Đoản 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Lảm nhảm] Hôm nay ta vừa thi Tiếng Anh xong. Làm bài đặc biệt tốt a~~... Các ái phi của trẫm đã thi xong chưa??? Ờ mà thôi kệ đi... Đã lỡ sa chân lầm bước vào đây thì đọc đi đã rồi tính tiếp hén ^^

_______

Cô và anh yêu nhau, yêu nhau sâu đậm. Cô thậm chí có thể cho anh tất cả, kể cả tính mạng của cô... nhưng anh lại chẳng hề nói gì về gia đình anh, trong khi anh hỏi gì về gia đình cô, cô đều vui vẻ trả lời.

Đến một hôm, mẹ anh hẹn cô ra quán coffe để đưa cho cô một sấp tiền, lạnh nhạt bảo cô chia tay anh. Lúc đó, cô mới biết nhà anh rất giàu có. Mẹ anh bảo, cô và anh không thể nào ở bên cạnh nhau. Mẹ anh chê gia cảnh nhà cô, khi dễ học vấn và nghề nghiệp của cô. Thậm chí, bà ấy còn mắng luôn cả người mẹ đáng kính của cô. Thế nhưng,... cô vẫn cứng đầu cố chấp bên cạnh anh, mặc kệ tất cả mọi thứ xung quanh, mặc cho ai cấm cản. Vì chỉ cần anh còn yêu thương cô, cô sẽ không bao giờ buông tay anh trước.

Nhưng rồi, mẹ cô mắc bệnh nặng. Người mẹ đáng kính hết mực yêu thương, chiều chuộng cô đang bị ung thư, cần một số tiền rất lớn để phẫu thuật. Cô sau khi biết, đã khóc đến không thể khóc được nữa, cúi đầu van xin số tiền mà cô từng khinh rẻ đó, chấp nhận chia tay anh để chữa bệnh cho mẹ. Cô biết anh cực kỳ thất vọng về cô, chính cô cũng thất vọng về bản thân mình. Anh bỏ đi, bỏ ra nước ngoài du học. Nhưng cô không thể nào làm khác, mẹ chính là tất cả đối với Vương Vũ Na cô.

Bảy năm sau, anh quay về. Cô vô tình trở thành một nhân viên cấp dưới của anh, làm thư kí cho tổng giám đốc. Cô tự nghĩ, gương vỡ sẽ lại lành, anh sẽ nghe cô giải thích tất cả. Nhưng không... anh đã trở nên đổi khác, bên cạnh anh còn có vị hôn thê. Cô ấy rất đẹp...

" Chào anh "

" Em vẫn ổn chứ..? "

" Anh có vẻ sống rất tốt.. Cô ấy là.... "

" Cô ấy là Tôn Di, là vợ chưa cưới của anh "

Anh nói, anh không thể phụ cô ấy. Anh nói, tình yêu với cô chỉ là do tuổi trẻ bồng bột, Tôn Di tiểu thư mới là người có thể cùng anh tới đích cuối cùng. Anh lại nói, cô còn mẹ là người thân, còn cô ấy chỉ có anh bên cạnh.

Cô chỉ im lặng gật đầu, mỉm cười chúc phúc cho anh, cho tình yêu của cô.

Cô sẽ không nói, năm đó, mẹ cô phẫu thuật không thành công. Bà đã qua đời, cô ấy còn có anh, còn cô lại chẳng còn ai ở bên cạnh cả.

Cô cũng chẳng nói với anh, năm đó, cô đã mang thai đứa con của anh. Là mẹ anh bắt cô đi nạo thai, cô nhất quyết không chịu, quỳ dưới cổng nhà anh, mặc kệ đang mưa lớn để cầu xin bà. Mẹ anh thả chó đuổi đi, cô vì chạy mà té đến sảy thai.

Cô không bao giờ mở miệng nói với anh, cô từng sang Mỹ tìm anh, bị cướp còn bị đánh. Lúc đó, anh bận đưa cô ấy đi xem phim, cô không gặp được anh.

Cô không nói ra, vì cô biết tình yêu của anh chẳng còn dành cho cô nữa. Vương Tuấn Khải chẳng còn yêu Vương Vũ Na nữa. Cô không cần bất cứ sự thương hại từ ai, nhất là từ anh. Cô không nói nữa, vì cô biết, tình cảm của anh đã thay đổi, vì lời nói ra cũng chẳng thể thay đổi một trái tim người đàn ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro