#9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là tròn 2 năm, kể từ ngày cậu quyết định đoạn tuyệt với anh. Lời chia tay cậu nói ra rất uyển chuyển, anh chỉ biết lặng thinh nghe theo điều cậu nói. Cậu quay đi. Bóng dáng cậu ngày đó nhoè dần theo dòng nước mắt.

Là anh sai. Năm tháng vội vã ấy đã kịp trao  nhau những lời hẹn ước. Vậy mà anh lại sợ hãi không một lần dám đối diện với tình cảm của trái tim mình. Không dám chấp nhận một nửa khác biệt cứ hiện hữu trong tâm trí anh.

Anh chạy trốn khỏi cậu. Nhưng lại dùng dằng không muốn buông để rồi hứa sẽ về, cậu hãy chờ anh. Cuối cùng, anh vẫn chỉ là kẻ yếu hèn, lấy đi tuổi trẻ của cậu trong đớn đau.

Hai năm, anh lặng lẽ dõi theo từng bước đi của cậu. Từ một đứa trẻ nông nổi cháy mình trong những hộp đêm cùng rượu và khói thuốc. Cậu thay đổi, trở thành một ca sĩ, diễn viên mới nổi được nhiều người mến mộ.

Anh nghe bài hát của cậu mỗi ngày. Xem đi xem lại những bộ phim cậu tham gia, đến mức thuộc làu các lời thoại của cậu. Chưa một đêm diễn hay concert nào của cậu, anh không có mặt. Nhưng kẻ hèn nhát là anh, chỉ dám nhìn cậu qua tấm hình, màn ảnh, hay từ nơi xa tít.

Đôi mắt cười, đôi môi mềm mại, chiếc mũi dọc dừa, đôi tai có vết sẹo nhỏ,... Thói quen đi giày cao cổ, quần xắn ống, mặc áo sơ mi sẽ đóng hết tất cả các cúc, khi mệt thường thèm một ngụm trà,... Mọi thứ về cậu vẫn vẹn nguyên. Nhưng cậu - đã không còn là của anh.

Đám người trẻ tuổi đến dự concert ồ ạt va vào anh không kịp một lời xin lỗi. Chúng cũng vội vã như tuổi thanh xuân, muốn được giữ trọn từng phút giây.

Mỗi lần chúng gào thét lên tên cậu, là một lần tim anh buốt nhói.

"Khang Dung, Khang Dung...!"

Anh quay người lại, bóng dáng thân thuộc ngày nào đang bước xuống xe. Cậu chầm chậm đi vào bên trong toà nhà, xung quanh là vài anh vệ sĩ cao to, cùng vô vàn fan hâm mộ. Anh chỉ biết đứng từ xa nhìn cậu. Trong lòng thôi thúc chạy đến bên cậu, muốn được ôm cậu thật chặt như xưa. Cậu sẽ tựa đầu vào vai anh.

Tiếc rằng...

Mọi thứ bây giờ chỉ còn trong hai chữ "Đã từng".

Dương Hi đợi đến khi bóng dáng Khang Dung khuất hẳn, mới hoà lẫn dòng khán giả trẻ tuổi đi vào bên trong... Anh vẫn chọn đứng ở nơi quen thuộc, phía cuối sân khấu. Anh tin ở vị trí ấy, cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy anh. Cũng không thể nghe được tiếng anh gọi tên cậu thiết tha.

Dẫu thế, có chăng đây cũng chỉ là cái cớ. Anh lẩn tránh cậu. Sợ cậu nhìn thấy anh mà tổn thương thêm một lần nữa? Hay chính anh sợ không dám đối diện với quá khứ.

"Liệu cậu còn có vương vấn chút gì về anh?"

Anh cứ mải miết chạy theo dòng suy nghĩ của riêng mình. Không màng đến tiếng hò reo, đến giọng nói ấm áp của cậu, đến những ca khúc cậu thể hiện.

Đêm phủ.

Anh ra về trong tiếc nuối, và nhớ thương. Náu mình trong xe, anh nhìn cậu qua tấm kính mờ nước mưa. Đến tận khi cậu đi hẳn.

Lái xe vô định trong đêm, dưới ánh đèn vàng hai bên đường, bên tai văng vẳng giọng hát của cậu.

"Thời gian xoá mọi nuối tiếc,
Chúng ta trở nên dè dặt hơn
...
Mơ ước hão huyền dùng im lặng để thay thế,
Những tủi thân chợt hiện về
Cũng chỉ có thể khóc trong lặng lẽ
...
Cơn mưa tầm tã kéo dài khoảng cách
Chẳng thể bắt kịp bóng lưng càng lúc càng xa,
...
Ngoảnh mặt đi,
cuối cùng chỉ còn lại nuối tiếc."

(Nỗi cô đơn mơ hồ)

Thời gian bào mòn những tiếc nuối
Chúng ta ngày càng trở lên xa cách
Nụ cười cũng không thể xoá tan sự ngượng ngùng
Trầm mặc thay thế mọi mơ mộng hão huyền
Chẳng thể nào bắt kịp bóng dáng mãi xa dần ấy
Cũng chẳng thể nào quay về quá khứ đã qua
Ấy thế mà phải học cách buông tay
Không thể thực hiện ước mơ tầm thường ấy
Quảnh mặt đi rời xa nhau mãi mãi
Cuối cùng chỉ còn lại nuốt tiếc.

      
Em cất bước ra đi

Còn tôi bất lực không thể làm gì hơn nữa

Tình yêu của tôi cứ thế rời đi

Mà tôi chỉ như một kẻ ngốc thẫn thờ chôn chân mãi nơi đây

.

Dõi theo bóng lưng em khuất xa dần xa

Chầm chậm hóa thành chấm tròn nhỏ rồi biến mất

Liệu thời gian có xóa nhòa đi sự thẩn thờ này trong tôi?

Tôi nhớ những ngày đã qua

Và tôi nhớ em

.

IF YOU
IF YOU

Nếu như mọi thứ chưa quá muộn

Chúng ta vẫn chẳng thể quay lại khi xưa sao em?

IF YOU

IF YOU

Nếu em cũng trải bao thăng trầm cùng tôi

Đôi mình vẫn không để mọi thứ dễ dàng hơn chút được sao?

Giá như tôi đối em biết trân trọng khi mình còn có nhau

.

Còn em thấy sao?

Lòng em thật sự thấy ổn chứ?

Có lẽ lời chia xa đã được định sẵn cả rồi

Dặn lòng phải quên em đi, nhưng điều ấy có dễ gì đâu em

.

Tôi nhìn theo bóng lưng em dần rời xa

Đến khi chỉ còn là chấm nhỏ rồi biến đi đâu mất

Liệu tôi sẽ gặp được ai khác có thể xoa dịu những xúc cảm này chứ?

Tôi vẫn nhớ những ngày đã đi qua

Và tôi nhớ em

.

IF YOU

IF YOU

Nếu như mọi thứ còn chưa quá muộn màng

Chúng ta vẫn không thể bên nhau nữa hả em?

IF YOU

IF YOU

Nếu em và tôi cùng gánh trên vai những mỏi mệt

Thì hai ta vẫn chẳng thể bớt suy tư lo lắng đi sao?

Giá như khi còn có em, tôi biết trân trọng em thêm một chút

.

Vào những ngày trời dệt mưa phùn lất phất rơi

Tôi lại nghĩ về bóng lưng xưa ấy của em

.

Những kỉ niệm ngọt ngào được bí mật cất trong ngăn kéo ấy

Tôi lại đem ra và hồi tưởng với riêng mình

.

Sao tôi lại không biết được

Sức nặng nỗi buồn thương sau chia tay lớn đến thế này?

.

IF YOU

IF YOU

Nếu như mọi thứ còn chưa quá trễ

Đôi mình vẫn không thể yêu lại từ đầu sao em?

IF YOU

IF YOU

Nếu em và tôi cùng đồng cam cộng khổ qua bao gian khó

Thì hai ta vẫn chẳng thể san bớt những âu lo trong lòng đi sao?

Giá như tôi đối em biết trân trọng hơn khi còn bên nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#linh