Đoản 6: Ta biết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người trong hoàng cung đều biết đến nàng_Khinh Khinh công chúa, nhát gan ngu ngốc, ai ai cũng có thể khi dễ.

Đến một ngày, tờ hoàng lệnh kia ban xuống, người mà nàng gọi là phụ hoàng ban thưởng rượu độc để cho mẫu thân tự sát, nàng cuối cùng không thể nhịn được nữa, ra sức cầu cứu người khác, nhưng mà... ai lại quan tâm đến một Công chúa thất sủng như nàng?

Lần đầu ngẫu nhiên gặp, hắn nhếch môi, gương mặt tuấn mỹ như bạch ngọc, đường nét lạnh lùng tuyệt tình như hố băng, hơi thở của hắn như lưu luyến ở bên tai nàng: "Ta tưởng là ai, thì ra là một mỹ nhân lạc đường xinh đẹp như hoa!" Có lẽ vì ánh trăng thật đẹp, trong khoảnh khắc này, nàng bỗng động tâm.

Đêm đó, hắn lại thô bạo lăng nhục, trong thời khắc đau đớn cực độ kia, đôi môi lạnh như băng của người nọ dán bên tai nàng hiện ra một nụ cười khẽ như có như không: "Phàm Lạc Ninh ngươi chỉ là một bình hoa trưng cho người khác nhìn vui mắt mà thôi."

Trên chiếc khăn trải giường đỏ chói, màu đỏ của giọt máu xử nữ lẫn chìm trong đó, lưu lại dấu vết ô nhục hôm nay.

Ánh sáng đến, thị nữ đã bưng thuốc chờ ở một bên giường, mặc dù nàng sớm đã ngờ tới, trong lòng vẫn giống bị kim đâm. Chén thuốc này một khi đã uống vào, nàng... sẽ mãi mãi không hoài thai được nữa! Nàng nhìn bát thuốc, tuy đau lòng nhưng vẫn bưng lên uống một hơi cạn sạch. Chất lỏng mát mà đặc chậm rãi lướt qua cổ họng, nặng nề chảy xuống, giống như một tiếng nức nở nghẹn ngào rên rỉ. Nàng chậm rãi đưa tay lên dùng sức lau thuốc còn đọng lại bên môi, ngoái đầu nhìn lại, cười đến lạnh nhạt, đến thảm thương, đến vô tâm: "Ta biết, ta phải xem như là một cơn ác mộng."

Nụ cười kia như hoa lê sáng chói nở ra trong đêm, chiếu sáng đình viện, thật đẹp làm cho hắn có chút thất thần, chỉ thoáng giật mình, nàng đã quyết tuyệt xoay người lẫn vào bóng tối. Hắn nhìn bóng lưng của nàng, sau nửa ngày mới nhếch lên một nụ cười vui vẻ ý vị sâu xa. Có lẽ Phàm Lạc Ninh không biết, lúc này mới chỉ là bắt đầu.

Bắt đầu cho số mệnh tàn khốc của nàng.

Hai tháng sau, nàng lên kiệu đến Vị quốc với thân phận công chúa cầu thân. Nàng mỉm cười lạnh nhạt..

Phải nói là con tin mới đúng. Một con tin vô giá trị...

Nàng được ban làm trắc phi của Thái tử. Đêm động phòng, khăn voan vén lên...

"Là ngươi." Kinh ngạc qua đi, trong mắt nàng chỉ là đau đớn thống khổ.

Là hắn, nàng lại ngu ngốc tưởng hắn là thế gia công tử mà cầu cứu giúp mẫu phi mình.

Là hắn, nàng lại dại dột đem tất cả giao cho hắn.

Là hắn, người nàng tưởng qua chỉ là ác mộng.

Số phận, chung quy vẫn là muốn trêu ngươi.

"Phải, là ta, Phàm Lạc Ninh." Hắn mỉm cười lạnh lùng, đẩy ngã nàng xuống giường, lại một lần nữa tàn nhẫn chà đạp cơ thể nàng.

Tấm rèm đỏ của tân phòng buông xuống che đi sắc xuân bên trong, trên bàn, bình hoa mẫu đơn lặng lẽ rơi xuống một bông hoa kiều diễm.

Từ ngày hôm đó, ngày nào hắn cũng qua đêm ở viện của nàng, tuy nhiên không có dịu dàng, chỉ có tàn bạo chiếm lấy.

Thế nhưng nàng... vẫn ngu ngốc níu giữ lấy mảnh tình cảm kia.

Ngày ngày trôi qua, nàng dựa vào cái "đêm nào cũng thị tẩm" của hắn mà tự lập lấy một vỏ bọc cho mình, ra uy với thị thiếp để bảo vệ bản thân.

Đến khi nàng đến Vị quốc được nữa tháng, bỗng nhiên có tin Nhị hoàng tử cùng Dịch Thừa tướng mưu mô phản loạn, kết quả thảm bại, Dịch Thừa tướng phải đem chính đại nữ nhi kinh tài thế tuyệt ra để gả cho Thái tử làm thiếp thất.

Đêm tân hôn đó, hắn không đến tân phòng, mà đến viện của nàng, triền miên qua đêm.

Nàng còn nghĩ rằng hắn rốt cuộc cũng có chút tình cảm với mình, nào ngờ hắn lại cho nàng một câu: "Bình hoa, cũng là để chắn phong ba."

Nàng trầm mặc, sáng hôm sau hay tin nô tỳ bên người vị Dịch đại tiểu thư kia lấy trộm đồ của nàng rồi bỏ trốn, nàng đến tân phòng của nàng ấy, phát hiện đây lại là một mỹ nhân ưu sầu..

Nàng dường như thấy được bản thân trong đôi mắt cô gái ấy.

Lấy cớ trộm cắp đó đổ lên người nàng ấy, cho thi hành gia côn, tiếp theo là đày vào biệt viện, có như vậy... nàng ấy mới có thể sống yên ổn ở cái trạch viện Thái tử này...

"Có thích khách!"

Là thích khách?

Thích khách chạy vào phòng nàng. Nàng không báo cho người khác biết.. bởi vì nàng biết, thích khách, chính là Nhị hoàng tử, đối thủ một sống một còn của Thái tử.

"Ngươi đi đi, đi về phía Tây Bắc, qua ba tòa viện sẽ có một tòa biệt viện cũ ở đó, nơi đó chắc chắn sẽ có người cứu ngươi, mà Thái tử cũng sẽ không tới nơi đó nữa bước." Bởi vì, nơi đó là chổ ở của cô nương Dịch đại tiểu thư kia. Mà nàng cũng biết đến một điều bí mật, Thái tử... ghét nhất chính là những tòa viện ở phía Tây Bắc.

Nhị hoàng tử cũng không thèm cám ơn nàng, một đường trốn thẳng. Mà ngay lúc y chạy đi, Thái tử cũng đạp cửa xông vào.

Nàng cười nhạt... quả nhiên vẫn là không qua được màn này.

"Thích khách đó ở đâu?" Hắn vẫn cười nhạt, tay cầm chén trà nhìn nàng một thân máu me hỏi.

Hắn đã hỏi câu này đến hơn mười lần, mà mỗi lần hắn hỏi là nàng đã trải qua một màn tra tấn, nếu ngất đi hắn có thể lấy nước đá tạt cho nàng tỉnh, sau đó tiếp tục hành hình.

Đợi đến khi nàng chỉ còn nửa cái mạng hắn mới miễn cưỡng phất tay đem nàng xuống, trước khi đi, hắn giáng cho nàng một cái tát, lạnh lùng nói: "Đối với một công chúa làm con tin như ngươi, sớm đã không còn một chút phẩm giá!"

Nữa tháng sau thương tích của nàng dần khỏi thì sinh thần của hắn đã đến.

Nàng làm trắc phi, thế nhưng phải ngồi phía sau thiếp thất cửu đẳng.

"Nghe nói một năm trước đại ca có lấy Đại tiểu thư của phủ thừa tướng, còn được xưng tụng là tài nữ đệ nhất kinh thành, không biết có thể trổ chút tài nghệ cho mọi người xem không?"

Nhị hoàng tử mở lời, khiến thân hình nữ nhân ngồi phía trước nàng run lên.

Nàng biết, nàng biết khi cứu nhị hoàng tử, cô gái này sẽ động tâm mà. Nàng, chỉ muốn cô ấy sớm tìm thấy hạnh phúc mới.

Nào ngờ đâu, một màn <kinh hồng phiến nga vũ> kia lại gián tiếp khiến cho mọi người biết được, nàng ấy đã có thai.

Cái thai này, chắc chắn không phải của Thái tử.

Nàng... đã hại nàng ta rồi sao?

Nàng biết, Thái tử sẽ không để chuyện này lộ ra ngoài, nhưng nàng không muốn mạng cô gái kia bị hắn bóp chết. Thế nên nàng tìm đến Nhị hoàng tử, nói toàn bộ sự việc với hắn.

Ngày hôm sau, tin thiếp thất của Thái tử hồng hạnh vượt tường nhanh chóng lan khắp kinh thành.

"Là ngươi tung tin này có phải không?" Hắn nắm lấy tóc nàng kéo lên, hung ác giáng cho nàng một cái bạt tai.

Nàng trầm mặc, mỉm cười nhạt nhòa. Thái tử đùng đùng nổi giận lôi cô gái kia ra để trút giận.

Nghe thấy tiếng loạn côn cùng tiếng la hét, nàng nhịn không được chạy ra...

Nhưng khi nhìn đến một màn kia. Nàng đứng sững ra...

Hắn lại có thể tuyệt tình như thế? Cô gái kia... còn có thể sống sao?

Nàng liều mạng chạy ra che chắn cho cô ấy, lại bị hắn đá văng vào bức tường, nàng hộc ra một ngụm máu, bất tỉnh.

Khi mở mắt ra, điều đầu tiên nàng muốn biết là cô gái kia ra sao rồi. May mắn thay, cô ấy còn sống..

Nhưng mà Thái tử hắn vẫn không muốn buông tha nàng ấy..

Đêm hôm sau khi nghe hắn muốn giết Dịch đại tiểu thư đó, nàng cười lạnh nhạt, cười đến thê thảm.

Nàng tìm đến cửa sau, âm thầm giúp cô gái kia trốn khỏi nơi này. Trước khi đi, nàng có hỏi nàng ấy rằng: "Là ta gián tiếp khiến ngươi biến thành như vậy, ngươi... có hận ta không?"

Nàng ấy thế nhưng vẫn mỉm cười yếu ớt, nắm lấy tay nàng nói: "Từ cha ta, đến đại tỷ, đến đại phu nhân, đến một nô tỳ, đến Nhị hoàng tử, rồi đến Thái tử, ta chưa từng hận lấy một ai. Mà ngươi, ta lại càng không thể hận được!"

Nàng cười, mặc cho nước mắt vẫn rơi.

Nếu như có thể yêu thế gian này giống như nàng ấy, thì ngày ấy nàng đã không phải đi cầu xin tất cả mọi người để rồi vô tình gặp hắn.

Nếu như có thể không hận được bất cứ ai nàng đã không tốn tâm tư với hắn nhiều như vậy, nhiều đến nỗi hận ý đã lấp đầy cái thứ gọi là tình yêu kia.

Nàng để cô ấy đi, bản thân ngồi ngay ngắn trong phòng, đợi...

Nàng đợi, đợi hắn đến....

Nàng đợi, đợi hận ý trào dâng...

Nàng đợi....

Két..!

Cánh cửa kia rốt cuộc cũng mở ra, nàng mỉm cười, thật nhạt, thật lạnh.

Hắn nhìn thấy nàng, đứng sững ra, nhìn nàng thâm ý.

Nhìn y từ xa, ý cười tuyệt vọng từ từ lắng đọng trong mắt nàng: "Thái tử, thiếp biết người sẽ tới mà."

Nụ cười tuyệt vọng đó như một cây kim đâm thẳng vào nơi yếu mềm nhất của trái tim hắn.

"Người vẫn luôn nói rằng thiếp chỉ là một bình hoa thôi mà đúng không?"

Nàng cười, cười tươi như vậy, động lòng người như vậy, nhưng mắt nàng, dưới đáy mắt sâu thẳm đó lại như đang nhỏ lệ, từng giọt từng giọt nước mắt rơi thẳng xuống đáy lòng.

Từng giọt nước mắt ấm áp thầm rơi trong lòng, khắc cốt, ghi tâm.

Thái tử im lặng nhìn nàng đang ngồi cách hắn mười bước, khoảng cách mười bước chân đó tựa như nghìn dặm núi, vạn hải lý, xa đến nỗi không bao giờ lại gần nhau được.

Lắc đầu, nàng lại mỉm cười, có điều, ý cười mãi mãi không đạt đến đáy mắt: "Thiếp biết, mình mãi mãi vẫn là một bình hoa."

"Mà bình hoa này, cũng đã bị người đập cho vỡ rồi..."

"Ngươi đang làm cái gì vậy?"

Mắt thấy nàng đưa tay lên, hắn kinh hoàng, đại não chưa kịp phản ứng thì cả người đã lao về phía trước.

Nhưng muộn rồi, với khoảng cách mười bước, dù hắn có nhanh đến đâu cũng không thể cản được.

Màu máu còn đẹp hơn cả sắc màu hoàng hôn, trượt theo gò má nàng chảy xuống nền đất lạnh lẽo, đỏ như vậy, một màu đỏ của đớn đau, khiến hai mắt hắn bỏng rát.

Nàng buông tay, thanh chủy thủ sáng loáng dính đầy máu rơi xuống đất kêu 'leng keng', hàn quang lóe lên.

Thái tử thấy tim mình như ngừng đập, mở miệng ra là lại không thể nói câu nào ra hồn, ngoại trừ sự sợ hãi còn có nỗi đau không thể nói thành lời: "Tại sao?" Rốt cục lời thật sự muốn nói đã thốt ra được rồi, nhưng giọng lại khàn đến khó nghe.

Hắn đờ người đứng cách nàng hai bước, giọng vẫn run như vậy: "Tại sao?"

Tại sao phải tổn thương chính mình?

Nghĩ đến trái tim đã sớm trở nên nguội lạnh vô tình, giờ đây lại đau không chịu được, nỗi đau sâu sắc, như con sông băng vỡ đê mãnh liệt cuộn trào.

Không phải nàng, cũng đã từng đau như thế?

Máu không ngừng chảy, nhiễm đỏ y phục trắng tinh của nàng, nhưng nàng lại chẳng cảm thấy đau. Nàng nhẹ nhàng đứng lên, bước tới trước mặt hắn.

"Cho ta một nụ hôn..."

Thái tử đứng sững ra đó, nàng vươn người, thật nhẹ chạm vào môi hắn, tách môi hắn ra, nàng mỉm cười...

Thái tử đột ngột đẩy nàng ra, ho khù khụ, nhìn nàng cổ qua, quát lên: "Ngươi cho ta ăn cái gì... khụ khụ..." Nhìn bàn tay ho ra máu, Thái tử kinh hoảng.

Hắn nhìn lại thì thấy nàng ngồi bệt xuống đấy, máu đầy mặt, khóe môi cũng vươn lấy máu.

Nàng mỉm cười, cười lớn tiếng, tiếng cười như oan linh khóc than khiến hắn rợn người.

"Đó là cổ độc... chúng ta, mỗi người một nữa, cùng đồng quy vu tận." Nàng vừa nói máu vừa trào ra khỏi miệng khiến câu nói thật quỷ dị, giống như quyền rủa, giống như ác chú.

Thái tử giơ tay ra ngoài cửa, yếu ớt gọi: "Người... đâu..."

Nàng bấu chặt y phục ở ngực, khó khăn nói: "Thái tử... người nói ta là một bình hoa, nhưng người có biết..? Bình hoa khi vỡ, sẽ có mảnh, mà những mảnh vỡ đó... sẽ trở thành vũ khí lấy mạng người không?"

Nàng lẳng lặng nhìn, nhìn hắn ói ra máu, nhìn hắn từ từ buông lỏng bàn tay kia, sau đó cả người xuôi xuống.

Nàng dằn cơn đau ở bụng lại, lết thân tới bên cạnh hắn.

Nàng vuốt gương mặt hắn, sau đó đặt xuống môi hắn một nụ hôn. Lựa chọn nằm trên ngực hắn.

Cơn đau ở bụng biến mất, nàng cảm thấy cả người nhẹ đi, nhẹ như bạch vũ.

Nàng mỉm cười, cười nhạo tất cả hết thảy, cười cho cả bản thân mình.

Rõ ràng là nàng có thuốc giải, nhưng nàng lại lựa chọn chết cùng hắn.

Vì sao?

Nàng, quả nhiên vẫn là ngốc như vậy.

Đóa hoa phù dung bên ngoài sân, lẳng lặng tàn héo, lẳng lặng rơi xuống, lẳng lặng bị gió thổi đi từng cánh hoa.

Lưu đình thủy mộng

Trái luân đạo hồi

Kiến bất tất dung

Yếu ái độc xâm

Vạn kiếp bất phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro