6. Lạnh Lẽo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em nhớ người yêu em vào một ngày mưa lạnh lẽo.

Ngày nào em cũng chẳng nhớ nữa, thời gian trôi nhanh quá. Em chỉ kịp nhận ra sự biến chuyển ấy, khi nhìn mầm cây hoa mà mình tự tay gieo đã sắp nở.

Mỗi lần tiếng mưa lách tách nhỏ xuống, em lại muốn ngủ. Anh nói rằng, trời mưa, cảm thấy ôm em ấm áp hơn..

Còn hiện tại, em thấy lạnh.

Lạnh đến mức, đưa bàn tay chạm vào má, em không biết cảm giác ướt át này là mưa hay nước mắt. Bước chân cứ tự đi trên con phố, chỉ khác... hôm nay lạnh hơn, và bên cạnh em đã không còn một cảm giác đã in sâu vào từng giác quan.

Không biết, anh có nhớ em mỗi lần mưa về hay không? Không biết, anh có nghĩ về em mỗi lần nắm tay cô gái ấy hay không? Không biết, nhìn chiếc lá rụng cuối thu, anh có nhớ chiếc khăn em từng đan hay không..

Em biết em đã mờ nhạt trong lòng anh, như một áng mây lơ lững bị gió đẩy thoảng qua, chỉ còn biết xoay xoay vô định, màu trắng buồn đến nao lòng. Cảm giác khi biết cái ôm ấy đã không còn thuộc về em, đau đến xót xa, và dòng nước mắt cứ như lũ vỡ bờ.. Anh có biết không?

Những dòng tin nhắn ấy đều chứa đựng những hi vọng nhỏ bé, lấp lánh như sao giữa bầu trời tối đen u ám. Em có cảm giác, ánh sao ấy cũng là hi vọng của ai đó, xé nhỏ, rải vụn trong những suy nghĩ, những hành động, và cả trong từng ánh mắt trao cho người thương.. Mà người ấy cứ vô tâm không hay không thấy. Em cố gắng, em khóc; người hững hờ, người đổi thay.

Lá kia chưa tàn, mà lòng người đã nhạt. Nhoà vào hạt mưa vỡ tan trên nền đất, cùng tiếng khóc kiềm nén, đau khi nắm chặt tay và cúi đầu, mong mái tóc mỏng manh che đi những đớn đau. Và mái tóc nào sẽ che cho em khỏi những lời cay đắng vẫn văng vẳng trong tâm can?.. Những nghi vấn làm em ngạt thở, nhưng em biết sẽ chẳng bao giờ có thể thành lời.

Cảm giác nhìn thế giới yêu nhau thôi, em lại muốn khóc. Khóc thật nhiều, thật lâu, rồi lại im lặng bước, thở dài cho một mối nhân duyên quá tàn nhẫn.. Trải qua mới thấm câu, miệng cười lòng không cười là như thế nào.

Lửng lơ một chút yêu đương, để lại em giữa muôn vàn khổ sở.

Nhớ đến mức đêm nào cũng mơ về anh, những ngày dạo chơi trên con đường nhỏ có hoa, xoa đầu vui vẻ, và cái giọng trầm trầm khi nói yêu em - những thứ từng là giấc mơ đẹp, nay đã trở thành ác mộng mỗi đêm. Vô thức, em vẫn xếp hai đôi đũa trên bàn.. như Quận vương của triều Hán - nhớ nhung một người nữ nhân đến mức treo bức hoạ của nàng đối diện mình, xếp hai cái bát, cùng nhau ăn cơm..

Một từ "cùng nhau" mà sao đau đến tan nát cả tâm can.

Nhìn quanh căn phòng nhỏ, chỗ nào em cũng thấy bóng anh, thân thuộc như thể mới hôm qua vậy. Mở mắt ra là anh, nhắm mắt lại cũng là anh. Đêm dài với cô quạnh và gió, muốn quên đi lòng càng vấn vương. Nhớ điên cuồng gào thét trong chiếc lồng bé nhỏ, bên trong một gương mặt luôn cười..

Tiếng mưa vẫn âm u khi em viết những dòng này, từng giọt va vào cửa kính, trượt dài, để lại vệt nước mờ nhạt phía sau. Hạt này nối tiếp hạt kia, cơn mưa rơi mãi chẳng dừng, em lại kéo chăn lên đắp kín cơ thể. Anh, em muốn dừng lại rồi.

Chúc anh ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro