Đồ tồi!Tôi yêu anh-part3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó sợ xanh mắt khi thấy thầy giám thị từ đằng sau bước tới.

- Em... em chào thầy ạ! - Nó cười một cách khổ sở!

- Cô cũng biết lễ phép thế sao? Tôi nhắc lại, một lần nữa mà tôi nghe thấy ai nhắc tới cái chuyện vệ sinh nữ thì... đừng có trách tôi! - Ông thấy nói mà tái tê nỗi lòng.

***

Bữa là thế này, hum đó, thầy giám thị đi kiểm tra chuyện mấy anh nhóc chuyên gia vô nhà vệ sinh để hút thuốc trộm. Nhưng kiểm tra mãi mà ko thấy nhân nào, mà cái bản tính đa nghi, hiếu thắng của thầy thì ko thể tin là hôm nay "học sinh ngoan đột suất"! Ngay lúc đó, lại thấy phòng vệ sinh nữ có khói bốc ra. Đoán chắc là tụi này đang chốn vô đây hút thuốc. Lấy hết sức bình sinh đạp cửa nhà vệ sinh nữ xông vào!

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! - Tiếng la thất thanh của hai cô nàng trong nhà vệ sinh. Trong đó một nàng đang kéo quần và một nàng đang đốt thư tình - nguồn gốc của đám khói mà ông thầy của chúng ta tưởng là học sinh mình hút thuốc trộm! keeeeeeee.

Và từ hôm đó, truyền thuyết về thầy giám thị đc lưu truyền rộng rãi như chúng ta đã biết! keeeeeeeeeee. (cái này hơi ngoài lề, trường bạn nào có phi vụ giống thế này ko? Nói trc tui bịa đó, đưng nghĩ là tui lấy từ trường nghe. Chít tui đây! keeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee)****

- Hai cô cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi ko?

- Dạ tại bữa nay em có chút chuyện....

- Vĩnh Quân? - Lúc này thầy giám thị mới nhận ra sự có mặt của học trò cưng. - Sao em có việc bận àh? Ừ thôi thầy tha cho lần này. Lần sau còn tái phạm là sẽ xử lý nghiêm đó!

- Chúng em cám ơn thầy ạ! - Nó cười toe toét nhìn ông thầy yêu ơi là yêu! (lần đầu, nó thấy thầy giám thị hắc xì dầu dễ tính thế!)

Chợt....

- Sao áo cô rộng thùng thình thế kia? Hình như ko phải áo của cô.

Nó và Vĩnh Quân vội nhìn nhau, tá hoả nhận ra hai đứa mặc lộn đồ.

- Cả Vĩnh Quân nữa, sao áo cộc thế kia?

- Em... em...

Hai đứa chúng nó cuống cuồng cởi áo, đổi lại cho nhau trc con mắt kinh ngạc của thầy giám thị

- Hai cô cậu ..... sao lại mặc nhầm áo của nhau?.... Có phải đêm qua.... hai người....

- Ấy ấy, thầy.... đừng có mà.... nói bậy nhé! Thầy ko có nhìn thấy.... thì đừng có suy đoán lung tung! - Nó gân cổ lên nói như để chặn lại dòng suy nghĩ trong cái đầu "tệ hại, đa nghi" của ông thầy.

" Cốp" - ông thầy cốc đầu nó đau điếng. - Cô giỏi nhờ? Dám bảo tôi nói bậy! Cô tưởng tôi ngốc lắm sao? Ai chả biết cô và Vĩnh Quân đâu có thể! Một người như Vĩnh Quân mà lại chấp nhận một con nhóc học thì kém, lại ương bướng, phá phách.... Con gái gì mà ăn nói bỗ bã, phát ngôn bừa bãi (nhớ lại cái vụ vừa nãy đây).....

- Thầy thôi đi, em và cô ấy là một đôi đó ạ!

- Hả? - Nó và ông thầy cùng mồm há hốc.Vĩnh Quân vừa nói gì vậy? Chuyện động trời rồi!

****

- Anh thật là, nếu mà ko nói linh tinh thì giờ đã chẳng phải ở đây trực nhật nhà kho thế này!

- Tại tôi ko muốn nghe ai hạ thấp cô như thế!

- EEEEEEEEEEEEEEEEE, anh nói lại đi! Có thật là lúc nãy anh bênh vực tôi đó sao? - Nó nở nụ cười tươi rói, chờ đáp án của Vĩnh Quân.

- Thế đợi tôi trình bày cô mới biết hay sao? Mệt!

- HIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII. Bi h mới biết anh vẫn còn nhân tính! keeeeeeeee

- Cô nói gì thế hả? Hoá ra từ trc cô dám coi tôi là mất nhân tính sao? Cô giỏi lắm! - Vĩnh Quân vừa nói vừa lấy cái chổi hất bụi vào người nó.

- Nè, bụi chết đi đc! .... Mà đúng đó, heeeeeeeeeeeeeeeee. Tôi cho anh biết tay này! - Nói rồi nó lấy cái chổi đập tới tấp vào người Vĩnh Quân.

- EEEEEEEEEEEEEEEEEE, cái chổi bẩn đó, đừng có đập vào người tôi! ..............

- Cứ đập đó.

- Chết cô này, chết cô này!....

- AAAAAAAAA.... Cứu với.... cứu với....

Hai đứa chúng nó chạy đuổi nhau vòng quanh nhà kho, la hét inh ỏi. Cũng may là nhà kho kín chứ thầy giám thị mà nghe tiếng lại bắt phạt nặng thêm.

- Hụ uuuuuuuụu! - Nó nhảy phốc lên chiếc bàn cũ - Ê hèm! Hự! Tên kia nghe đây, ta là siều nhân GAO! Nể tình ngươi cao dáo đẹp trai ta tha cho ngươi! HAAAAAAAAAAAAAA.

Vĩnh Quân cũng lấy đà nhảy phắt lên chiếc bàn - Còn ta là người Nhện, nể tình người con gái chân yếu tay mềm (thực ra cũng định nói là " xinh xắn, dễ thương" nhưng ko hiểu sao ko thế nói ra đc!) nên ta tha cho ngươi! Haaaaaaaa

Cả hai đứa chúng nó cùng cười hả hê!

- Chúng ta dọn dẹp hay phá phách vậy nhỉ?

- Ngốc thế! Cả hai đó anh!

Haaaaaaaaaaaaaaaaaaa - Hai đứa chúng nó lại cười hả hê!

- Cô có người yêu chưa?

- Uả sao lại hỏi thế?

- Thì tò mò muốn biết!

- Chứ ko phải là thick tôi rồi đấy chứ? - Nó cười hỏi mắt cứ nhìn chằm vào mắt Vĩnh Quân,

- EEEEEEEEEEEEEE, đừng tưởng bở nhé nhóc! Ko nói thì thôi!

- Chưa! - Nó đáp gọn lỏn!

- Đùa, ko có người yêu thật àh?

- Uhm!

- Chưa yêu bao giờ?

- Uhm! Anh hỏi lắm thế? Ai chả biết anh đẹp trai, yêu lắm!

-....

- Kể cũng lạ, người ta bảo rằng anh thay người yêu như thay áo, hẹn hò bạn gái cứ gọi là tít mít. Thế mà từ hồi tôi đến nhà anh đến giờ, chưa thấy anh đi chơi với bạn gái bao giờ, toàn ở nhà phá tôi ko à?

- Chả biết nữa! Tự dưng chán!

- HIIIIIIIIIIIIIIII. Hay anh thích tôi thật!?

- Cái con nhỏ chuyên gia tưởng bở này! - Vĩnh Quân nhảy xuống khỏi bàn - Dọn dẹp chiến trường thôi ko tí thầy đến lại rách việc! - Hình như có người đang đánh trống lảng!

"Keng... Kenh..." Tiếng kéng tan trường vang lện

- Cuối cùng cũng hết giờ! Mỏi chết đi đc!

- Thôi đi! Bà còn đc nghỉ hẳn hai tiết đầu còn gì!

- Èo èo èo! Nói hay quá ta! Có phải đc nghỉ chơi ko đâu! Tôi phải dọn cả một cái nhà kho đó bà!

- Hiiiiiiiiiiiiii, biết rồi! Và một mình ở cạnh anh Vĩnh Quân chứ gì?

- Này, nói lung tung gì đấy?

- Thì cả trường đang xôn xao hết cả lên vì vụ bà và hotboy trường mà! Hai người là một cặp nhanh vậy. Hôm qua còn....

- Bà nói gì vậy? Một đôi cái gì?

- Tui chả biết chỉ biết mọi người đồn ầm lên thế thôi.

- Giời ạ, đúng là....

Bỗng.

- Bạn có phải là Ly 11a13?

- Uh, là mình!

- Có người nhờ gửi cho bạn cái này.

- Của ai vậy?

- Hiiiiiiiiiii, mình cũng ko biết. Cậu cứ mở ra xem là biết mà. Mình đi đây! - Con nhỏ chạy đi những vẫn kịp săm mờ soi nó. Cũng phải thôi nhờ Vĩnh Quân mà nó giờ cũng đc nổi tiếng cả trường rồi đấy. Ko biết có đc xin chữ kí ko nhỉ?

"Hẹn một mình ra sau trường nhé!"

- Á à nha, anh nào hẹn vậy?

- Ko biết! Ko thấy đề tên.

- Hay là của anh Vĩnh Quân?

- Bà điên à? Anh ta hẹn mình ra làm gì?

- Biết đâu đấy, có điều ấp ủ muốn nói chả hạn!

- Bà một vừa hai phải thôi.

- Xí, mà này tôi đi cùng với nhé!

- Thôi đi, ko thấy người ta hẹn là đi một mình sao?

- Biết rồi, ko dám làm phiền! Thôi đùa tí thôi. Tôi về trc nhé, có gì hay ho nhớ kể đó! Good luky!

- Thanks!

Nó vội vàng đi ra chỗ hẹn. Ko hiểu sao nó lại cứ nghĩ đến Vĩnh Quân. Nó đúng là hâm thật! Vừa mới mắng con bạn xong giờ nó lại có ý nghĩ y hệt con bạn. "Hay anh ấy có điều muốn nói với mình? Hay là...." Nó vừa nghĩ vừa tủm tỉm cười. Cô nàng này chắc đang sung sướng lắm!

- Ê con kia, ra rồi à? - Tiếng một đứa con gái quát lên làm nó giật mình. Nó quay lại. Hóa ra ko phải là Vĩnh Quân hẹn nó ra đây, Mà là bọn con Kets - nổi tiếng bưởng trường! Nó ngơ ngác ko hiểu tại sao nó lại dây dưa gì đến bọn này.

- Các người hẹn tôi ra đây có chuyện gì?

"Bốp" - Nó vừa rứt lời thì con vừa nãy (Kets) lao đến tát bốp nó một cái. Nó chưa kịp hiểu chuyện gì thì con Kets lên tiếng.

- Tiên sư mày, sao mày dám cặp với anh Vĩnh Quân của tao? Mày ko biết sợ à con? (À hóa ra con này đánh ghen. À phải rồi, nó từng là người yêu của Vĩnh Quân)

- Ai bảo mày thế? Tao và hắn chả có gì cả. Chỉ là hiểu nhầm thôi! - Nó ngẩng mắt, mắt nhìn thẳng vào con Kets.

- Mày ko phải chối con! Chính mắt tao hôm nay trông thấy mày ngồi sau xe ôm eo Vĩnh Quân. Giờ mày lại còn chối à? - Một đứa trong lũ vênh mặt lên nói.

- Đó... đó là vì... - Nó ko biết phải trả lời sao nữa.

- Đánh chết mẹ nó đi! Tát một cái hok đã đâu!

Con Kets lại nhảy vào dang tay tát nó thêm cái nữa, nhưng nó kịp giơ tay đỡ lại rồi đẩy con nhỏ ra. Con Kets tức mình lao tới đạp nó một cái ngã nhào xuống đất. Hai con trong đám chạy tới giữ chặt ko cho nó dậy.

- Chúng mày làm cái gì đấy, buông tao ra!

Con Kets tiến lại, giẫm nguyên cái chân lên tay nó. Vừa nghiến thịt, con nhỏ vừa rít lên từng lời:

- Thick ôm người yêu tao này! Tao cho mày chết nghe con. Mày nghe cho rõ đây, Vĩnh Quân là của tao. Tao cấm mày có bất kì mối quan hệ nào với anh ấy. Nếu ko tao cho mày chết thật đấy con ạ.

- Mày nghĩ.... mày muốn gì cũng đc sao? Vĩnh Quân ko phải là của tao, nhưng cũng chả là của mày đâu! Mày đừng có nhận vơ. - Nó cắn răng chịu từng cái nghiến chân của con Kets, cái bản tính ko chịu khuất phục của nó ko cho phét nó đc kêu một tiếng đau hay nằm yên để cho nó làm thế mà ko nói gì cả! - Mày tưởng mày làm thế này thì Vĩnh Quân sẽ là của mày sao? Anh ấy chỉ càng ghét mày thêm thôi.

- Con chó kia, mày còn thick già mồm à - Con Kets vừa nói lại vừa nghiến lên da thịt nó, máu đã ứa chảy, tay nó đau lắm, nó gần như ko thể chịu nổi nữa. Mắt nó cay xè, nước mắt đã ứa ra hai hàng.

- BUÔNG CÔ ẤY RA! - Vĩnh Quân vừa chạy tới quát lớn! Cả lũ tái mặt đứng dẹp sang hai bên, con nhỏ Kets vội buông chân ra khỏi tay nó, lắp bắp:

- Em...

- Cô im đi! - Con mắt Vĩnh Quân nóng đỏ. Khiến con nhỏ sợ xanh mặt. Vĩnh Quân chạy lại đỡ nó, nhìn đôi tay dập nát, đầy máu của nó, nỗi tức giận trong cậu gần như dâng trào tột đỉnh.

- AI CHO PHÉT CÁC CÔ LÀM THẾ NÀY?

-... - Cả lũ im phắc ko dám nói lời nào.

Đánh con mắt tức giận về phía con nhỏ Kets

- Cô tưởng làm thế này thì tôi sẽ đến bên cô sao? Tôi đã nói rồi, giữa tôi và cô ko hề có gì hết. Tất cả chỉ là chơi đụa Ngay từ đầu tôi đã nói rõ rồi, chính cô cũng đồng ý. Và giờ cuộc chơi đó đã hết. - Quay lại nhìn nó rồi tiếp tục nói: - Tôi cấm các người từ giờ trở về sau, còn động vào cô ấy thì tôi sẽ ko tha cho các người đâu. Giờ thì cút đi! - Cả lũ nháo nhác chạy.

- Cám ơn!

- Tay cô bị thương nặng đó.

Ngước nhìn đôi tay mình, nó gượng cười:

- Hiiiiiiii, ko sao đâu, xước nhẹ thôi mà!

- Thế này mà còn kêu ko sao? - Vĩnh Quân gắt lên, chợt cậu nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của nó, cậu vội dịu giọng xuống - Đau lắm à? Để tôi băng nó lại nhé! - Nói rồi cậu vội cởi chiếc áo khoác ngoài ra rồi "xoẹt.... xoẹt" Chiếc áo sơ mi trắng bên trong "đi" luôn cái ống tay áo!

- Anh là gì thế? Sao lại xé áo hả?

- Thì mới có cái để băng vết thương chứ! Mà ko sao đâu, ở nhà tôi còn đầy áo như thế này! Hiiiiiiiiiiiii

- Xí, tinh vi nó vừa thôi!

- Thôi để yên tôi băng cho. - Vĩnh Quân vừa nói vừa đỡ nhẹ nhàng tay nó lên, nhìn vết thương mà cậu có cảm giác đầy xót xa, đau nhói trong lòng. Cậu thật dịu dàng quấn từng vòng vải áo, khẽ khàng, cẩn thận hết mức. Đơn giản vì cậu sợ sẽ làm nó đau mà. Con đối với nó, ánh mắt nó ko sao rời khỏi cái khuôn mặt mùa đông là lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đăm chiêu, toát lên sự lo lắng cực độ, và đôi tay mềm ấm áp và dịu dàng vô cùng. Ko hiểu sao nó lại có cảm giác như muốn cảm ơn lũ con Kets! Lạ thật à nghe!

- Lên lưng tôi cõng về!

- Sao? - Nó há hốc miệng ngạc nhiên.

- Ko thick thì thôi! Nếu khoẻ thì cứ "căng hải" mà đi!

- Ko, ý tôi là mình đi xe máy mà!

- Tôi đưa cho bạn rồi!

- Sao lại đưa? Mình còn phải về chứ!

- Ko đưa liệu rằng có biết tin để đến cứu cô ko?

- Hả? Anh có bị điên ko đó? Chỉ để có đc thông tin tôi bị uýnh mà anh đổi cả một con xe sao? Trời ơ! Anh có biết suy nghĩ ko đó!

- Này, này, hình như cô đang hiểu lầm thì phải. Tôi bảo đưa xe cho bạn ko có nghĩa là cho nó luôn con xe đó. Bộ cô nghĩ tôi ngốc lắm à? Tôi chỉ cho nó mượn một hôm để "lượn đường" thôi!

- Làm tôi hết hồn!... Thế giờ đi gì về? À gọi taxi đi?

- Quên ko mang tiền và điện thoại rồi! Sáng nay đi vội. Mà cô có ko?

- Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.

****

- Lạnh quá!

- Có nhầm ko đấy? Mặc nguyên cái áo khoác của tôi rồi mà vẫn còn kêu lạnh. Tôi ko kêu lạnh thì thôi!

- Nhưng lạnh thật mà! Mà anh có lạnh ko? Tôi trả lại áo cho anh nhé! Anh mặc mỗi cái áo cánh thế chắc lạnh lắm!

- Thôi khỏi, tôi đàn ông con trai chịu đc!

- Hiiiiiiiiiiiiiiiii.

- Cô cười gì?

- Mọi lần tôi thấy anh chảnh lắm mà!

- Cái gì?

- Thì đó, hôm nay lại sẵn sàng cõng tôi, hơn nữa mặc áo rách cũng chẳng thấy phàn nàn gì! Tôi tưởng con nhà giàu các anh sĩ diện hão cao lắm!

- Này, nói đếu nó vừa thôi! Lạnh thì ôm thật chặt tôi vào! Với lại tôi cũng lạnh lắm, truyền tí nhiệt đi!

- Hả? - Nó giật mình trc câu nói hết sức bình thản của Vĩnh Quân. Nó ko biết từ bao giờ hắn trở nên thân thiện với nó thế! Đã mấy lần hắn đứng ra bênh vực, bảo vệ cho nó, ít nhất là từ tối hôm qua đến nay. Nó bắt đầu thấy phải chăng Vĩnh Quân ko đến nỗi tệ như nó vẫn nghĩ? Nó nhớ tới nét mặt lo lắng, có gì đó cả xót xa khi cẩn thận băng bó vết thương cho nó. Nó chợt hỏi Vĩnh Quân:

- Anh lo lắng cho tôi lắm à?

- Tất nhiên rồi! Cô bị thế này ko biết việc nhà ai sẽ lo đây!

- Anh nghĩ vậy sao? Đồ quá đáng!

- Hiiiiiiiiiiiiiiiii. Tôi đùa tí thôi mà! Thôi ôm chặt tôi đi, ko ngã giờ!

Lúc này nó chợt nhận ra, bờ vai của Vĩnh Quân êm ái lắm, to rộng và thật ấm áp! Nó ôm chặt lấy cổ Vĩnh Quân, mặc dù tay vẫn còn đau, cái đầu nó dựa vào bờ vai cậu, đôi mắt khẽ lim dim. Giây phút đó, nó thấy có một cái gì ấm áp và bâng khuâng là lạ! Nó cảm nhận từng hơi ấm trên bờ vai mềm của Vĩnh Quân, ấm thật, êm ái thật!

- Anh có mỏi ko?

- Thử cõng một cái bao tải 40 ký xem!

- Hì hì.... thật ra tôi nặng tới 44 ký đó!

- Trời! Thua cô luôn!

- a...a.... - nó rên khe khẽ bởi vết thương chợt đau tấy lên.

- Tay vẫn đau à? Chắc là bị nghiễm trùng đó! Tí về tôi bôi thuốc cho. Chịu khó tí nghe!

- Uhm!

- Thế có muốn nghe kể chuyện cười ko?

- Hả? Anh kể chuyện cười? - Lại một lần nữa nó phải há hốc mồm ngạc nhiên!

- Thế có muốn nghe ko?

- Hiiiiiiiiiiiiiiiii. Có.... có..... có mà!

Chả biết Vĩnh Quân kể chuyện gì mà nó cứ cười ngặt nghẽo. Gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn, nhiệt độ cũng có lẽ đang giảm xuống dần mặc dù đã quá trưa. Nhưng nó chẳng có tí cảm giác lạnh nào cả, mọi thứ đều ấm áp và tuyệt vời. Chợt tự dưng nó hỏi một câu mà có lẽ chả liên quan gì trong cái ngữ cảnh này.

- Sao anh yêu nhiều thế? Anh chưa bao giờ yêu ai thật lòng à? - Vĩnh Quân chợt lặng người. Có cái gì đó khiến cậu thấy hơi khó thở, và mắt cậu hình như hơi cay cay.

- Cứ yêu đi rồi sẽ biết vị đắng của tình yêu!

- Ko mà, tôi thấy mọi người, à ko nhỏ Trang bảo tình yêu ngọt ngào lắm!

- Uhm nhưng chỉ là ở số ít người thôi!

- Và trong đó có tôi!

- Thôi đi! Lúc nào cũng mơ mộng hão huyền!

- Xí, ai đánh thuế đâu mà sợ! Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii..... "Hắt xì!"

- Cô sao vậy?

- Chắc là có ai đó nhắc ý mà!

- Uhm, người ta nhắc là cô cảm lạnh rồi đó!

- Còn lâu, tôi khoẻ lắm.... hắt..... xì..... Hắt xì.... hắt xì!....

- Đấy tôi bảo rồi mà! Chắc cô bị cảm lạnh thật rồi! Ôm chặt tôi vào, phải về nhà nhanh thôi! - Nói rồi Vĩnh Quân vừa cõng nó vừa chạy như bay về nhà! Chẳng thế biết nổi nhờ phét màu nào mà cậu có thể chạy nhanh thế với cái bao tải nặng hơn 40 ký, có lẽ là tại cơn gió mùa đông hôm nay thổi mạnh quá chăng?

****

- Anh hai cõng chị Ly! Chuyện lạ Việt Nam nghe! - Bé Tũn vừa thấy hai đứa nó về là reo toáng lên!

- Nói linh tinh gì thế nhóc? Thick hai cho ăn đấm ko?

- Xí, mà sao anh chị hôm nay về muộn thế? Tũn đói ơi là đói, ăn hai cái bánh ruốc rồi nhưng giờ vẫn đói!

- Ko thấy chị Ly đang bệnh sao?

- Hả chị Ly bị bệnh ạ? - Bé Tũn cuống quýt.

- Hiiiiiiiiiiiiii. Ko sao đâu, chị chỉ bị cảm nhẹ thôi. Hắt xì hơi sổ mũi ý mà! - Quay ra Vĩnh Quân - Bộ ko thấy nặng sao mà ko thả tôi xuống?

- Thôi khỏi, tôi cõng cô lên phòng nằm nghỉ luôn, còn bôi vết thương nữa mà!

****

Vĩnh Quân tra thuốc lên vết thương ở tay nó xong rồi bảo:

- Bôi thuốc xong rồi, đắp chăn ấp vào mà nghỉ đi, tí ăn cơm xong thì uống thuốc cảm!

- Uhm..... À ko, tôi còn phải nấu cơm trưa nữa mà!

- Thôi khỏi, tay đau thế lại đang bệnh thì nấu nướng làm sao?

- Thế lại phải ăn cơm hộp à hai?

- Ko..... Để hai nấu vậy!

- Hả? - nó và bé Tũn tròn xoe mắt!

- Hai có bao giờ xuống bếp đâu mà bảo nấu cơm trưa?

- Ờ thế thì ăn cơm hộp hay Tũn xuống nấu nhé!

- À, ko! Hai cứ nấu đi!.... Chị Ly à, hai em tài lắm, học giỏi, hát hay, chắc nấu ăn cũng ngon! Hai nhỉ?

- Biết thế thì tốt! Thôi hai người cứ nghỉ đi, đợi thưởng thức tài nghệ của tôi! - Vĩnh Quân nói xong bước ra ngoài mà toát cả mồ hôi! Cậu ước gì mình có thể rút lại những lời mình vừa nói! Bởi cậu chẳng biết phải bắt tay vào nấu nướng thế nào đây! "Cũng dễ thôi mà, cắm cơm, nhặt rau, luộc thịt... thôi mà!".

Vĩnh Quân lao vào bếp, xắn ông tay áo và bắt đầu "trận chiến nấu cơm"! Mở tủ lạnh ra, cậu đứng lặng người một lúc suy nghĩ. Hình như đang tính toán xem nấu món nào đc trong một đống thức ăn hỗn đỗn trong con mắt của cậu!

- Thịt luộc vậy! - Cậu đưa ra quyết và tự hài lòng với ý nghĩ: "chỉ cần rửa sạch, bắc nồi luộc! Quá đơn giản!". Và ngay lập tức miếng thịt bò đc bỏ vô nồi luộc. THỊT BÒ LUỘC - món mới đó các bạn. keeee. Tiếp đến là rau xào. Một mớ rau muống to đoành qua bàn tay cậu nhặt nhạnh chuyên nghiệp giờ cũng đc một nhúm! Tuy ít nhưng đảm bảo chất lượng! Toàn ngọn non mởn mà! Và cậu buộc phải huy động nốt 3 mớ rau còn lại trong tủ lạnh mới đủ số lượng cần nấu cho 3 người. Bốn mớ rau muống cho ba người trong một bữa ăn! (Giá cả thị trường đang tăng cao, đặc biệt là rau quả, hình như Vĩnh Quân ko xem thời sự thì phải!). Món rau xào đc Vĩnh Quân xào khá là đơn giản và tiết kiệm. Bỏ vô chảo, đổ ít dầu và cho rau vào rồi đảo, chộn, dằm, nghiền.... nói chung là ko biết cậu ấy đang làm gì, chỉ biết rằng rau vô cùng mềm, nhũn, nát,... "Rau xào phải cho muối, mắm, hành khô, ớt, bột nêm, nghệ..." - Rất nhiều thứ đc cậu cho vào rau ngoài cả sự "cần thiết" và cái thứ "cần thiết nhất" thì ko thấy đâu: "TỎI". Cũng đc hai món rồi! Giờ sang món thứ ba: Trứng rán. "Phải đạp vỏ, cho vào bát, ngoắng đều, cho thêm gia vị, bột nêm! Món này cũng dễ!" - Và đúng như cậu nói, trứng đc đập một nhát vỡ vũn luôn! HỖN HỢP TRỨNG gồm: lòng đỏ, lòng trắng, bột nêm, mì chính, và vỏ trứng! (chắc cậu học giỏi sinh nên biết VỎ TRỨNG rất giầu canxi! keeeeeeeeeeeee). HỖN HỢP đc bỏ lên chảo, dán vàng ơi là vàng, vàng hơn cả sự mong đợi, đó là từ vàng ươm chuyển sang vàng nâu và giờ thì chỉ hơi đen thui một tí thôi! Khá là mệt mỏi, toát hết cả mồ hôi hột, mới nấu xong có ba món. "Chả nhẽ lại nấu ít thế này, nhỏ ấy nấu bữa nào cũng rất nhiều món, ít cũng phải thêm món nữa!" - Nghĩ bụng vậy, Vĩnh Quân cố bóp đầu bóp chán xem nên làm thêm món gì! Đúng là quá khó với cậu, một bài toán hóc búa, một hiện tượng vật lý khó giải thích, một phản ứng hóa học lằng nhằng.... cũng ko khiến cậu phải quá đau đầu như thế này! (giờ mới biết chị em phụ nữ chúng tôi khổ thế nào chứ?). "A ra rồi, dẫu sao cũng đc coi là món!"

****

- Anh hai ơi, thịt luộc này dai quá, khó nhuốt lắm!

- Thịt bò mà đem luộc? Ăn đc hả anh? - Nó gắp miếng thịt lên ko biết phải nhuốt thế nào?

- Anh ơi rau gì vậy?

- Rau gì mà vừa vàng vừa đen, lại nát nhừ thế này? - Nó cầm đôi đũa mà ko tài nào gắp đc rau lên. (vụn quá!)

- Hai ơi, trứng cháy vẫn ăn đc chứ ạ? - Bé Tũn gắp miếng trứng bỏ vào miệng. "rộp rộp.... rộp" - Hai ơi, trứng....

- HAI NGƯỜI THÔI ĐI! - Vĩnh Quân nãy giờ mới lên tiếng. - Ko ăn thì thôi, tôi đã bỏ ra cả tiếng đồng hồ rồi đó. Ừ, tôi chỉ nấu đc thế thôi, ko ăn thì thôi! - Nó, bé Tũn im de, ko nói gì cả!

- Tôi... tôi xin lỗi.

- Tũn xin lỗi!

Cả hai đứa chúng nó tỏ ra vô cùng ăn năn, hối lỗi.

- Thôi, dẫu sao cũng ko thể ăn đc mà!

- Hay để tôi đi nấu mì nhé!

- Thôi khỏi!..... À đúng rồi! Vẫn còn một món nữa! - Mặt Vĩnh Quân đang tươi tỉnh chợt lại ủ rũ - Mà thôi, chắc cũng chả ăn đc đâu!

- Vẫn còn món nữa hả hai? - Bé Tũn e dè hỏi.

- Món gì vậy? Anh cứ mang ra đi, biết đâu lại ăn đc!

- Thôi ko nhuốt đc đâu!

- Thì anh cứ mang ra xem nào?

- Món gì vậy hai?

- CHÁO! ĐC CHƯA?

- A, có cháo hả hai, Tũn thick cháo lắm!

- Tôi đang ốm, ăn cháo thì ngon quá!

- Thật hả?

****

- Hai! Cháo này nó cứ cứ....

- Biết rồi ko cần nói! Thôi bỏ đấy đi, đừng ăn nữa!

- CÔNG NHẬN LÀ CHÁO NÀY NÓ CỨ CỨ..... NGON NGON LÀM SAO Ý! - Nó và bé Tũn cùng đồng thanh nói khiến Vĩnh Quân quá bất ngờ, ko tin nổi vào tai mình nữa.

- Hai người đùa tôi hả? NGON?

- YES!

- Thật?

- Ơ hay, anh cứ tự thử đi khác biết!

Vĩnh Quân vội lấy một thìa cháo lên ăn thử. Cậu cho miếng cháo cứ từ từ ngấm dần trong miệng, lặng người vì quá sốc! QUÁ SỐC VÌ QUÁ NGON!

- Tôi.... tôi nấu đó!

- BIẾT RỒI!

- Nè nhóc sao bùn thế?

- Ở nhà hoài rõ chán. Cái Thảo hum nay chắc nó lại đc ba ma đưa đi công viên chơi. Nó sướng thật!

- Thế ở nhà có anh hai và chị ko thick à?

- Có, nhưng....

- Thế mún đi thật à?

- Vâng, nhưng anh hai ko cho đi đâu. - Bé Tũn xị mặt khiến nó vừa buồn cười vừa thương. Khổ thân con bé, đc ngày nghỉ mà cũng ko đc đi chơi. Nó chợt nhớ tới ba mẹ nó, ngày trc hồi con nhỏ, nó cũng thick đc đi công viên lắm. Nhớ những lần, ba mẹ dành dụm lắm để cuối tháng nào cũng cho nó đi chơi công viên một lần. Đc đi đu quay, chơi nhà bóng, cưỡi ngựa, ăn kem.... Nó chợt cảm thấy hạnh phúc biết nhường nào. Và hình như nó càng cảm thông với bé Tũn. Nó phải làm gì cho bé Tũn rồi đây!

****

- Ê, hồi nhỏ anh có hay đc đi công viên chơi ko?

- Hỏi kì! - Vĩnh Quân nói mà mắt vẫn dán vào quyển tạp chí.

- Hỏi thật mà!

- Ko! Đc chưa?

- ĐÙA!

- Ai thèm đùa với cô, mà đang ốm ko nghỉ đi, ở đây nói lảm nhảm cái gì đấy?

- Hiiiiiiiiiiiiiii, tui khỏi rồi! Thật đó! - Vĩnh Quân vội ngước mắt nhìn nó, có đùa ko đó, mới cách đây hơn hai tiếng đồng hồ, nó vẫn là bệnh nhân đc quan tâm chăm sóc, ít nhất là có cậu. Mà giờ thật vô tư và hồn nhiên với câu nói: "Tôi khỏi rồi". Vội sờ tay lên chán nó, cậu nói:

- Cô có sao ko đấy? - Đẩy tay cậu ra, nó nói"

- Ê eeeeeeee, tui làm sao chứ? Đã bảo khỏi rồi mà!

- Khỏi thì muốn gì? - Như đoán đc ý của nó.

- Hiiiiiiiiiiii, anh thật là tâm lý - Nó lại bắt đầu nở nụ cười kiểu iu ơi là iu, giả nai ơi là giả nai - Chúng ta đưa bé Tũn đi chơi công viên đi!

-....... - Mắt cậu ko tài nào chớp nổi!

****

- Dung dăng dung dẻ, dắt trẻ đi chơi, đến cổng nhà trời...... - Bé Tũn nắm tay anh hai và nó tung tăng, sung sướng vừa đi vừa hát. Hì, đc đi chơi công viên thì thick quá với nhóc còn gì.

- Hai ơi Tũn mún chơi nhà phao.

- Hiiiiiiiiii, chị cũng muốn chơi! - Quay sang Vĩnh Quân - Cả ba chúng ta cùng lên chơi đi!

- Ko! Tôi ko chơi mấy trò trẻ con này!

- Thôi, chơi đi mà!.... TŨN, 1 2 3 nào! - Nó và bé Tũn cả hai cùng nhảy vào lôi bằng đc Vĩnh Quân lên chơi!

- Thả tôi ra! Hai cái người này.......... ko..... ko chơi..... mà..........

*****

- Nào nhảy lên đi! Anh nhảy đi! Thick lắm đó! - nó vừa nói vừa kéo tay Vĩnh Quân nhảy. Lúc đầu còn ngượng nghịu, xấu hổ, sau thì chỉ thấy anh chàng của chúng ta cười tít mắt, nhảy hết sức, (căn bản có tay con gái đang nắm chặt lấy tay mình mà! hiiiiiiii) Nhìn ba người, một thằng nhóc to cao lênh đênh, một con nhỏ heo lùn, và một đứa trẻ con bé tí đứng đúng theo vị trí từ cao xuống thấp, nhảy hết mình, la ói ầm ĩ. Chỉ ba đứa chúng nó thôi mà khiến cho những người xung quanh, đặc biệt là ông quản lí, phải ngậm ngùi xót xa cho cái nhà phao đáng thương! (HIIIIIIIII, bữa nào đi nhà phao chơi tí, viết thì thế này chứ nói thật Cỏ chưa lên nhà phao lần nào, toàn chỉ đứng nhìn mấy nhóc em thôi! hiiiiiiiiii).

- Chơi đã quá!

- Xí hổ chết đi đc!

- Xí hổ mà sao nhảy hăng thế!

- Thì tại cô cứ nắm lấy tay tôi mà nhảy tít mù, tôi phải nhảy theo chứ bộ!

- Hả? - Tự dưng ko hiểu sao nó đỏ hết cả mặt!

- Cô cũng biết xí hổ cơ à?

- Nè, có mà anh nắm tay tôi thì có! Đây này, may mà cái tay đau này của tôi, anh ko nắm chứ nắm thì nó còn kinh khủng hơn - Nó giơ đôi tay đỏ ứng toàn giấu vết - Hậu quả của việc đc boy đẹp nắm tay. keeeee.

- Thì là tui nắm đc chưa?

- Hai ơi, Tũn muốn chơi đua quay?

- Sao? Vẫn chưa chán à?

- Chưa!

- Thì cho Tũn chơi chứ sao! Đã ra đây rồi mà! Thế Tũn thick đu quay gì?

- Cưỡi ngựa rồi đi tàu hỏa chị nhé!

- Uhm.

- Này anh hai nhóc trả tiền chứ ko phải chị này trả tiền nha!

- Hiiiiiiiiiiiiiiiiiii, thì Tũn hỏi người quản lý của hai mà!

- Cái gì?

- Dạ , à ko..... Tũn nói linh tinh ý mà! Hai mua vé cho Tũn đi! - con nhỏ đánh lạc hướng nhanh ghê!

- Rồi!

Dưới cái tiết trời chiều đông lạnh cóng, nó và Vĩnh Quân đứng sát bên nhau, đôi mắt cùng nhìn về một hướng - hướng bé Tũn đang chơi! keeeeeeeee. Đôi tay nó hình như lại tấy đau, nó nhăn mặt, xoa đau.

- Lại đau hả?

- Hiiiiiiiiii, ko!

- Lại còn nói ko? Đưa đây xem nào! - Vĩnh Quân cầm tay nó lên, nhẹ nhàng xoa. Lại một lần nữa, trái tim nó cứ rung rinh! Đôi tay Vĩnh Quân mềm và ấm thật!

- Đưa nốt tay kia đây!

- Hả?

- Ko lạnh à? Đưa đây ủ ấp cho!......... Hiiiiiiiiiiiiii, đây cũng đang lạnh, muốn xin tí nhiệt!

Nó ko hiểu sao, đôi mắt cứ nhìn vào đôi mắt đang sáng long lanh của Vĩnh Quân. Bốn con mắt gặp nhau, lặng im, và cứ nhìn. Chợt cả hay vội quay mặt đi. Có một cái gì đó đang chảy trong hai người!

- Hai ơi! Chị Ly ơi! HIIIIIIIIIIIIIIIIIII - Bé Tũn vừa cười vừa gọi chúng nó. Nhìn bé Tũn, hai đứa chúng nó quên hết chuyện lúc nãy, cũng vẫy tay cười tươi rói với bé.

****

- Ăn kem ko? - Vĩnh Quân quay ra hỏi.

- Có! - Nó và bé Tũn cùng đồng thanh đáp!

- Ko sợ lạnh à!

- KO! - lại đồng thanh đáp!

- Đúng là chịu hai người!

Ba người lại cùng nhem nhem ăn kem, ko biết họ nói gì mà cười tươi lắm! Có lẽ, nếu ko có nó, chắc chẳng bao giờ có thể bắp gặp hình ảnh một anh chàng hot boy kiêu căng, lạnh lùng, khinh người lại có thể vừa ăn kem ngoài đường, vừa đi vừa nói cười. Cái bản mặt lạnh như tiền giờ đc thay bằng những nụ cười luôn trực trên môi và ánh mắt luôn sáng ngời long lanh! Trông cậu thật đẹp! Đẹp theo đúng nghĩa của nó!

- Ê này, cô kém tôi một tuổi đó! Sao toàn xưng tôi với tôi thế!

- Thì anh cũng xưng tôi với tôi mà!

- Thì giờ thay đổi lại đi! Tôi xưng anh, cô xưng em!

- HAAAAAAAAAAAAAAA, đùa hả? Gọi tôi bằng em, xưng là anh! Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.

- Cô cười gì chứ! Ko muốn thì thôi!

- Hiiiiiiiiiiiiiii, nhưng mà nực cười quá! Haaaaaaaaaaaaa. - Nó vừa đi vừa ngoái lại nhìn Vĩnh Quân cười to, bé Tũn cũng hùa theo cười khiến Vĩnh Quân tức đỏ mặt! Chợt: "BINH!"

****

- Có đau ko? - Vĩnh Quân vừa bôi thuốc cho nó vừa hỏi.

- Anh thử đập đầu vào cái cột điện xem có đau ko?

- Cho chừa cái tội dám cười tôi!

- Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Đó, anh vẫn xưng tôi còn gì?

- Hiiiiiiiiiiiii. Quên, xưng anh nhá!

- Thế thử nói một câu xem nào?

- Em có sao ko? Lặng im để anh bôi thuốc!

- HAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA - Eo ôi, khó nghe quá! Buồn cười quá!

" Cốp"

- Á, đau!

- Có sao ko? Tôi quên mất!

"Cốp" - Tôi ko sao cả! HIIIIIIIIIIIIII - Nó gõ lại vào đầu Vĩnh Quân rồi hả hê!

"Cốp " - Vậy sao?

- Nè, nè..... sao anh gõ đầu tôi nhiều thế? Tôi phải gõ lại anh mới đc!............. Này anh chạy hả, đứng lại! Tôi mà đuổi đc anh chết chắc đó! - Nó và Vĩnh Quân chạy đuổi nhay khắp phòng, chợt:

- Anh chị mất trật tự quá! Có để cho TŨN xem phim ko?

- HIIIIIIIIIIIIIIIIII. Thế Tũn có thick hai tắt TV ko? Má dặn ko cho Tũn xem hoạt hình nhiều mà!

- HIIIIIIIIIIIIIIIIIIII........ Thôi anh chị cứ chơi đùa tiếp đi! Tũn vẫn xem đc phim bình thường!........... Tũn xuống nhà đây!.......... hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro