Chương 16: Cô ấy (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

52.

Hôm nay là ngày Kiều 21 tuổi.

Sáng sớm khi trên đường đến lớp, "tôi" bất chợt để ý đến một cửa hàng quần áo nữ ở ngã rẽ.

Tiệm này khá nhỏ nhưng rất sạch sẽ, bên trong bày đầy những chiếc váy xinh xắn đầy màu sắc. "Tôi" dừng lại đôi chút, sau đó lập tức bị thu hút bởi một ma nơ canh ở phía sau lớp kính của cửa hàng, bèn vô thức bước vào trong.

Đó là một chiếc váy màu lam nhạt có hai lớp lụa mỏng, kiểu dáng tinh tế, họa tiết hoa nhí trắng và hồng điểm xuyết càng làm chiếc váy trở nên xinh đẹp. Tôi nhìn chiếc váy, những cảm xúc trong quá khứ bỗng chốc ùa về, cuồn cuộn như mưa rền gió dữ.

Thì ra tôi cũng từng thấp thỏm, từng mong đợi, từng hào hứng trước phản ứng của một người đến thế.

"Tôi" ngẩn ngơ chạm vào chiếc váy, không suy nghĩ nhiều, lập tức bỏ tiền mua chiếc váy, chọn một chiếc hộp vừa vặn và một sợi ruy băng đẹp mắt, vui vẻ ôm hộp quà rời khỏi cửa hàng. Tôi chợt nghĩ, nếu ngày đó biết được cô ấy chỉ mặc chiếc váy này một lần duy nhất vào thời khắc hồi quang phản chiếu, không rõ mình có còn muốn mua nó nữa hay không.

53.

Buổi tối, khi "tôi" cẩn thận đưa hộp quà cho cô ấy, tôi thấy mắt cô ấy sáng lên.

- Cảm ơn cậu.

Cô ấy khẽ nói, khuôn mặt toát lên sự dịu dàng vui vẻ chưa từng có. Quay về quá khứ đã mấy năm nhưng tôi vẫn không thể thôi ngẩn ngơ trước sự xinh đẹp tươi sáng đó, cảm giác như mình cách cô ấy ngày càng gần, chỉ cần vươn tay ra là có thể ôm trọn cô ấy vào lòng.

Tôi giật mình.

Góc nhìn của tôi đã thay đổi. Tôi thấy mình đang ngồi ăn tối với cô ấy, nghe cô ấy nói những chuyện nhỏ nhặt trên trường, đáp lại cô ấy bằng vài lời ngắn ngủi, khóe miệng lại không nhịn được giương cao.

Tôi rời khỏi cơ thể của chính mình trong quá khứ rồi.

Hiện giờ tôi đang là một linh hồn, không ai nhìn thấy.

54.

Sau khi rời khỏi cơ thể mình, tôi liền bị gắn chặt với Kiều.

Cô ấy đi đến đâu, tôi bị kéo theo đến đó. Sau vài lần thử nghiệm, tôi nhận ra mình chỉ có thể đi qua đi lại trong phạm vi bán kính 20m quanh cô ấy.

Đúng vậy, là đi qua đi lại, không phải bay. Trừ việc không có ai nhìn thấy và không thể chạm vào bất cứ thứ gì, tôi vẫn phải đi lại như người bình thường. Nếu cách Kiều quá 20m, tôi sẽ bị một lực hút vô hình lôi đi.

Tôi quan sát cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của cô ấy, cùng cô ấy đến trường, về nhà, đi chợ, đi thư viện, đi trực, xem cô ấy nấu ăn, ôn tập, làm quà sinh nhật cho "tôi", nhìn thấy đủ cung bậc cảm xúc của cô ấy khi bị "tôi" của quá khứ đối xử tồi tệ. Thời gian trôi rất nhanh, đông qua xuân tới, vào một ngày mùa hạ nắng gắt năm thứ sáu đại học, tôi đứng cạnh cô ấy, nghe mình ở trong nhà vệ sinh nói "không thích" cô ấy, nhìn cô ấy cười đau lòng mà rời đi.

Tôi không đi theo, chỉ đứng tại chỗ, nghe nốt đoạn hội thoại mà cô ấy đã bỏ lỡ.

- Tôi sẽ không bao giờ lừa cô ấy đâu.

- Ủa không thì sao lại không tỏ tình đi? Rõ ràng cậu thích cô ấy, tôi hỏi còn cố chối là sao trời?

- Cảm xúc của tôi đã vượt qua từ "thích" lâu lắm rồi. Nhưng tôi... tôi chưa sẵn sàng để tỏ tình với cô ấy...

- Hả? Này nhé, mấy năm nay tôi cũng coi như đã chứng kiến hết cuộc đời đại học của cậu, cậu không rượu chè, không gái gú, ở nhà thì học bài, ra ngoài không phải công việc cá nhân thì cũng là có hẹn với Như Kiều. Nếu chưa sẵn sàng thì là cái gì đấy? Tập làm người chung thủy trước cho quen à?

- Cậu không hiểu đâu.

- Có gì mà không hiểu! Cậu nghĩ...

Cuộc nói chuyện còn chưa dứt, tôi đã bị một lực hút vô hình kéo đi. Nhìn cô ấy thẫn thờ đi dọc hành lang bệnh viện, tôi thấy lồng ngực mình như thắt lại. Năm nay đã là năm cuối cùng của cô ấy, thời khắc kia tới ngày càng gần.

Nếu cô ấy ở lại thêm một chút nữa, hoặc là cô ấy không tình cờ nghe được cuộc nói chuyện, liệu kết cục của chúng tôi có khác đi không? Cô ấy vẫn sẽ ra ngoài với tôi, khi cô ấy bắt đầu bị bệnh, tôi sẽ phát hiện ra và cùng cô ấy đi khám, thuyết phục cô ấy chữa trị, cùng cô ấy chống lại bệnh tật, sau đó cô ấy sẽ khỏi bệnh và sống bình thường như bao người khác.

Tôi ngơ ngác theo cô ấy về nhà.

Thành phố đông đúc đã thấp thoáng có nhà lên đèn. Ánh nắng cuối ngày dần tắt nơi chân trời phía Tây.

Thời gian của tôi và cô ấy cũng sắp hết.

55.

Cô ấy mất tới mười phút để cầm máu cho vết cắt nhỏ xíu trên ngón tay.

Tôi nhìn tập tài liệu ôn thi trên bàn, chợt nhận thấy thời gian này rất hiếm khi gặp được chính mình. Tôi nhớ lúc đó vì quá ít gặp được cô ấy nên tôi cực kỳ khó chịu, giận dỗi không liên lạc với cô ấy, bản thân lại một mình hậm hực với tập đề cương nội trú, vừa trẻ con vừa vô lý.

Hôm nay là ngày căn bệnh bắt đầu biểu hiện ra bên ngoài.

56.

Cô ấy bị sốt.

Thủy ngân trong nhiệt kế dừng ở mức 39.2 độ. Cô ấy ho khù khụ, mơ màng nằm trên giường, lông mày nhíu chặt. Giữa hè thời tiết nóng bức, cô ấy lại run cầm cập vì lạnh, đắp trên người một lớp chăn bông dày, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Tôi lo lắng cuống lên nhưng là một linh hồn, tôi không thể giúp cô ấy chườm khăn, mua thuốc hay nấu cháo được.

Hơn nữa đây là quá khứ. Tôi chỉ được xem, không có quyền can thiệp.

Cô ấy đặt cháo bên ngoài nhưng ăn không được bao nhiêu, những mảng bầm tím xanh tái trên da dường như đã lan rộng hơn, rèm cửa đóng kín làm căn phòng trở nên u ám đáng sợ.

Sau ba ngày sốt li bì, khi cô ấy gạt rèm cửa ra, tôi nhận thấy cô ấy đã gầy đi một vòng.

57.

Cô ấy ngất xỉu trong buổi trực.

Lúc này đã gần ba giờ sáng, còn bốn tiếng nữa mới kết thúc ca trực. Tôi bất lực quỳ bên cạnh cô ấy, hét lên kêu cứu trong vô vọng. Phải đến mười lăm phút sau mới có điều dưỡng đi ngang qua phát hiện, bà ấy đỡ cô ấy vào một phòng bệnh rồi lập tức rời đi, cũng không gọi bác sĩ. Tôi dù sốt ruột cũng không có cách nào, chỉ đành ở bên cạnh mong cô ấy tỉnh lại sớm.

Gần bốn tiếng sau cô ấy mới tỉnh lại. Một vị bác sĩ cũng là thầy của chúng tôi đi tới, nói rằng sức khỏe của cô ấy không tốt, lát nữa nên đi khám. Thầy sẽ đặc cách cho cô ấy nghỉ trực trong tuần này.

Cô ấy cúi đầu cảm ơn. Tôi chăm chú nhìn mảng bầm tím đã nhạt màu trên da cô ấy, sau đó theo chân cô ấy rời bệnh viện.

58.

Cô ấy lại bỏ bữa.

Mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ. Tôi khoanh chân ngồi cạnh cô ấy, xem cô ấy nhắn tin. "Tôi" bảo cô ấy đi khám, cô ấy chỉ đọc rồi lắc đầu cười. Tôi còn tưởng cô ấy sẽ không nghe, vậy mà hôm sau, cô ấy thật sự đi đến bệnh viện.

Kết quả chẩn đoán là bạch cầu tủy cấp giai đoạn 3.

Cô ấy trở về phòng trọ lúc tối mịt, mò mẫm bật đèn bàn. Ánh sáng vàng mờ mờ hắt lên khuôn mặt tiều tụy của cô ấy, tôi thấy cô ấy mở nhật ký, lấy ra một tấm ảnh. Đó là tấm ảnh chụp riêng của tôi vào dịp kỉ yếu năm lớp 12, có vẻ đã in từ lâu, góc hơi mòn nhưng ảnh lại được giữ gìn rất tốt. Cô ấy chậm rãi ôm nó vào lồng ngực, nước mắt cũng theo đó trào ra. Tiếng nức nở ngày càng lớn, trong phòng chỉ còn tiếng gào khóc bi thương vô hạn. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc nhiều như vậy. Tôi đau lòng đến nghẹt thở, muốn tới ôm lấy cô ấy an ủi nhưng không thể, chỉ biết đứng bên cạnh, lặng lẽ khóc cùng cô ấy, cho đến tận khi cô ấy mệt mỏi ngủ thiếp đi.

59.

Hôm nay là sinh nhật tôi.

Cô ấy đã ngủ suốt 18 tiếng. Tôi không biết cơn sốt của cô ấy đã hạ chưa, lo lắng đi đi lại lại. Gần bốn rưỡi chiều, cô ấy mới nặng nề mở mắt, mệt mỏi vỗ vỗ thái dương, vươn tay lấy điện thoại nhưng ngón tay run rẩy không thể gõ chữ, bèn nhấn vào nút gọi. Tôi nghe thấy giọng mình phát ra từ đầu bên kia:

"Cậu đã đi đâu cả ngày hôm nay thế?"

Cô ấy muốn trả lời nhưng có vẻ ngủ lâu quá, cổ họng bị khô rát không phát ra tiếng được. Tôi thấy cô ấy lảo đảo xuống giường, men theo tường đi đến gần bình nước, phát hiện bình rỗng liền quay đầu lại nhưng mới đi được hai bước đã đột ngột ngã nhào ra đất, quệt rơi cả chồng sách, điện thoại đập xuống sàn. Tôi vội vàng quỳ xuống muốn đỡ nhưng không chạm vào được bất cứ thứ gì. Máu mũi cô ấy bỗng chảy ra, thấm đỏ một mảng sàn nhà. Tôi sốt ruột đến phát điên, lại còn nghe thấy giọng mình ở đầu bên kia giận dỗi dọa tắt máy liền không nhịn được chửi:

- Im mồm đi thằng khốn!

Đúng lúc này vang lên tiếng đập cửa dồn dập, có tiếng đàn ông gọi:

- Có ai trong đó không?

Cô ấy hơi ngẩng đầu, yếu ớt vươn tay về phía cửa. Một người đàn ông cao lớn đạp cửa xông vào, hỏi han cô ấy vài câu rồi bế bổng cô ấy lên chạy ra ngoài. Tôi vội vàng định chạy theo, ai ngờ mới xoay người đã đụng phải người khác.

Nói đúng hơn là, có người đang đứng bên cạnh tôi.

Tôi giật mình lùi lại, khi nhìn rõ khuôn mặt người đó, tôi lập tức ngây ngẩn, cơ thể như bị hóa đá.

- Hoàng. - Người đó gọi, nở nụ cười dịu dàng - Lâu rồi không gặp.

#tntt

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là chương cuối trong serie "mỗi ngày một chương", từ chương 17 đến chương 20 sẽ là 2 ngày 1 chương. Giờ đăng chương 17 đến 20 đổi từ 11h30 AM thành 9h30 AM.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro