Tên biến thái, em yêu anh(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở đôi mắt đau nhức vì khóc quá nhiều, Tâm An nhìn thấy mình đứng ở một nơi xa lạ, xung quanh dòng người tấp nập tới lui. Tâm An lạc lõng giữa dòng người đông đúc, trong lòng tự hỏi:

- ' Tôi là ai!? Đây là đâu!?_ Nhìn nhìn xung quanh, trong đầu cô là một mảnh sương mù mông lung. Cô hoàn toàn không có một ký ức nào cả, không biết mình là ai, càng không hiểu sao mình lại ở nơi này.

Rồi như có một lực tác động vô cùng mạnh, quang cảnh chung quanh Tâm An thay đổi, cô đang đứng tại một khoảng sân rất rộng, xung quanh không một bóng người,chỉ thấy một mảnh vắng lặng. Đột ngột, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Tâm An nhìn thấy một cô gái nhỏ, mặc đồng phục học sinh. Cô gái chạy rất nhanh, nhanh đến mức khi cô chạy ngang mình, Tâm An nghe được cả tiếng gió.

Cô gái do chạy quá nhanh, lúc xuống cầu thang chân phải bước hụt, lập tức liền chao đảo ngã xuống. Rất may, khi ấy có một nam sinh đang lên cầu thang, nhìn thấy cô gái ngã liền không do dự vươn tay đỡ lấy. Cô gái nhỏ lập tức lọt thỏm trong vòng tay to lớn vững chãi của chàng trai nọ.

Khung cảnh lại chuyển, trước mắt Tâm An giờ đây là những mảnh kính thủy tinh, mỗi mảnh kính lại hiện lên hình ảnh khác nhau. Nhưng nhân vật chính trong những tấm kính ấy thì chỉ có hai người, là nữ sinh và nam sinh cô thấy lúc nãy.

Trong mỗi bức ảnh, nói là khác nhau, nhưng thật ra tất cả đều có một điểm chung đó là chàng trai đang đọc sách còn cô gái thì lẳng lặng đứng nhìn. Mặc dù chỉ là những tấm ảnh tĩnh lặng nhưng lại làm Tâm An cảm thấy trái tim mình thắt lại. Tình cảm dạt dào nơi đáy mắt linh lung của cô gái xinh đẹp kia khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc. 

Tâm An đưa tay vuốt ve từng mặt kính lạnh buốt, trái tim cũng theo đó từ từ rạn nứt, rỉ máu. Họ là ai!? Tại sao nhìn họ cô lại đau lòng như vậy!?

Khung cảnh một lần nữa lại chuyển, lần này, Tâm An đứng ở một của hàng hoa, trời bên ngoài mưa như trút nước. Tâm An nhìn thấy một người con trai, là nam sinh đó! Có vẻ rất khác lúc nãy, khi cô nhìn thấy ở sân trường, dường như toàn thân cậu ấy phủ lên một tầng u ám rất đáng sợ. Lát sau, cô nhìn thấy một cô gái trong mưa, là nữ sinh đó! Cô ấy đang chở một xe hoa trong mưa, đôi mắt vẫn lung linh như viên dạ minh châu lấp lánh trong làn mưa giăng, đôi mắt rực rỡ làm cô không sao quên được.

Họ trò chuyện cùng nhau, chàng trai giúp cô gái mang hoa và được mời dùng trà, nhưng anh lại từ chối, bỏ đi thẳng không nói một lời. Cô gái ấy vẫn đứng nhìn theo cho đến khi bóng chàng trai khuất hẳn sau màn mưa ngày một nặng hạt, đôi mắt đượm buồn như tắt hẳn ánh sáng. Tâm An biết cô gái ấy có tình cảm với chàng trai kia, nhưng thủy chung vẫn chỉ dám đứng từ xa nhìn, dường như đã giữ đoạn tình cảm này rất lâu.

Tâm An nhìn thấy nỗi buồn của cô gái, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống gò má cô, tim cô đau quá. Tại sao a!?

Chớp mắt, khung cảnh lại đổi lần nữa, lần này Tâm An lại trở về căn phòng với những tấm kính. Nhưng điều khác biệt là những bức ảnh, nếu như lúc nãy ánh mắt nữ sinh kia luôn âm thầm dõi theo nam sinh, thì đến giờ, nam sinh lại luôn âm thầm theo sau nữ sinh. 

Khi những tấm ảnh đập vào mắt Tâm An, trái tim cô phút chốc đập liên hồi, nó nhảy lên vui sướng làm Tâm An không thể hiểu nổi. Cô đặt tay nơi lồng ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh cuối cùng. Trong ảnh, nam sinh đứng xa xa, nhìn đến nơi cô gái kia đang đứng, trung tâm của một hình trái tim bằng nến. Cô ấy được người con trai khác tỏ tình, còn chàng trai kia lại đứng đó, dùng ánh mắt kì lạ quan sát hết thẩy.

- AAAAaaaa...._ Đột nhiên, Tâm An ngồi thụp xuống, tay ôm đầu lắc thật mạnh. Đầu cô đau quá, có cái gì đó ngăn cô nhớ về bức ảnh cuối cùng, hình như nó rất quan trọng với cô!

Bệnh viện, Phòng Vip xxx

- Tâm An, em sao vậy, Tâm An..._ Quân Dịch Hiên đang ngẩn người, chợt nghe tiếng hét lớn của Tâm An, anh như choàng tỉnh, lập tức từ trên ghế đứng dậy. Bàn tay ôn nhu ôm cô vào lòng, không quên nhấn chuông gọi bác sĩ. Cô, dường như sắp tỉnh lại!

Mi túc nhẹ khởi, thủy mâu mông lung từ từ nhấc mở, Tâm An thật sự đã tỉnh dậy!

- An nhi, em tỉnh rồi, làm anh sợ muốn chết, An nhi..._ Nhìn thiên hạ trong lòng thực sự thức tỉnh, Dịch Hiên vui đến mức khóe mắt cũng ướt. Không ai có thể hiểu rõ cảm giác của anh lúc này, như một kẻ tù đày dưới tầng địa ngục thứ 18, đột nhiên được tia sáng chiếu rọi từ thiên đường cứu rỗi.

-....._ Tâm An nhìn người đàn ông ôm mình, đôi mắt vô thần trống rỗng, một mảnh mông lung.

- Em sao vậy, An nhi! Đừng dọa anh, An nhi!_ Dịch Hiên nhìn cô như vậy, lập tức lo sợ đến toát cả mồ hôi lạnh. Mặc dù trước đây anh và cô chưa từng chính thức làm quen, nhưng anh vô cùng hiểu cô. Đôi mắt của cô không thể vô hồn vô cảm như vậy được, ít nhất anh chưa từng gặp qua cô có loại ánh mắt đó.

Bác sĩ đến, Dịch Hiên phải ra ngoài, cảm giác chờ đợi làm cho anh không thể thở nổi, nỗi sợ đè ép trái tim làm anh đau đến nghẹt thở.

- Cô ấy làm sao vậy bác sĩ!?_ Đợi đến lúc bác sĩ ra ngoài, Dịch Hiên gần như ngay lập tức lao đến.

- Chuẩn đoán ban đầu cho thấy cô ấy mắc phải chứng trầm cảm, tuy rằng không nặng nhưng cô ấy đã mất khả năng nói chuyện và cảm nhận về thế giới bên ngoài. Cô ấy đang sống trong một thế giới ảo tưởng bản thân, nơi mà cô ấy cho là an toàn và không có bi kịch. Tôi khuyên anh, nhanh một chút làm tiểu phẫu lấy thai nhi ra khỏi tử cung cô ấy a. Nếu chậm trễ, đứa bé sẽ phát triển bất thường, sinh ra cũng sẽ có dị tật bẩm sinh!_ Nói rồi bác sĩ lắc đầu rời đi, người trẻ tuổi đúng là không biết trân trọng tình cảm! Một cô gái đi đến tình trạng này, ông cũng không cứu nỗi nữa, đành phải xem tình yêu của họ a.

- Trầm cảm..._ Dịch Hiên lặp lại lời bác sĩ, đôi mắt hằn tơ máu nhìn phòng bệnh. Tâm An của anh! Không, anh không cho phép!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro