càng thêm buồn cười là một chuyện khác,nhưng mấy ngày sau mới xảy ra. Chuyện hắn gây ra tại Nhật Bổn, ở mấyngày sau, đã dẫn ra sự phân tranh giữa ba đại gia tộc. Cung Bổn, VũĐiền, Liễu Sanh ba gia tộc, nhiều năm trước từng có hiệp nghị, Cung Bổngia tộc làm đổ trường(sòng bạc), Vũ Điền gia tộc làm độc phẩm( ma túy),Liễu Sanh gia tộc làm vũ trường(mại dâm). Ba gia tộc không được xâmphạm lẫn nhau, cũng không cho phép xen vào việc của nhau. Bọn họ phânphối công việc như vậy cũng đã gần ba mươi năm, bọn họ chưa từng phântranh lẫn nhau. Nhưng khi Lưu Vũ Phi đi đến, đã gây náo loạn sự bìnhhành này.

Lưu Vũ Phi đột kích phá hủy câu lạc bộ đêm, chính là sản nghiệp thuộcvề Liễu Sanh gia tộc. Hắn vừa đến ngày đầu tiên, đã lấy đi bốn triệu Mỹkim của Cung Bổn gia tộc. Ngày thứ hai thì đã giết sạch Anh Hoa Xã củaVũ Điền gia tộc, còn đem tất cả độc phẩm đổ hết xuống biển. Sau đó lạiphá hủy câu lạc bộ đêm của Liễu Sanh gia tộc. Bởi vì một ngày trước đóCung Bổn gia tộc đã bị hắn lấy đi bốn triệu Mỹ kim, như vậy Cung Bổngia tộc có lý do tin tưởng, người thắng được tiền kia, khẳng định là dohai nhà kia phái đến. Vũ Điền gia tộc thì lại tin tưởng rằng ở tại NhậtBổn không có ai dám động tới bọn họ, ngoại trừ Cung Bổn, Liễu Sanh hainhà, không còn thế lực nào khác. Cho đến khi câu lạc bộ đêm của LiễuSanh gia tộc bị sụp đổ, Vũ Điền gia tộc kết luận, có thể giết đượcnhiều người của họ như vậy, cũng chỉ còn lại là Cung Bổn gia tộc.

Liễu Sanh gia tộc thông qua việc điều tra tại câu lạc bộ đêm, dĩ nhiênbọn họ sẽ không nghĩ là do lực lượng một người gây ra. Nhận định đây làhành động báo phục, sử dụng thuốc nổ cao cấp. Hơn nữa toàn bộ người củacâu lạc bộ không một ai sống sót, điều này làm cho danh dự của bọn họchịu đả kích rất lớn. Họ cũng đem Cung Bổn gia tộc trở thành đối tượngbị hoài nghi, bởi vì Cung Bổn gia tộc bị người mang đi bốn triệu Mỹkim, họ sẽ khẳng định rằng người lấy đi tiền của họ sẽ là Liễu Sanhhoặc là Vũ Điền gia tộc. Cho dù chính bản thân Liễu Sanh Nghiễm Bổn,hắn cũng sẽ phán đoán như vậy.

Năm nay cũng là một năm bất lợi của Liễu Sanh gia tộc, đầu tiên ở TrungQuốc tổn thất lượng lớn cao thủ, sau đó câu lạc bộ đêm lại bị sụp đổ.Trong mật thất của Liễu Sanh gia tộc, vang lên thanh âm bén nhọn củamột trưởng lão: " Nghiễm Bổn, năm nay là chuyện gì xảy ra, năm nayngươi quá thất bại, ngươi phải chịu hết toàn bộ trách nhiệm."

" Dạ! Đại trưởng lão, Nghiễm Bổn biết tội." Liễu Sanh Nghiễm Bổn mặc dù là tộc trưởng, nhưng trưởng lão nói chuyện là phải nghe.

" Còn không mau tìm cách khôi phục danh dự của gia tộc chúng ta, để chokhách nhân còn quay trở lại câu lạc bộ của chúng ta nữa chứ."

" Dạ! Ta đã cho làm."

" Có tra được là kẻ đui mù nào dám cho nổ tổng hội đêm của Liễu Sanh gia tộc chúng ta hay không?"

" Đại trưởng lão, ta hoài nghi là Cung Bổn gia tộc làm."

" Cung Bổn gia tộc? Tại sao nói như vậy, chẳng lẽ bọn họ muốn dẫn phát xung đột hay sao, có chứng cứ là bọn họ làm hay không?"

" Chuyện là như thế này, trước một ngày tổng hội đêm bị tạc nổ, sòngbạc của Cung Bổn gia tộc bị người thắng đi bốn triệu Mỹ kim, mà ngàythứ hai tổng hội đêm của chúng ta liền bị cho nổ, lại thêm một lần giaodịch độc phẩm của Vũ Điền gia tộc bị cướp sạch, bởi vậy ta tính toán,Cung Bổn gia cho rằng hai nhà chúng ta phái người đến thắng đi bốntriệu Mỹ kim của bọn họ, nên lần này bọn họ tiến hành trả thù chúng ta."

" Ân, có chút đạo lý, vậy phương diện bên chính phủ thì nói thế nào?"

" Chính phủ nói là do Xích Quân làm, nhưng có lẽ là do Cung Bổn gia tộc chỉ thị cho họ nói vậy."

" Đã như vậy, Nghiễm Bổn ngài cứ chỉ điểm, mấy trưởng lão chúng ta sẽ ủng hộ ngươi."

" Dạ, cảm ơn sự tín nhiệm của trưởng lão."

Lòng trả thù của người Nhật Bổn so với bất cứ dân tộc nào cũng mãnhliệt hơn rất nhiều. Được sự ủng hộ của trưởng lão, Liễu Sanh Nghiễm Bổnhận không được lập tức giết ngay đến Cung Bổn gia tộc, đem tên đã chonổ câu lạc bộ kia ra lột da rút gân hắn. Bất kể sự thật thế nào, giờphút này Liễu Sanh Nghiễm Bổn đã khẳng định là do Cung Bổn gia tộc làmchuyện này. Về phần chính phủ đã nói, hắn không hề tin tưởng. Nói làXích Quân làm, Xích Quân sẽ không ngu đến mức đi cho nổ một câu lạc bộđêm làm gì. Lại nói Xích Quân bây giờ bị chính phù chèn ép đến tậncùng, còn đâu sức mà giết chết hơn trăm người, có năng lực tạc nổ tòalầu như thế. Chứng minh tốt nhất chính là ngay hiện trường không cònmột người còn sống, đối với điểm này thật sự là Xích Quân làm khôngđược.

Liễu Sanh Nghiễm Bổn vừa rời đi mật thất, liền nhận được hồi báo củangười hầu. Tộc trưởng của Vũ Điền gia tộc có thư bái phỏng, nghe tintức như thế, trong lòng Liễu Sanh Nghiễm Bổn cảm thấy vui vẻ, hắn có dựcảm, Vũ Điền Thư Hùng đến đây vì mục đích cùng liên thủ đối phó CungBổn gia tộc.

Ba gia tộc minh tranh ám đấu hơn một ngàn năm, cho tới bây giờ chưatừng tin tưởng lẫn nhau, càng không có chuyện liên thủ, đối phó một giatộc. Nếu lần này có thể hợp tác với Vũ Điền gia tộc, nói không chừng cóthể một lần mà đem Cung Bổn gia tộc diệt vong. Đến lúc đó Nhật Bổnkhông phải chỉ còn hai gia tộc bọn họ thôi sao. Vũ Điền Thư Hùng đangngồi uống nước, nhìn thấy Liễu Sanh Nghiễm Bổn, lập tức đứng lên như tỏtôn trọng:

" Ha ha ha, nghĩ không ra Vũ Điền tộc trưởng, lại đích thân bái phỏngLiễu Sanh gia chúng ta, không biết lần này tộc trưởng đến có việc gìkhông?"

" Liễu Sanh tộc trưởng, lời khách khí chúng ta không nói nữa, lần này ta tìm ngươi là muốn cùng hợp tác."

" Hợp tác? Không biết Vũ Điền tộc trưởng là muốn chỉ về phương diện nào?"

" Liễu Sanh tộc trưởng không cần phải biết rõ rồi còn cố hỏi, nói ralần này tổn thất của các ngươi cũng không nhỏ hơn chúng ta, ta muốn nóigì thì tộc trưởng ngươi đã biết rõ, bây giờ sẽ chờ, đợi xem ngươi nóimột câu cho thống khoái thôi."

Liễu Sanh Nghiễm Bổn bị một câu nói đến đau lòng, trong mắt lóe lên mộttia căm tức: " Hay! Nếu Vũ Điền tộc trưởng thống khoái như thế, ta đâycũng không khách khí, Vũ Điền tộc trưởng cứ nói chúng ta làm sao liênthủ, ngươi cứ đưa ra, coi xem có tốt không."

" Không sai, ta là có quyết định, đêm nay hai nhà chúng ta lập tức đivào lần hành động trả thù, hắn không phải làm nổ câu lạc bộ đêm củangươi sao, chúng ta cũng đi cho nổ sòng bạc của hắn, hắn dám xuống taytrước với chúng ta, cần phải thừa nhận sự trả thù của chúng ta." VũĐiền Thư Hùng nghiến răng nghiến lợi nói, có thể thấy được giờ phút nàytrong lòng hắn cực kỳ oán hận Cung Bổn gia tộc.

Liễu Sanh Nghiễm Bổn vốn với lời đề nghị của hắn cực kỳ đồng ý, ở tronglòng cũng bắt đầu tưởng tượng, tình hình Cung Bổn gia tộc bị diệt vong.Hai nhà bọn họ đã liên thủ đối phó nhà Cung Bổn, thì có trăm phần trămchắc thắng. Trong lòng đã bắt đầu tính kế làm sao phân phố địa bàn củaiCung Bổn gia tộc sau khi bị tiêu diệt. Xem ra ba gia tộc trong suốt mộtngàn năm qua có những ân oán, cuối cùng phải có một kết cục.

Hai tay của Liễu Sanh Nghiễm Bổn và Vũ Điền Thư Hùng nắm chặt vào nhau.Bọn họ nhìn nhau cười, song phương đều biết rõ tâm ý của đối phương.

Liễu Sanh Nghiễm Bổn và VũĐiền Tín Hùng còn đang thương thảo một chút chi tiết về sự hợp tác củasong phương, thì người hầu lại tới hồi báo, có người của Cung Bổn giatộc đến. Người này nhìn thấy cả Vũ Điền Tín Hùng cũng có mặt, làm hắnthoáng sợ run. Hắn đưa ý tứ mục đích của mình đến mà nói ra, cùng vớisuy đoán của Liễu Sanh và Vũ Điền hai nhà. Rồi cũng cam đoan gia tộccủa mình không có tập kích Liễu Sanh, Vũ Điền gia tộc.

Liễu Sanh Nghiễm Bổn nhìn người của Cung Bổn gia tộc, cười lạnh khôngnói. Đối với những lời nói hay giải thích hắn cũng đều không tin, hơnnữa bây giờ hắn đã cùng Vũ Điền gia tộc hợp tác, sao lại vì mấy câu nóicủa Cung Bổn gia tộc mà lại bỏ qua thời cơ tốt nhất để tiêu diệt họ.

Hắn liếc mắt nhìn Vũ Điền, đột nhiên nói: " Người đâu, chặt bỏ ngón taycủa người này, xem như cấp cho Cung Bổn gia tộc một lễ vật nhỏ đi."

Hơn mười phút sau, người của Cung Bổn gia tộc sắc mặt tái nhợt, chỗngón tay bị chặt còn chưa cầm máu, chật vật quay trở lại trong gia tộccủa mình. Cung Bổn Hạo Nhị nhìn thấy hai nhà Liễu Sanh, Vũ Điền cảnhcáo chặt tay người hắn phái đi, đây là một loại tín hiệu, một loại tínhiệu quyết chiến.

Có những lúc, Cung Bổn gia tộc cũng không hề sợ hãi những sự khiêukhích, thì làm sao lại phải sợ hai nhà Liễu Sanh và Vũ Điền liên hợpvới nhau. Nhưng lần này hắn không thể không nhẫn nhịn một chút, hắn cònchưa muốn gia tộc của mình trở thành con dê thế tội cho kẻ khác. Ba giatộc bọn họ một hồi long hổ đấu, chỉ tiện nghi cho địch nhân âm thầm lénlút kia.

Cung Bổn Hạo Nhị không muốn bị cuốn vào trường xung đột không hiểu lýdo này, cho nên hắn đành tự mình đến cửa tìm hai nhà Liễu Sanh và VũĐiền. Nhưng lần này cả hai nhà đều không cho hắn tiến vào, trực tiếpchặn hắn ngay từ ngoài cửa. Vũ Điền, Liễu Sanh hai nhà hạ quyết tâmtiêu diệt nhà Cung Bổn, bọn họ đối với việc Cung Bổn Hạo Nhị liên tụctìm đến cửa suốt ba lần bốn lượt thì càng không thèm xem hắn vào mắt.Liễu Sanh, Vũ Điền cho dù biết được chuyện cướp độc phẩm hay phá câulạc bộ đêm cũng không phải là người của Cung Bổn gia tộc làm, bọn họcũng không chịu bỏ qua việc đả kích Cung Bổn gia tộc. Cả ba nhà mỗi nhàđều cũng hận không thể lập tức nuốt trọn hai nhà kia.

Đến lúc đó cả Nhật Bổn cũng rơi xuống trong một gia tộc mà thôi. Chỉ làkhổ nỗi cả ba nhà vẫn chống cự lẫn nhau, không lúc nào không bận tâm bịngười khác nuốt trọn nhà mình. Mà lần này khác hẳn, Vũ Điền, Liễu Sanhhai nhà liên hợp đồng thời đối phó Cung Bổn gia, đây chính là cơ hộitốt khó gặp, ngàn năm cừu hận có thể chấm dứt vào lần duy nhất này, bâygiờ ba nhà đã lập ra cục diện ba phương thế lực.

Cung Bổn Hạo Nhị nhìn thấy mình đường đường là một tộc trưởng mà lại bịngười khác khinh thị như thế, từ biểu hiện của hai nhà bọn họ, rõ ràngđã chuẩn bị sẵn sàng cho việc khai chiến. Cái gì mà bảo toàn đại cuộc,tìm kiếm hung thủ phía sau màn kịch, đã bị lòng phẫn hận của Cung BổnHạo Nhị che lấp mất.

Khi hắn trở về gia tộc, liền hạ lệnh cho các thành viên gia tộc chuẩnbị sẵn sàng chiến đấu. Hắn ở trong nội đường hồi báo việc này cho cáctrưởng lão,mấy trưởng lão nghe vậy thì cười hắc hắc. Họ không vì chuyệnhai nhà kia liên hợp mà lo lắng, ngược lại mừng rỡ dị thường. Bọn họ đểcho Cung Bổn Hạo Nhị chuẩn bị thật tốt cho việc chiến đấu, còn nhữngchuyện khác thì không cần hắn nhiều lời.

Ban đêm, Lưu Vũ Phi còn đang định chuẩn bị tìm đến sòng bạc gây phiềntoái, thì hắn đột nhiên cảm thấy bên sòng bạc truyền đến vài tiếng nổmạnh thật lớn. Lưu Vũ Phi mang theo lòng hiếu kỳ, bay đến trên bầu trờisòng bạc. Chỉ thấy tòa khách sạn có sòng bạc này đang bốc khói lên cuồncuộn. Một ít khách của khách sạn và khách chơi bài, đang chạy tràn ra.Không ít người bị người phía sau đẩy ngã, có người chết vì bị giẫm đạplên người. Tiếng thét chói tai của phụ nữ, tiếng khóc của trẻ con, vangthành một đoàn.

Khách nhân bên trong khách sạn không ngừng chạy ra, sợ chết vốn làthiên tính của con người. Trước đó đã phát sinh ra chuyện sụp đổ tòalầu lớn, bây giờ lại có nổ mạnh lần nữa, mọi người cũng sợ hãi kháchsạn cũng sẽ sụp đổ. Lòng sợ hãi làm mọi người bỏ chạy trối chết, cònđâu phong độ như thường ngày. Chạy trốn quan trọng hơn, đối với nhữngngười cần trợ giúp, không ai thèm quan tâm cho bọn họ.

Ngay cả nhân viên của khách sạn cũng liều mạng bỏ chạy ra ngoài, sợchậm trễ khách sạn cũng sẽ bị sụp đổ như thế. Tiếp theo tại đông, tây,nam, bắc lại truyền đến tiếng nổ kinh thiên động địa, ba cỗ khói đen từtiếng nổ mạnh cuồn cuộn tuôn ra. Trong nháy mắt Lưu Vũ Phi di động đếnmấy lần, phát hiện những tòa lầu bị nổ đều là sòng bạc của Cung Bổn giatộc. Hắn tự nhủ: " Là người nào vậy a, thật sự là làm lớn chuyện, ngaycả bốn tòa sòng bạc của Cung Bổn gia tộc mà cũng dám tạc nổ, xem raCung Bổn gia đắc tội người khác rất nhiều." Nói xong còn cười nhạt.

Thần thức của Lưu Vũ Phi đảo qua, phát hiện tại hiện trường bị nổ, cómấy vũ giả. Bọn họ hình như đang quan sát cái gì, hình như lại đang hồibáo điều gì. Lưu Vũ Phi cẩn thận lắng nghe, nguyên lai bọn họ đang báocáo về chủ nhân của họ. Những người này vì sao muốn làm nổ sòng bạc củaCung Bổn gia, bọn họ có lai lịch gì? Lưu Vũ Phi âm thầm dùng tâm linhthuật với bọn họ, kết quả làm cho hắn trợn mắt há hốc mồm cười khúckhích không thôi. Lúc này nếu có một mặt gương ở trước mặt hắn, hắnkhẳng định sẽ nhìn thấy một nam nhân, đang cười với vẻ thật ngốc nghếch.

Hắn nghĩ không ra vận khí của mình lại tốt như vậy, tùy tiện làm ranhững chuyện như vậy, không ngờ lại bị người ta hiểu lầm. Liễu Sanh, VũĐiền hai nhà có ý nghĩ như vậy, thật sự là quá mức buồn cười, hắn khôngkhỏi đối với chính mình bội phục vạn phần. Ngày hôm trước Nhật Bổn vừaphát sinh tiếng nổ mạnh, hôm nay lại truyền đến tiếng nổ mạnh. Sự đấutranh của ba gia tộc, làm cho những nhân viên chính phủ bôn ba khôngngừng. Trên đường cái có đủ các dạng các loại xe cảnh sát, tới tới luilui không ngừng tuần tra nơi các con đường. Nhìn thấy cảnh sát đầyđường, Liễu Sanh, Vũ Điền hai nhà cũng phải đình chỉ hành động kế tiếp.Tuy bọn họ hai nhà liên hợp cầm giữ chính phủ, nhưng cũng không dámcông khai đối kháng với chính phủ. Chỉ là bình thường âm thầm tranhđấu, tin tưởng chính phủ sẽ không can thiệp, nhưng với sự nổ mạnh quymô như thế, làm cho danh dự của Nhật Bổn trên quốc tế bị đả kích rấtmạnh.

Chính phủ lại đổ tội cho người làm ra những việc này là Xích Quân, họđã trở thành những con dê thế tội. Vụ nổ đã trôi qua ngày thứ hai,chính phủ liền hạ ra một lệnh cấm, lệnh này làm cho chuyện tranh đấugiữa ba nhà phải tạm thời bị áp chế. Cung Bổn gia tộc nghĩ không raLiễu Sanh, Vũ Điền hai nhà lại ác độc như thế, trong một ngày đã hủy đitám sòng bạc của bọn họ. Đông Kinh có bốn sòng bạc, ngoài ra thì ởnhững thành thị khác. Hoàn hảo mấy sòng bạc này nằm trong khu vực hẻolánh, vụ nổ cũng chưa làm cho giới truyền thông chú ý. Nếu lại truyềnra, sẽ kinh khủng tới mức không ai dám đến Nhật Bổn.

Đông Kinh bị mấy vụ nổ đã tạo thành lượng lớn thương vong, cả Nhật Bổnđều bị bao phủ trong một cỗ bóng ma đáng sợ. Thủ tướng Nhật Bổn TiểuTuyền, hắn từ ngành tình báo biết được chân tướng sự thật, không khỏilửa giận tận trời. Hắn đối với sự tranh đấu trong ba gia tộc, phải dùngtới thuốc nổ rất là căm tức. Đây không phải là cố tình làm cho hắn bẽmặt hay sao, vì để không xảy ra loại tình huống này nữa, Tiểu Tuyền tựmình mời ba tộc trưởng đến gặp mặt, cũng để cho họ một cơ hội giảithích với nhau. Ba tộc trưởng nhận được lời mời của Thủ tướng, vừa lolắng vừa quyết định sẽ đến dự tiệc. Tiểu Tuyền nói như thế nào cũng làngười cao nhất trong chính quyền, trên tay còn nắm giữ quân đội.

Ngày tiếp theo, ba tộc trưởng phân biệt đi tới phủ thủ tướng. Liễu Sanhvà Vũ Điền thân thiết chào nhau một chút, mà Cung Bổn chỉ lạnh lùngliếc mắt nhìn họ. Sau khi ăn xong, trong mật thất của phủ thủ tướng, doTiểu Tuyền đích thân chủ trì điều đình. Ba vị tộc trưởng ngồi xuống,liền bắt đầu công kích, chửi mắng , cãi nhau ầm ĩ. Vũ Điền mắng CungBổn phái người giết người của hắn, đoạt hàng của hắn, đem hết thảynhững chuyện xảy ra đổ lên đầu Cung Bổn gia. Liễu Sanh cũng không camlòng yếu thế hắn cũng nói hết thảy những chuyện này đều do người củaCung Bổn gia làm ra. Mà câu lạc bộ đêm của hắn cũng do người của CungBổn gia tạc hủy.

Cung Bổn đương nhiên sẽ không thừa nhận, yêu cầu Vũ Điền, Liễu Sanhxuất ra chứng cớ. Cũng hứa hẹn rằng chỉ cần hai nhà bọn họ có thể xuấtra chứng cớ, Cung Bổn gia nguyện ý bồi thường cho bọn họ tất cả tổnthất. Mà sau đó hắn xuất ra chứng cớ cho thấy những sòng bạc của CungBổn gia đúng là người của Vũ Điền, Liễu Sanh hai nhà cho tạc nổ.

Ba tộc trưởng tố cáo nhau, rồi mắng chửi, còn mắng những lời thô tụcvới những người phụ nữ trong gia tộc nhau. Xem ra phương diện này củangười Nhật Bổn cũng không kém người Châu Âu.

Ba người tranh cãi gay gắt, làm cho người hòa giải như Tiểu Tuyền cũngkhông thể chen lời. Nếu không phải đang ở trước mặt Tiểu Tuyền, mấyngười bọn họ sợ rằng còn dùng những từ ngữ thô tục hơn.

Tiểu Tuyền tức giận, lớn tiếng trách vấn: " Bởi vì sự đấu tranh của mấynhà các ngươi, có biết là đã làm cho đại Nhật Bổn chúng ta, bị baonhiêu sỉ nhục, các ngươi càng đấu vui vẻ, còn có người nào dám đến quốcgia chúng ta nữa sao? Không có du khách ngoại quốc, kinh tế chúng talàm sao mà phát triển, đến lúc đó có bao nhiêu người sẽ mất việc?" TiểuTuyền vừa rống giận, đem sự tranh cãi của mấy tộc trưởng kia đè ápxuống.

" Nói đi, các ngươi muốn thế nào mới chịu dừng lại phân tranh, nói rađiều kiện của các ngươi!" Tiểu Tuyền mặc dù có quân đội làm chỗ dựa,nhưng hắn cũng không dám quá phận bức bách ba gia tộc. Nghị viên chínhphủ đại bộ phận đều tới từ ba nhà, bức ép quá đối với hắn cũng không cólợi.

Đầu tiên Vũ Điền, Liễu Sanh yêu cầu chỉ cần Cung Bổn gia bồi thường tổnthất lần này của bọn họ thì cũng coi như chưa phát sinh chuyện gì. CungBổn Hạo Nhị ngay đương trường nhảy dựng lên mà mắng, hắn còn chưa bắthai nhà kia bồi thường, không nghĩ tới hai nhà lại chạy ra cáo trạngtrước.

Cung Bổn Hạo Nhị ngay đương trường tỏ ý nếu hai nhà kia không bồithường, thì hắn cũng phải lấy lại công đạo. Cung Bổn gia bị bọn họ tạcnổ tám sòng bạc, nói về tổn thất là nhà họ chịu lớn nhất.

Tiểu Tuyền có nói thế nàothì cả ba nhà đều không đồng ý, cùng tỏ vẻ nếu đối phương không chịubồi thường thì việc này không thể bỏ qua. Cho dù Tiểu Tuyền đưa ra đềnghị trước khi làm rõ chuyện này thì muốn ba nhà bọn họ tạm thời dừngtay, cũng không được sự đồng ý của bọn họ. Bởi vì ba nhà cùng nóichuyện đã sáng tỏ, cũng không cần phải phí thêm thời gian điều tra.Đương nhiên Cung Bổn Hạo Nhị nói, cướp lấy độc phẩm của Vũ Điền gia,tạc nổ câu lạc bộ đêm của Liễu Sanh gia là người khác làm, nhưng cũngkhông được hai nhà kia tin tưởng, bọn họ còn nói đây là Cung Bổn muốnlừa gạt giả dối. Cuối cùng Tiểu Tuyền phải uy hiếp, nếu ba nhà bọn họcòn đánh nhau, hắn sẽ phái quân đội ra can thiệp, lúc này bọn họ mớimiễn cưỡng đồng ý, bất quá bọn họ chỉ đồng ý cấp cho chính phủ một tuầnthời gian, điều tra chuyện đã xảy ra ở sòng bạc, người đã thắng đi bốntriệu Mỹ kim của Cung Bổn gia, bởi vì đó mới chính là mấu chốt của toànbộ sự việc. Trước khi rời đi ba nhà họ tỏ vẻ, sau một tuần nếu chínhphủ không có đáp án, bọn họ sẽ dùng chính phương thức của mình để giảiquyết. Đương nhiên Tiểu Tuyền cũng cảnh cáo, bọn họ làm gì hắn bất kể,chỉ cần không dùng thuốc nổ, hết thảy mọi việc có thể âm thầm giảiquyết, không thể làm như mấy lần trước, khiến cho ảnh hưởng trọng đạinhư vậy. Nếu bọn họ phản lại quy định này, hắn sẽ cho quân đội ra mặt.Với chuyện này cả ba nhà đều đáp ứng, những gia tộc từ xưa như bọn họ,cũng rất xem nặng tinh thần võ sĩ đạo, sử dụng binh khí lạnh, có thểnói là biện pháp tốt nhất, cũng sẽ không làm cho người bình thường bấtan. Hơn nữa Nhật Bổn rối loạn đối với bọn họ chỉ có điều xấu chứ cũngkhông có lợi.

Sau khi chia tay, Liễu Sanh, Vũ Điền nhìn nhau cười, nói không ra sựmập mờ trong đó. Cung Bổn Hạo Nhị thì cười lạnh thầm nghĩ: " Hai conheo ngu, tưởng rằng liên hợp muốn nuốt ta, đến lúc đó ta sẽ cho cácngươi hối hận đã đi tới trên đời này."

Buồn cười chính là ba nhà bọn họ lại ngay trước mặt thủ tướng mà nói vềchuyện sòng bạc, độc phẩm..toàn là những chuyện phi pháp. Nhưng chuyệnmãi dâm tại Nhật Bổn lại không được xem là chuyện phi pháp, may mắn thủtướng cũng không phải là người tốt gì, dù sao tiền tuôn vào sòng bạcđại bộ phận chỉ là người nước ngoài, độc phẩm thì lại ra ngoại quốc.Đối với việc này bọn họ cũng mắt nhắm mắt mở.

Một tuần kế tiếp, cả Nhật Bổn cũng được yên tĩnh lại, nhờ vào chính phủgây áp lực trầm trọng, tất cả nhưng tổ chức phi pháp cũng đình chỉ hànhđộng, vô số tội phạm rơi vào trong tay chính phủ, mà Xích Quân bị chínhphủ đả kích, tạm thời phải rời khỏi Nhật Bổn. Sát xuất phạm tội cũnggiảm xuống tám mươi phần trăm, danh dự của chính phủ trong tuần nayđược lên cao rất nhiều. Mặt ngoài thì rất bình tĩnh, nhưng thườngthường như vậy cũng sẽ có ẩn tàng sóng gió.

Một tuần trôi qua rất nhanh. Chính phủ đối với hai sự kiện khởi đầutranh chấp kia vẫn hoàn toàn bế tắc, ngay cả người đã thắng đi bốntriệu Mỹ kim kia cũng không tìm ra. Trong thời gian này, Lưu Vũ Phi bắtđầu điều tra chuyện của Âm Dương Sư. Một tuần vừa rồi hắn đã đi hết cáctự viện tại Nhật Bổn, tìm hiểu năng lực của Âm Dương Sư, sự phân bốnhân viên, tín ngưỡng thần linh tra ra thật rõ ràng.

Âm Dương Sư tại Nhật Bổn có được địa vị sùng cao, người bình thường tôntrọng Âm Dương Sư còn cao hơn những người khác. Âm Dương Sư tự xưng làđệ tử của đại thần, là những người gần gũi với thần linh nhất. Việcbình thường hay làm của họ là siêu độ vong hồn. Tu vi phổ biến khôngcao, dưỡng ác linh, trớ chú thuật là tuyệt kỹ của bọn hắn. Cũng có mộtsố ít có tu vi cao, thuộc Phật gia cửu tự chân ngôn công kích thuật.

Trước mắt cách ngày chiêu hoán Bát Kỳ đại thần còn mười ngày nữa, bọnhọ tổng cộng liên lạc gần ba mươi vạn Âm Dương Sư. Lúc này các Âm DươngSư đang ở khắp nơi trong cả nước đi đến Vãng Lộc Nhi đảo tụ hội. Mặtkhác bọn hắn còn cần tới chín trăm chín mươi người để Xử Tử Chi Huyết.Bởi vì trong quốc nội Nhật Bổn dùng những tiểu hài tử không đến mườihai tuổi để tế lễ, Lưu Vũ Phi đối với tục lệ thảm tuyệt nhân hoàn nayvô cùng phẫn nộ, nếu đây không phải là người Nhật Bổn, hắn khẳng địnhsẽ không để cho loại chuyện này phát sinh.

Trước nghi thức chiêu hoán, hắn sẽ giết sạch các Âm Dương Sư. Hắn sở dĩphải đợi đến lúc nghi thức chiêu hoán hoàn thành mới ra tay, là vì muốnđể cho đám Âm Dương Sư này tận mất chứng kiến những đại thần chó má gìđó mà bọn họ tốn hao bao nhiêu nhân lực vật lực để đưa tới chết ở trêntay hắn. Loại tâm tình tuyệt vọng này là hắn thích chứng kiến nhất.

Một tuần rất nhanh trôi qua, Lưu Vũ Phi còn muốn xem ba gia tộc sẽ dùngphương thức gì để giải quyết mâu thuẫn giữa bọn họ. Hắn để cho Lưu Lôitiếp tục giám thị đám hòa thượng này, còn tự mình trở lại Đông Kinh.

Chính phủ Nhật Bổn trong một tuần này phá án vô số, nhưng đối với bagia tộc cũng không có câu trả lời tốt giao phó. Bọn họ tuyên bố trướcgiới truyền thông, mọi sự việc đều đổ lên đầu Xích Quân. Đối với sự cốgắng của chính phủ suốt một tuần qua, dân chúng rất hài lòng, ít nhấtchính phủ cho họ cảm giác được bây giờ còn an toàn hơn trước kia rấtnhiều.

Về phần ba gia tộc, Tiểu Tuyền bất đắc dĩ phải bỏ qua chuyện điều giảivới mâu thuẫn của bọn họ. Ba nhà tranh đấu cũng nhất định xảy ra, hắncũng chỉ có thể khuyên bảo ba tộc trưởng, hòa hợp vi quý, hòa khí sinhtài, toàn là những lời nói nhảm. Còn yêu cầu ba nhà trong lúc tranhđấu, không thể nhiễu loạn cuộc sống của bình dân. Với câu nói cuối cùngnày, mới là hắn muốn biểu đạt suy nghĩ của mình.

Giữa đêm, Lưu Vũ Phi phiêu phù trên hư không, cả thành phố Đông Kinhđều nằm trong thần thức của hắn. Vì để thuận lợi quan sát, sự tranh đấucủa ba gia tộc hắn cũng làm ra một hy sinh trọng đại, đó là phải thừanhận vô số âm thanh của chuyện nam nữ hoang dâm oanh tạc không ngừng.

Trong một sòng bạc cuối cùng còn lại tại Đông Kinh của Cung Bổn giatộc, ẩn dấu gần hai trăm hảo thủ. Sòng bạc này vì nằm nơi hẻo lánhnhất, bởi vậy mới tránh được đại kiếp lần trước. Hôm nay nhân viên bảovệ của nơi này so với bình thường thì nhiều hơn gấp mấy lần. Mặc dù bêntrong không có cao thủ gì hơn người, nhưng hai trăm người này thân thủso với người bình thường còn tốt hơn nhiều.

Đột nhiên bốn phía sòng bạc, hiện ra vô số bóng đen. Đã sớm có tin tứctrước, bởi vậy cảnh sát đã sớm phong bế khu vực này, chung quanh khôngcó một người nào đi lại, mà những tòa lầu bốn phía cũng đều đã đóng cửatắt đèn, làm cho khu vực này hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Nhìn những bóng đen rơi vào vòng giám thị, Cung Bổn Hạo Nhị cười lạnh,rất nhanh hạ xuống vài mệnh lệnh, trận tiến công dò xét đầu tiên củahôm nay cuối cùng đã bắt đầu.

Kẻ tiến công ước chừng có hơn một trăm người, bọn họ đều mặc trang phụcnhẫn giả. Kỳ thật những người này chỉ là vừa tiếp nhận tập huấn nhẫngiả không được vài ngày, không có năng lực thực sự. Hơn một trăm ngườixâm lấn, vọt tới trước cửa sòng bạc. Mấy người dẫn đầu vung tay lên,mỗi người mang theo một đội, hướng theo bốn cửa sòng bạc xông vào,không cần ẩn dấu bản thân, nếu bọn họ đã cường công thì không còn sợ bịCung Bổn gia tộc phát hiện.

Ở bên kia có một chỗ ở của Cung Bổn Hạo Nhị, nơi đó có một người tìnhcủa hắn, còn có một đứa con của hắn. Đây là một chỗ ở rất bí mật, chỉcó khoảng mười người biết mà thôi. Nhưng hôm nay nơi này tiếp đón mườihai vị khách, họ đi trên đường, không có một tiếng động. Ngay cả nhưngmáy camera đang giám thị biệt thự cũng không có phát hiện tình huống gìdị thường. Mấy người đang canh cửa cũng còn đang liên thiên nói chuyệnđùa giỡn. Chỉ có bầy chó giữ cửa mới phát hiện trong không khí có gì đókhông tầm thường, bèn hướng lên không trung không ngừng sủa vang, mấyngười giữ cửa ngược lại lại vỗ vào đầu bọn chúng mắng: " Sủa cái gì,đám súc sinh này uống lầm thuốc rồi sao? Tự nhiên sủa loạn vào khôngkhí để làm chi?" Một người bị tiếng chó sủa vang làm bực mình mắng to.

" Huynh đệ, không phải bên ngoài có chuyện đó chứ, hay là chúng tatuần tra một chút đi ta cảm thấy hôm nay có gì đó không đúng." Có mộtngười trong nhóm trả lời.

Bọn họ gật đầu, vừa muốn xoay người đi tuần tra, đột nhiên một màn hànquang thoáng hiện, một cỗ máu tươi từ ngay cổ họng của bọn họ phun rađầy đất. Mấy người này đã bị cắt yết hầu, lộ ra ánh mắt hoảng sợ lẫnkhông thể tin nổi. Tay của bọn họ còn đang bịt chặt lấy vết thương ở cổhọng, yết hầu còn vang lên tiếng máu chảy ồng ộc không ngừng, hình nhưmuốn kêu lại kêu không ra tiếng. Cả người ngã xuống đất, ngay cả đámchó giữ nhà cũng bị cắt ngay yết hầu giống như họ.

Hết thảy mọi việc làm đều sạch sẽ gọn gàng, hiển nhiên với thủ phápgiết người như vậy, đã được huấn luyện thuần thục vô cùng. Làm xongnhững việc này, hơn mười bóng đen, lại ẩn vào trong màn đêm. Ngoại trừmấy cỗ thi thể trên mặt đất thì đã chứng minh bọn họ đã tới.

Hơn mười bóng đen, lại tiến vào trước sân, dọc theo đường đi cũng khônggặp bất cứ kẻ nào, thẳng đến vào nội viện. Tay của người đầu lĩnh vừanhấc lên, ý bảo người phía sau dừng lại, thầm nghĩ: " Kỳ quái, nơi nàydù sao cũng là chỗ ở của Cung Bổn Hạo Nhi, sao lại dễ dàng cho chúng taxông vào, cho dù có rất ít người biết nơi này, cũng không dễ dàng nhưvậy."

" Cúc Điền, ngươi đi trước xem, cẩn thận một chút."

Nhẫn giả tên gọi Cúc Điền đáp lời một tiếng, rời khỏi đám người đinhanh lên trước, khi hắn đi chưa được mấy bước thì trước mặt trống rỗngxuất hiện thanh võ sĩ đao, thanh đao âm trầm, mang theo kình phonghướng hắn xoắn tới.

Cảm nhận được đao khí xâm nhập, theo bản năng Cúc Điền lui về phía sau vài bước, ngã xuống đất lăn tròn.

" Đinh." Một thanh âm vang lên, thanh đao xẹt qua mặt đất, vung lên một đoàn bụi mù.

Cúc Điền lăn tròn mấy vòng,nhẫn giả phía sau rút đao chém tới, hơn mười đạo kình khí bất đồng,chụp lấy bốn người trong nội viện. Đao ảnh đầy trời, hàn quang lóe lên,hướng tới toàn thân bốn người nọ, vũ đao trong tay bốn nhẫn giả, xẹtqua một đạo ánh sáng, tự bảo hộ cho mình thật kín kẽ không chút tia giólọt vào. Một trận âm thanh vang lên, bốn người phòng thủ, lảo đảo luivề phía sau, cổ tay tê dại. Dùng lực bốn người ngăn trở đối phương mườimấy người, còn chưa bị thương cũng đã nói rõ, thực lực của mấy ngườinày cao hơn Vũ Điền gia vài phần.

Đầu lĩnh Sơn Mộc nổi giận mắng: " Ngu ngốc, một đám phế vật." Thân làđầu lĩnh, Sơn Mộc cũng đủ tư cách mắng chửi thuộc hạ. Điều này cũng khótrách, Cung Bổn gia của đối phương cũng chỉ có thực lực của ThượngNhẫn, bọn họ có thể ngăn cản sự hợp kích của mười mấy người có cấp bậcnhư nhau, điều này làm cho mặt mũi của Sơn Mộc có chút chịu không được,đồng thời trong tâm lý cũng âm thầm khiếp sợ cho Cung Bổn gia tộc,Thượng Nhẫn do bọn họ bồi dưỡng ra, vài người so với họ đều cũng kémmột bậc. Trong lòng hắn rùng mình: " Xem ra lực lượng phòng hộ nơi này,không thể coi thường, nếu không sợ rằng sẽ mất cả mạng.

Lại quát lên một tiếng, mười một người của Sơn Mộc, lại ra tay. Khôngbiết có phải vừa rồi Sơn Mộc nổi giận mắng lên hay không, hay là đámngười của hắn muốn giữ thể diện, lần này thanh thế ra tay, kình khí sovới lần trước mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Trong hàn quang, đao khí bắn ra bốn phía, làm cho những cây cối nhỏtrong viện ngã rạp xuống. Trường đao khởi lên mang theo hàn mang, hòalẫn âm thanh xé gió nhè nhẹ, điên cuồng xuất ra.

Trong lòng bốn người đối phương rùng mình, nhưng bọn hắn cũng tự tin,bóng đen chợt lóe xuất ra hoa vũ đầy trời, nhanh đến làm cho người tanhìn không ra hướng chuyển động.

Vang lên một trận thanh âm của đao kiếm giao nhau, bốn người của CungBổn gia lại một lần nữa tiếp được sự hợp công của mười một người. Thựclực hoàn toàn vượt qua Thượng Nhẫn, đạt tới cảnh giới Đặc Nhẫn, họ dùngphương thức du kích, trong nháy mắt di động trong vòng vây của mười mộtngười kia.

" Chết đi." Đột nhiên có một người quát.

Hồng quang lóe lên, một tiếng thảm hào. Một nhẫn giả của Vũ Điền gia tộc rú lên rồi ngã xuống.

Sơn Mộc nổi giận gầm lên một tiếng, huy võ sĩ đao trên tay hướng vàomột trong bốn người bổ ra một đao khí tuyệt luân, kình khí bén nhọn hòalẫn âm thanh xé gió, cùng lúc đó, trong viện thoát ra một bóng đen,cũng là một đạo kình khí hướng thẳng tới Sơn Mộc, nhanh như tia chớp,còn hơn đạo đao khí Sơn Mộc bổ ra.

Sơn Mộc đang lơ lửng giữa không trung, vì vậy mà bị uy hiếp rất lớn.Sơn Mộc nếu không thu chiêu, thì có lẽ sẽ giết chết được mục tiêu củamình, nhưng hắn tuyệt đối cũng không thoát được công kích của ngườikia. Dưới tình thế cấp bách Sơn Mộc đành huy đao tự cứu, một tiếng vachạm chói tai vang lên, hai người đang lơ lửng giữa không trung cũngliền bị văng ra, rơi trên mặt đất phải lui lại mấy bước. Mặt ngoài xemra công lực bọn họ tương đương, sự va chạm này không ai chiếm được tiệnnghi.

Sự thật thì Sơn Mộc cao hơn đối phương một chút, hắn thuộc về phòng thủ, lại vội vàng phản kháng nên không kịp dùng toàn lực.

" Hắc hắc, Vũ Điền gia Sơn Mộc Quân, quả nhiên không giống bình thường,thật sự làm cho người ta bội phục, lại tiếp ta một chiêu." Ngữ khí biếnđổi, thân ảnh tiệp du quỷ mị liên tiếp chớp lên ba lần, khi đến trướcmặt Sơn Mộc, thân thủ liền lao sát vào. Võ sĩ đao vừa bổ xoay tròn,khởi lên vô số hoa bạc, lại hung hăng đâm ra.

Sơn Mộc trầm hừ một tiếng, không lùi mà tiến tới, võ sĩ đao trong tayphải lăng không bổ ra, tay trái xuất ra một trảo, một trảo xuất ra,hồng quang bao bọc, một trảo liền cắm thật sâu vào xương cốt đối phương.

Người của Cung Bổn gia kêu thảm một tiếng, đồng thời với tiếng kêu thảmthiết này, đao mang cuộn tới, Sơn Mộc đem theo một tiếng hừ khẽ, thanhđao hắn cắm vào một tay của đối phương, chưa kịp rút về, thì cổ tay hắnđã bị cắt đứt đoạn.

Sơn Mộc chuyển đao sang tay phải, lại bổ ra một đao, đối phương khôngchỗ tránh né, cả cái đầu bị bổ ra hơn phân nửa. Óc não màu trắng từ chỗvết chém tuôn ra ồng ộc, thân hình cũng chậm rãi ngã xuống. Sơn Mộc rấtnhanh cắt lấy quần áo trên người, băng bó thật nhanh cổ tay của mình.

Nhanh chóng giết chết đối phương như vậy, chỉ có Sơn Mộc tự mình rõràng, nếu không phải đối phương sai lầm khi chém cổ tay trái của mình,sợ rằng muốn giết chết được hắn cũng phải tốn rất nhiều thời gian.Chứng kiến bốn người của đối phương, đang trong vòng vây công của mườimấy người bên mình mà vẫn ung dung có thừa, Sơn Mộc biết hành động đánhlén hôm nay không cách nào thành công nữa. Bên trong còn có bao nhiêulực lượng phòng hộ, hắn cũng không rõ ràng. Nhìn bốn người trước mắt,thực lực cũng không thể coi thường, Sơn Mộc đối với sự phòng ngự mạnhmẽ của nơi này, thật sự có chút ngoài ý muốn. Hơn nữa mình vừa bị cắtđứt một tay, thực lực đã bị phế bỏ, vì vậy hạ lệnh rút lui. Bọn họ cònchưa kịp thối lui, chỉ thấy bốn cánh cửa trong nhà đang đóng chặt độtnhiên bị bật ra. Bên trong tăm tối đột nhiên bắn ra một đạo ánh sángchói lọi, giống như một mảnh sáng trắng. Mười hai người của Sơn Mộc,liền bị chiếu sáng hết sức rõ ràng. Bên trong lao ra mười mấy người,vây quanh bọn họ.

" Thật không hổ là người của Vũ Điền gia tộc, cao thủ nổi danh, chỉ vàilượt đã giết chết một người đồng cấp bậc, xem ra trước kia chúng tacũng đã quá xem thường Vũ Điền gia rồi." Một người hơn ba mươi tuổi âmtrầm nói.

Nhìn thấy người này, sắc mặt Sơn Mộc biến đổi: " Cung Bổn Thiểu Tá, tấtcả cũng như nhau thôi, nghĩ không ra người như ngươi mà cũng làm chógiữ cửa cho người ta, Cung Bổn gia tộc thật sự có một bàn tay to quá."

" Hừ! Tộc trưởng chúng ta đã sớm biết rõ các ngươi sẽ có chủ ý với nơinày, cho nên ta đã sớm chờ các ngươi đến, chỉ là nghĩ không ra là SơnMộc ngươi đến mà thôi, ngươi hãy hiểu thời cuộc mà đầu hàng đi."

" Muốn chúng ta đầu hàng, vậy xem Cung Bổn Thiểu Tá ngươi có khả năngđó hay không." Nói xong hắn không nhìn Cung Bổn Thiểu Tá, mà là hướngvề mấy nhẫn giả còn lại vung tay lên.

Đối diện với Cung Bổn Thiểu Tá, hắn cũng chỉ đành giết chạy ra ngoài,nếu tay trái hắn chưa bị đứt, thì còn có hy vọng, nhưng bây giờ hắn chỉđành liều mạng mở đường máu, hoàn hảo là đám nhẫn giả này đều là ngườikhông sợ chết. Từ nhỏ bọn họ đã bị huấn luyện như một loài động vật máulạnh, không có cảm tình, cả đời chỉ biết tuân lệnh chủ nhân. Biết rõSơn Mộc muốn họ đi chịu chết, nhưng bọn họ vẫn cứ xông lên.

Trong sát na hai bên xông vào nhau, hai bên không hề tránh né, chỉ dùngcách đánh lưỡng bại câu thương. Không có một người sợ hãi mà rút lui,nhất thời một trận âm thanh vũ khí va chạm vang lên.

Nhìn thấy thuộc hạ đã khai chiến, Cung Bổn Thiểu Tá đùa cợt nói: " SơnMộc, bây giờ ngươi chỉ còn một tay mà còn có thể tái chiến ha sao, nếucác ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi, thếnào?"

" Chó má, bằng vào bộ dáng này của ngươi mà muốn chúng ta đầu hàng,phải thử qua mới biết được." Lời vừa nói ra, Sơn Mộc thuận thế bổ ramột kích về hướng Cung Bổn Thiểu Tá. Mặc dù sắc mặt hắn có chút khó coivì mất máu quá nhiều, nhưng một đao này cũng không thể coi thường, ánhđao kèm theo tiếng sấm gió, cuồn cuộn nổi lên, hướng Cung Bổn Thiểu Tátrùm tới. Cung Bổn Thiểu Tá cười lạnh một tiếng, đón ánh đao tập kích,thân hình chợt lóe, từ một bên Sơn Mộc xuất ra một đao khí tuyệt luân,quyện ra như một luồng sáng " Đinh đinh đương đương.", vang lên mấytiếng.

Hai người vừa hợp lại phân ra, trong nháy mắt song phương đã gặp nhaumười chiêu. Sơn Mộc thảm hừ một tiếng, lui bật ra sau vài chục bước.Hắn chỉ có một tay, hiển nhiên không phải là đối thủ của Cung Bổn ThiểuTá. Tay phải hắn có mười mấy lổ hổng, trước ngực bị một vết đao sâu đếnnỗi có thể thấy được vết thương sâu tận xương cốt.

Máu tươi tuôn xuống, làm quần áo toàn thân hắn ướt đẫm. Một chiêu đắcthủ làm Cung Bổn Thiểu Tá cười đắc ý, không để cho Sơn Mộc có đườnglui, chợt quát: " Sơn Mộc ngươi nếu còn tiếp được chiêu này, hôm nay tasẽ để cho các ngươi an toàn rời đi." Trong miệng nói, thế công cũngkhông dừng lại, chỉ thấy trong tay hắn xuất ra một chiêu gia truyềnkiệt xuất nhất trong gia tộc, Sơn Mộc cảm thấy một cỗ kình khí cực kỳbá đạo đang cuồng phát mà đến, mãnh liệt đến không còn lời nào tả nổi.Đang muốn lui ra sau, nhưng thân thể bị thương không còn chịu nổi, miễncưỡng chỉ lui lại được mấy bước. Chỉ cảm thấy một trận đau nhức côngtâm, hai mắt biến thành màu đen, trong tích tắc trên người đã bị trúngthêm hơn bảy đao.

Máu tươi cuồng phún như suối, nhất thời liền tuyệt khí bỏ mình.

Mấy nhẫn giả khác nghe được tiếng kêu thảm thiết của Sơn Mộc, tronglòng rùng mình, nhanh như tia chớp hướng tới những người vây quanh mìnhbổ ra vài đạo đao ảnh.

Tạm thời bức lui họ, bọn họ mặc dù không chết, nhưng dưới sự vây côngcủa Cung Bổn gia, cũng đã sức cùng lực kiệt. Thực lực và nhân số quáchênh lệch, để cho bọn họ bị thương đầy mình. Đây chính là cách đánhbảo thủ nhất của Cung Bổn gia tộc, bọn họ không muốn cùng đám ngườiliều chết kia đổi mạng nên tận lực tránh né để không bị thương tổn.

" Sát." Cung Bổn Thiểu Tá hạ mệnh lệnh giết sạch, hắn cũng tự mình hànhđộng trước tiên, nhanh như chớp hướng tới đám nhẫn giả công tới.

Ngân mang chớp lên, tiếng thảm hào lập tức truyền vang, máu tươi bắnra, chiêu thức này hắn đã giết chết hai người, chỉ còn thừa lại mấyngười vẫn không hề thối lui, có hai người trong đó không thèm để ý đếnánh đao xâm nhập phía sau, hai đạo hàn mang hướng Cung Bổn Thiểu Táquyện tới. Cung Bổn Thiểu Tá cuống quýt thay đổi mấy vị trí mới có thểchật vật né tránh. Nhưng hai gã nhẫn giả cùng một thời gian, chỉ mộttiếng trầm muộn thì cả người đã bị luồng đao khí phía sau chém thànhhai nửa, máu tươi và nội tạng chảy ra đầy đất.

Ngu ngốc" Cung Bổn ThiểuTá thấy mình bị hai người bức ép chật vật như vậy, nổi giận trút lửagiận lên những người còn sống. Trong phút chốc một trận huyết vũ baytán loạn, cuối cùng mấy nhẫn giả trong lửa giận đổ trút của Cung BổnThiểu Tá, liền mất mạng.

Mười hai người của Vũ Điền gia tộc đến xâm nhập nơi này, tất cả đều bịmất mạng. Cung Bổn gia cũng không phải là không có tổn thất, một nhẫngiả sắp tiến vào hàng ngũ của Đặc Nhẫn bị giết, mặt khác còn có sáungười trong lúc đối phương liều mạng đã bị trọng thương, xem ra cầnphải có một đoạn thời gian phải tu dưỡng.

Lưu Vũ Phi nhìn thấy hết cảnh tượng này, tự nhủ: " Mấy người bên nàycòn có chút lợi hại, chỉ là tại sao bọn họ lại không phái ra, nhẫn giảmang theo yêu thú, loại cấp bậc này so với công lực cũng cao hơn rấtnhiều."

Theo so sánh, quyết chiến bên nhà Cung Bổn Hạo Nhị so với sòng bạc cònphải đặc sắc hơn. Bên sòng bạc mặc dù có tới mấy trăm người, khắp nơiđều là đầu người, nhưng khi song phương chạm mặt thì cũng chỉ là mộttrận hỗn chiến, nhưng lại là những kẻ lưu manh không có thực lực, quảthật chẳng khác gì như hắc bang đang tranh địa bàn, không hề có chút võcông nào.

Song phương đấu với nhau một hồi, người của Liễu Sanh gia tộc nhìn thấysố lượng người của đối phương quá nhiều, ngay cả thi thể của người phemình bọn họ cũng không kịp mang đi, đã xoay chân bỏ chạy. Bọn họ cũngkhông phải loại người được huấn luyện từ nhỏ, muốn chạy thì chạy ngaykhông dám liều chết, dĩ nhiên là không có dũng khí để liều mạng.

Bên này Cung Bổn gia tộc, nhìn thấy mình đã đánh lui bọn họ, cũng khôngđuổi theo, ở chỗ nhảy lên hô vang, như hoan hô mừng rỡ. Sau đó thoángquét dọn chiến trường, thu nhặt xác của những người chết trận, sau đólui trở về vị trí của mình, bắt đầu chuẩn bị nghênh đón trận tiến côngtiếp theo.

Thật ra nếu còn có sự tấn công một lần nữa, cũng không cần bọn họ ratay. Dù sao đã thử dò xét một lần cũng là quá đủ, dù thêm nữa cũngkhông có ý nghĩa.

Trận tiến công đầu tiên, cả Liễu Sanh và Vũ Điền hai nhà thất bại màchấm dứt. Nhất là Vũ Điền gia tộc, bọn họ đã mất đi mười hai danhthượng nhẫn. Còn Liễu Sanh gia tộc, không hề có tổn thất thực sự. Bọnhọ mặc dù đã chết hơn ba mươi người, nhưng đều là người không quantrọng. Điều này làm cho hận ý của Vũ Điền Tín Hùng đối với Cung Bổn giatộc càng cao hơn một tầng.

Liễu Sanh Nghiễm Bổn ở một bên cười trộm, hắn hận không thể làm cho VũĐiền, Cung Bổn hai nhà cùng chết sạch, làm cho Nhật Bổn chỉ còn lại mộtnhà Liễu Sanh.

Thông qua dò xét hôm nay, bọn họ cũng đã đề cao thật lớn thực lực củaCung Bổn gia tộc. Vì kế hoạch kế tiếp, có sự nắm chắc rất tốt. Giờ phútnày Liễu Sanh Nghiễm Bổn và Vũ Điền Tín Hùng đang thương lượng nhữngbước kế tiếp nên đi như thế nào.

" Nghiễm Bổn quân, bây giờ chúng ta đối với thực lực của Cung Bổn gia,có một sự phỏng chừng đại khái, nhìn theo thực lực của Cung Bổn gia,quả thật vượt qua một nhà trong chúng ta, ta xem lần sau nên phái rangười có thực lực đã ngoài trung nhẫn đi làm việc, những đám vô dụng sẽkhông dùng tới nữa, miễn cho việc Cung Bổn gia chê cười chúng ta."

" Không sai, Tín Hùng quân nói rất có đạo lý, chỉ là không nghĩ tớiCung Bổn gia ẩn dấu thực lực cường đại như vậy, vì chúng ta đã quákhinh thường đối phương, mới làm cho người nhà của ngươi có tổn thất,thật sự làm cho người ta xấu hổ a!" Trong miệng thì nói như vậy, nhưngtrong ánh mắt hắn cũng không hề có ý tứ hối lỗi chút nào.

Khi hắn nói câu này thì sắc mặt Vũ Điền Tín Hùng liền có thay đổi, hắncắn răng nói: " Ngày mai, ta muốn Cung Bổn gia chết hết không có chỗchôn."

Tiếp theo bọn họ lại thương lượng kế hoạch kế tiếp, hai tiếng sau Vũ Điền Tín Hùng mới âm hiểm cười rời đi.

Ngày mai, sẽ lại xảy ra chuyện gì? Không ai biết, cũng không ai có khảnăng nói cho bọn họ, hết thảy phải đợi thời gian chứng minh.

Sau khi xem xong kịch, Lưu Vũ Phi thuấn chuyển đến đỉnh một ngọn núi,tìm một địa phương hẻo lánh để đả tọa. Hắn chờ mong chuyện kế tiếp sẽcó thể có thêm kịch hay để xem tiếp. Hy vọng ba nhà bọn họ không nênlàm nguội lạnh đi nhiệt tình xem kịch vui của hắn.

Cung Bổn Hạo Nhị đang hồi báo với trưởng lão tình huống của đêm nay,mấy trưởng lão đã biết rõ tình hình, chết đi một người, bị thương sáungười, đổi lại được tính mạng mười hai người nên rất là hài lòng. Nhưngbọn hắn cũng không có kiêu ngạo, lần này hoàn hảo chỉ có một nhà VũĐiền bị tổn thất đến mười hai danh thượng nhẫn. Thượng nhẫn rất khó bồidưỡng, cũng không thể nói là không thể bồi dưỡng. Thượng nhẫn công khaicủa mỗi nhà số lượng thì không nhiều, nhưng thầm lén bồi dưỡng ra baonhiêu người thì không ai biết được.

Cung Bổn Hạo Nhị nói: " Trưởng lão, ta phỏng chừng hai nhà bọn họ kếtiếp sẽ điên cuồng trả thù, nhất là Vũ Điền gia, chỉ sợ bọn họ khôngtuân thủ hiệp nghị, phái ra Đặc Nhẫn và Thức Thần."

" Hạo Nhị, ngươi nghĩ được như vậy, thì chứng minh ngươi không tệ, kỳthật mấy người chúng ta đã nói chuyện với nội đường, trong nội đường đãphái tất cả đặc nhẫn đến đây, chỉ cần bọn họ không xuất ra đặc nhẫn,chúng ta cũng không quản bọn họ, ở điểm này chúng ta có thể có hại, hainhà bọn họ xuất đặc nhẫn, số lượng có thể vượt qua chúng ta."

" Trưởng lão, ý ngươi phỏng chừng, hai nhà bọn họ sẽ vi phản hiệp nghị hay sao?"

" Trừ phi bọn họ có thể thắng được chúng ta, nếu không nhất định sẽ làmvậy, ai! Chỉ tiếc ở bên Trung Quốc chúng ta đã tổn thất vài đặc nhẫnmang thức thần, bằng không thực lực của chúng ta cao hơn nhiều so vớibây giờ."

" Chuyện này trưởng lão không cần lo lắng, chúng ta có tổn thất người,phỏng chừng bọn họ cũng bị, chỉ là không biết họ mất bao nhiêu người màthôi."

" Ai! Đừng nói nữa, bên kia Trung Quốc không biết tiềm ẩn bao nhiêuthực lực, tốt lắm Hạo Nhị, ngươi đi xuống trước đi, ngày mai sẽ là mộtngày mấu chốt, hy vọng người của nội đường phái tới sẽ đến sớm mộtchút."

Đợi Cung Bổn Hạo Nhị đi xuống, một trưởng lão tự nhủ: " Hai nhà bọn họkhẳng định sẽ không tuân thủ hiệp nghị, hiệp nghị này đã lập ba trămnăm rồi, ai mà vẫn tuân thủ theo mãi!"

Ngày hôm sau, Liễu Sanh, Vũ Điền hai nhà trực tiếp đưa chiến thư choCung Bổn gia. Địa điểm là một tòa kiến trúc cách Đông Kinh chừng mườidặm, đó là một công trình mới bắt đầu của Vũ Điền gia. Địa thế của nơinày bằng phẳng, vị trị cũng hẻo lánh. Vũ Điền gia dưới danh nghĩa khởicông xây dựng, mua lại mảnh đất này, bây giờ còn chưa chính thức khởicông.

Họ chọn nơi này, cũng là đề nghị của Vũ Điền. Chiến thư gởi đi ngày thứhai thì cũng đã đến thời gian ước chiến. Ở nơi này bóng người lấploáng, khoảng chừng tới ba trăm người. Gần ngàn năm nay ba nhà tranhđấu không ngừng, nhưng chưa từng xuất động ra nhiều thành viên đến nhưthế. Đây là người của hai nhà Liễu Sanh, Vũ Điền, người của nhà CungBổn vẫn chưa tới. Có thể nhận ra hai nhà Liễu Sanh và Vũ Điền nóng lòngtiêu diệt nhà Cung Bổn gấp gáp thế nào. Hôm nay cũng có thể chấm dứt,thế lực chia ba của ba nhà, cũng là thời cơ tốt nhất.

Cả ba trăm người ánh mắt đăm đăm, không ai cười. Bọn họ đang đợi, đợithời khắc cuối cùng đang đến. Lúc này, mặt trời đã hạ xuống phía tây,mặt trời tản ra màu đỏ, nhưng lại không hề chói mắt. Chiếu sáng dướimặt đất, bóng người dày đặc, có vẻ tràn ngập sát khí. Ở thời khắc này,một tiếng huýt gió lạnh lẽo truyền đến, mọi người nhất thời khẩntrương. Hào khí lúc tiếng huýt gió vang lên một khắc, chợt ngưng kếtlại.

Liễu Sanh Nghiễm Bổn, Vũ Điền Tín Hùng và mấy trưởng lão của hai nhàkhông tự chủ được nương vào cùng một chỗ. Trong ánh mắt lộ ra vẻ khẩntrương và quang mang hưng phấn. Ân oán suốt một ngàn năm nay, cuối cùngở nơi này sẽ có kết cục tốt nhất. Về phần kết quả sẽ như thế nào, tintưởng ở thời gian kế tiếp sẽ hiểu rõ. Một đoàn đoàn bóng đen, ở khôngtrung tạo nên vô số luồng sáng, rơi vào đối diện hai nhà Liễu Sanh vàVũ Điền. Người hạ xuống càng ngày càng nhiều, Liễu Sanh và Vũ Điền sắcmặt ngày càng nghiêm trọng. Cuối cùng, tính qua thì Cung Bổn gia đi tớiước chừng vượt qua hai trăm người.

Trong lòng Liễu Sanh và Vũ Điền chợt rùng mình, bọn họ nghĩ không rathực lực của Cung Bổn gia lại mạnh mẽ như vậy. Hơn hai trăm người nàyđều đã ngoài trung nhẫn. Trong đó đại bộ phận có cấp bậc thượng nhẫn,hoàn hảo bọn họ cũng đã tính đến bước cuối cùng vẹn toàn, nếu không hômnay thắng bại như thế nào, cũng thật sự rất khó kết luận.

Cung Bổn Hạo Nhị tới cuối cùng, lúc này bầu trời đã có chút biến thành âm u mờ tối.

" Cung Bổn Hạo Nhị! Hôm nay ba nhà chúng ta làm một kết thúc, từ ngàymai bắt đầu Nhật Bổn sẽ không còn xuất hiện hai chữ Cung Bổn, ngay cảthần của gia tộc các ngươi cũng sẽ bị diệt."

" Hắc hắc hắc, muốn diệt gia tộc chúng ta, dùng miệng không thì khôngđược đâu, chỉ bằng vào Vũ Điền, Liễu Sanh hai nhà, mà muốn nuốt gia tộcchúng ta, ta xem coi các ngươi có được năng lực này hay không."

Song phương bắt đầu một trận mắng chửi vang lên.

Lúc này bầu trời đã hoàn toàn tối đen, nhưng đối với nhẫn giả chuyênsinh hoạt về đêm mà nói, đêm tối không thể nghi ngờ là đồng bọn tốtnhất của bọn họ, trong bóng đêm có thể cho họ phát huy tốt nhất. Cũngkhông biết là do mệt mỏi, hai là song phương cảm giác được mắng chửinhau suông như thế cũng thật sự là nhàm chán, tóm lại tộc trưởng củahai bên, đồng thời làm ra một thủ thế sắp lao vào công kích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro