Đoản 13: Vực Tương Tư.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật lâu trước kia, có một tiểu thư nhà Huyện thái gia, nàng yêu một công tử trong thành. Nhưng vị công tử kia lại chưa bao giờ thèm nhìn nàng lấy một cái, nàng ngày đêm đau lòng, lại không dám nói ra tình cảm trong lòng, chỉ chờ đợi ông trời có thể cho nàng cùng vị kia công tử một tia duyên phận.

Nhưng ông trời vẫn không nghe được cầu xin của nàng....

Chờ chàng bước đến

Chờ một ánh nhìn

Tâm như bọt biển

Vì chàng thành tư.

Sau đó, Huyện thái gia đính thân cho nàng, hôn kỳ gần đến, cửa hàng tơ lụa trong thành đưa tơ lụa dùng cho lúc xuất giá đến cho nàng chọn. Nàng mở tơ lụa ra, nhưng lại thấy bên trong có một câu thơ.

Kiếp này chưa có duyên

Chờ kiếp sau như nguyện.

Đúng là bút tích của vị công tử kia, nàng sau khi nghe ngóng, mới biết được tơ lụa này đúng là nhà vị kia công tử kia đưa tới.

Nàng vui sướng vạn phần, lập tức tìm lý do xin cha mẹ lui việc hôn nhân, chờ công tử kia tới cầu thân, nhưng là một ngày lại một ngày, một tháng lại một tháng, vị kia công tử vẫn không tới cầu hôn, cũng không đưa tin đến cho nàng nữa.

Sau đó, công tử kia lại thành thân cùng một vị tiểu thư nhà bán tơ lụa lớn hơn, nàng bi thống vạn phần, lại nghĩ chắc chắn là vị công tử kia vì phát triển gia nghiệp, miễn cưỡng mình thành thân cùng người khác. Nàng quyết định tiếp tục chờ vị công tử kia, vẫn không gả, một năm lại một năm, thủy chung với nguyện vọng trong đáy lòng....

Sau công tử kia có con, sau đó thê tử của hắn lại bệnh mà qua đời, nàng nghĩ cuối cùng hắn có thể lấy mình, nhưng công tử kia lại cưới người khác. Nàng lại đau lòng thêm một lần nữa, lại vẫn tin công tử kia yêu mình, nàng vẫn luôn giữ gìn câu thơ kia, vẫn chờ, đến tận lúc qua tuổi năm mươi....

Đã đứng nơi đây dừng bước vì chàng

Lòng chẳng thay đổi nhưng xuân nhân trôi chẳng ngừng

Là hẹn ước hay chàng sớm đã lãng quên?

Có một năm, nàng đi du xuân, tới trên núi Mai Hàn, ở đây nàng ngoài ý muốn gặp được vị công tử nàng đã chờ cả nửa đời.

Ngày đó, nàng rốt cục nhịn không được, hỏi hắn yêu nàng, vì sao không cưới nàng? Nếu như không yêu nàng, vì sao trước lúc nàng xuất giá lại đưa câu thơ kia đến cho nàng?

Công tử nhìn thơ, suy nghĩ hơn nữa ngày, mới nói, đó không phải đưa cho nàng, lúc trước hắn cũng không biết nàng, chỉ là không cẩn thận làm cho câu thơ tùy tay viết loạn kia rơi vào trong tấm tờ lụa đó, không ngờ tơ lụa lại bị người ta đưa đến nhà Huyện thái gia.

Nàng nhất thời ruột gan đứt từng khúc, cầm thơ, từ trên bờ vực nhảy xuống. Nàng đợi người yêu cả đời, kết quả lại phát hiện tất cả chỉ là sự hiểu lầm.

Vạn sự chỉ là hiểu lầm...

Xuân xanh mãi tan đi

Đã không thể quay về

Là do ta tự đa tình

Là do ta tự suy luyến

Là do ta chi tâm đơn phương

Là thiên gia vô tình hay... lòng chàng thượng đăng thiên?

Đã trôi qua không thể lấy lại, muốn nói một lời hãy nói ra, đừng vì tâm bệnh mà suy lòng, đừng vì đơn phương mà âm thầm chờ mong.

Vực Tương Tư, màu đỏ của tường vi, là thương cho mối tình của nàng tiểu thư Huyện thái gia, là nỗi hận của nàng, là tâm bệnh của nàng, là thanh xuân của nàng...

Tường vi đỏ, nằm bên bờ vực, tương tư tâm, dược nào chữa được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro