#Đoản: (p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nguồn: Tiêu Huyết Dạ

  Chát...

"Cút ra ngoài! "

Tư Mạc Thuần khẽ cười, khóe môi vì cái tát đau rát mà rỉ máu. Cuối cùng cô cũng đã hiểu, cô đối với anh chỉ là một con rối không hơn.

"Ly hôn đi! "

Ném xuống mặt anh một tờ giấy ly hôn, Tư Mạc Thuần cắn chặt môi, cố gắng không để cho mình trào ra những tiếc nấc nghẹn ngào, nhưng nước mắt vẫn cứ vô thức rơi xuống thật mau.

"Anh là đồ cặn bã! "

Anh yêu em gái cô, cô yêu anh. Anh cùng cô kết hôn chỉ vì em gái cô không dành tình cảm cho anh. Anh coi cô là một con cờ, nhưng cô coi anh lại là cả thế giới.

Một người mê luyến một người, cố gắng nắm giữ lấy trái tim một người. Một người rời xa một người, dùng mọi cách để bỏ lại một người. Đau khổ như vậy, nhưng tình yêu này, thực sự khó có thể dứt ra được.

Cô cũng có lòng tự tôn của cô. Nếu như anh đối với cô là chán ghét, vậy thì chia tay, cô sẽ trả lại cho anh sự tự do.

"Ly hôn? "

Cố Uy Dương cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhưng lại lạnh như băng nhìn vào cô. Ly rượu trong tay sóng sánh một màu máu, anh đổ xuống đầu cô, trong tim lại vô thức run run một trận. Là yêu sao?

Không! Không đúng! Cô chỉ là vật sở hữu của anh. Anh không yêu Tư Mạc Thuần cô, anh không yêu Tư Mạc Thuần cô!

"Con rối trong tay tôi, một khi đã rách nát cũng chỉ có tôi mới có quyền vứt bỏ! "

Cố Uy Dương từng bước đến gần cô, khóe môi mấp máy vô tình, nhưng nước mắt trong suốt của cô lại khiến anh có chút điên cuồng.

Bàn tay anh vươn ra giữa không trung, sau lại mạnh mẽ rút trở về. Cô chỉ là một con rối, là một con rối!

"Cút ra ngoài! "

Được, cô cút!

Vết thương ngoài da, làm sao có thể so sánh với nỗi đau đớn ở trong lòng? Cô đã cố gắng nhặt lại từng mảnh kí ức, nhưng nó lại vụn vỡ tan ra thành mây bụi.

Hết thật rồi! Tình yêu dành cho anh, cứ như thế đã định sẵn là sẽ rơi vào điểm cụt...

[...]

"Tư Mạc Thuần, cô dám bỏ trốn khỏi tôi? "

Cố Uy Dương mạnh mẽ bóp lên cái cằm mảnh khảnh, đôi mắt vì sự tức giận mà trở nên lãnh huyết đến lạ. Gan cô thật sự là càng ngày càng lớn rồi! Anh nói anh sẽ không cùng cô kí đơn ly hôn, cho nên cô bỏ trốn!

Khốn kiếp! Đồ chơi của anh, chính tay anh phải phá nát nó!

"Cố Uy Dương, anh nói xong chưa? "

Tư Mạc Thuần cười nhạt nhìn anh. Cho dù đã cố gắng tỏ ra quật cường bao nhiêu, nhưng hai hàng lệ lăn dài rốt cuộc lại bán đứng cô. Cô yêu anh, thực sự rất yêu. Nhưng anh dùng sự tàn nhẫn của chính mình mà hủy diệt đi cả nguồn sống của cô. Cô yêu, nhưng cô hận!

"Công ty ba tôi phá sản rồi. Anh làm, có đúng không? "

"..."

"Em gái tôi và người yêu nó chia tay rồi. Anh làm, có đúng hay không? "

"..."

"Giết tôi đi! "

Tư Mạc Thuần hờ hững buông ra một câu, đôi mắt trong suốt nhắm lại thật chặt.

Công ty xuống dốc, ba cô đau lòng mà tự vẫn.

Đau khổ trước cái chết của chồng, mẹ cô lâm bệnh nặng.

Nhìn em gái rơi lệ, cô cũng chỉ biết lặng im.

Cô sai rồi. Gia đình mà cô thương yêu lâm vào bước đường cùng chính là do một tay cô gián tiếp gây nên.

"Giết tôi đi! Làm đi! Hãy giết tôi như cái cách anh làm với gia đình tôi! Lỗi lầm là ở tôi! Vì tôi mù cho nên mới trao lầm trái tim cho anh! "

Tư Mạc Thuần giãy giụa không ngừng, bàn tay gầy guộc dùng hết sức có thể để đấm vào lồng ngực của anh. Cô gào khóc đến khàn giọng, trong tim quặn thắt.

Cô nợ ba, nợ mẹ, nợ em gái. Cô nợ cả Tư gia!

Nhìn cô đau lòng, Cố Uy Dương cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh, nhưng bàn tay cũng đã buông lỏng cô ra. Anh cười lạnh:

"Giết? Như vậy đối với cô không phải chính là sự giải thoát hay sao? Không phải tôi nợ các người, mà chính các người đã nợ tôi! Em gái cô khiến tôi tuyệt vọng, tôi muốn cả nhà các người phải chìm trong đau khổ giống như tôi đã từng! "

Chát...

Tư Mạc Thuần lẳng lặng nhìn anh. Cô đánh anh, nhưng tại sao trong lòng cô lại đau như thế này?

Cô biết, cô và anh khoảng cách đang ngày một xa rồi! Cô muốn với tay chạm tới, nhưng anh lại giống như bọt biển, tan vào đại dương mênh mông vô tận.

"Cầm thú! "

"Tôi là cầm thú, chẳng phải trước đó em đã biết rồi hay sao? "

Chẳng hiểu sao anh thấy buồn. Ánh mắt cô nhìn anh chẳng còn chứa lấy những tia thương yêu như trước nữa.

Cố Uy Dương đối với cái tát của Tư Mạc Thuần lại không hề nổi giận. Anh bỏ ra ngoài, đi lên tầng thượng.

Đứng trong đêm đen, anh hút không biết bao nhiêu là thuốc lá. Tàn thuốc theo chiều gió cứ thế bay đi, giống như thứ tình cảm mù quáng của cô, vội vã biến mất tựa hư vô. Gió biển táp vào mặt anh, giống như trách cứ anh vô tình. Anh chua xót. Hình như trái tim anh không còn nghe lời dạy bảo của anh nữa.

"Nếu tôi chết, anh có đau lòng không? "

Tư Mạc Thuần đã đứng sau lưng anh từ lúc nào. Cô nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt đến vô hồn.

"Chắc không, bởi vì từ trước đến giờ anh không yêu tôi...chưa từng..."

Cố Uy Dương nhíu mày, anh bước một bước, cô lùi một bước, giống như là đuổi bắt, anh sẽ chẳng thể nào chạm đến được cô.

"Tư Mạc Thuần, cô lại nổi điên cái gì? "

"Tôi...anh nhắm mắt lại đi! "

"Tại sao tôi phải nghe lời cô! "

"Một lần duy nhất, cầu xin anh! "

Anh nhắm mắt lại. Cảm nhận sự lạnh lẽo của gió biển. Được, anh nghe theo sự sắp đặt của cô, chỉ duy nhất lần này thôi! Tuyệt đối, anh sẽ không để mình mù quáng một lần nữa!

Tư Mạc Thuần cười khẽ, cô nhìn xuống con dao trong tay mình, sau đó lại nhìn đến gương mặt góc cạnh của anh. Cô vươn tay ra, cố gắng lưu luyến lấy hình ảnh của anh vào trong tim, trong mắt đã ầng ậng nước khiến tầm nhìn mờ nhạt.

Con dao trong tay rơi xuống, Tư Mạc Thuần không còn chút sức lực nào đổ trên mặt đất. Một nhát dao này, cô trả lại cho anh tự do, cũng là giải thoát cho tình yêu si dại của cô.

Máu từ người cô chảy xuống, thê lương vô cùng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro