Đoản 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Đoản Ngắn 

Tác Giả : Dụ Nhân


Sắp bước ra khỏi cục dân chính, hai người chợt khựng lại. Anh lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, một lời nói ra cũng coi là dư thừa. Trên mặt tìm không thấy là 1 tia ấm áp.
Còn cô cũng chỉ biết cúi thấp đầu, miệng mất máy nói nhỏ.

'Mình chia tay đi...'

Giọng a không đọ ấm làm lòng người buốt giá.

'Tại sao?'

Cô cúi đầu càng thấp, nước mắt lưng tròng, ngập ngừng nói.

'Chúng ta không... không thể dây dưa như thế này mãi được, giờ e là gái đã có chồng... Chồng e... anh ấy sẽ không thích vợ của mình qua lại hay nói chuyện với bạn trai cũ là anh...'

Anh cười lạnh. Sát lại.

'Hừ, đối với e, 5 năm yêu xa với anh chả ý nghĩa gì? Không bằng 1 tháng ngắn ngủi ở bên hắn, đối với e anh không đáng,,, có phải vậy không...hả??? e nói đi, nói đi chứ.'

Anh vươn tay tóm lấy hai vai cô, làm cho cô mặt đối mặt với mình. Cô hoảng sợ, rụt người lại. Ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nước mắt lã trả rơi. Nghẹn ngào nói.

'E...xin lỗi. Nói không có hoài niệm vui vẻ, không có hạnh phúc, không có nhớ nhung, không có yêu thương thì là nói rối. Nhưng trong đó cũng có buồn tủi, lo sợ, đau lòng thậm chí là suy sụp, mệt mỏi. E thật sự rất không mạnh mẽ như mình tưởng, e không kiên trì chống đỡ nó được nữa rồi. 5 năm, nói dài thì rất dài, nói ngắn cũng rất ngắn, nhưng đủ để cho người trong cuộc suy ngẫm và đưa ra quyết định đúng đắn nhất... cho mình và đối phương. Hãy để những ký ức đẹp đẽ đó... trôn chặt trong tim đi. Chúng ta kết cuộc tình yêu xa này ở đây đi. E sức cùng lực kiệt rồi...không tiếp tục được nữa rồi...'

Cô hiện tại muốn nói rất nhiều, rất rất nhiều, nhưng đầu óc trống rỗng, chẳng còn nghĩ thêm được nữa,

Cô vòng tay ôm chặt lấy lưng anh, xiết chặt vòng ôm, gục mặt vào ngực anh mà khóc. Tấm lưng vẫn rắn chắc, vẫn thẳng tắp như trước. Tấm lưng biết bao lần cõng cô đi dạo mỗi khi ở xa có thể về với anh. Vòng tay ấm ấp vô số lần ôm cô vào lòng. Mùi hương của anh, hơi thở của anh, nụ hôn ngọn ngào của anh... cô sẽ rất nhớ.

Anh kéo đầu cô ra khỏi ngực mình, lau đi những giọt nước mắt kia. Đặt lên trán một nụ hôn cuối cùng... Anh trầm khàn lên tiếng.

-'Được... anh đồng ý, mình chia tay... nhưng e hãy hứa là phải thật hạnh phúc được không? Nín đi, đừng khóc, tim anh sẽ rất đau. Nếu hắn dám làm e rơi một giọt nước mắt hay buồn tủi nữa, anh...anh nhất định sẽ giết chết hắn.'

Cô lấy mu bàn tay, quệt khô nước mắt còn lại trên má. Cười nhẹ.

'Anh nhớ đến dự đám cưới của e... Tạm biệt, hẹn gặp lại... người yêu cũ...' Ba từ sau cô nói rất nhỏ.

Anh chỉnh lại tóc cho cô, tay từ từ buông cô ra, rơi xuống bên hông, a cũng gượng cười, rồi khẳng định.

'Đám cưới của e, anh nhất định tới, tạm biệt, sẽ sớm gặp lại thôi...'

Cô xoay người, cất từng bước dài đi ra khỏi cục dân chính, chậm dãi, từ tốn nhưng rứt khoát.
*****************Cô ra tới ngoài cổng, cảm giác được có người đang chạy rất nhanh về phía mình. Còn nghe thấy anh gọi tên cô.

'T******' T******'

Cô quay đầu lại thì thấy anh đang liều mạng chạy đuổi theo. Vừa chạy như bay, vừa liên mồng gọi tên cô. Cô không đi nữa, dừng hẳn, đợi a chạy đến bên. Anh không nói lời nào, lao tới ôm chầm lấy người con gái mà mình yêu bằng cả trái tim suốt 5 năm. Anh hôn lên tóc, má, mắt, mũi, miệng... rồi dừng lại bên tai cô thì thầm.

'Rất vui được gặp lại... vợ của anh.'

Cô cười đến sáng lạng, đáp lời anh.

'Rất vui được gặp lại... chồng của e.'

Anh nắm lấy eo cô, nhấc bỗng cô lên. Cô cả người nhẹ bỗng, sợ ngã liền lấy chân vòng qua, kẹp chặt lấy hông anh. Thấy cô đã ôm chắc mình, thì anh vui vẻ ôm cô quay vòng vòng.
Hô to.

'Anh yêu e, T*** anh yêu e.'

'E cũng yêu a..đặt e xuống, trắng mặt lắm.'

Anh đặt cô xuống. 

'Những lời vợ nói lúc nãy là thật sao?'

'Lời nào..' Cô giả ngu.

'Vợ nói '' có buồn tủi, lo sợ, đau lòng thậm chí là suy sụp, mệt mỏi'' đó.'

'Ak, cũng có chút chút...'

Anh đưa hai ngón tay chỉ thẳng lên trời, hùng hổ thề độc.

'Anh xin thề, từ giờ phút này trở đi ''anh sẽ không để vợ của anh phải buồn, phải khóc, phải khổ, phải suy nghĩ quá nhiều, chỉ được hạnh vui vẻ thôi. Nếu làm trái lời thề sẽ không mọc được tóc, óc sẽ bằng quả nho, chiều cao sẽ thấp đến nỗi không thể đo được...'' Vợ thấy thế có được không.'

Cô đầu lắc lư tán đồng.

'Nghe cũng có chút thành ý đó, nhưng còn chưa đủ.'

'Chưa đủ ư?'

'Ừ, chồng trước đây đã hứa với vợ, là sẽ sinh một đội bóng cơ mà...'

Anh giả lơ nhìn ngó lung tung. Lơ đãng nói đùa.

'Chống dám không..'

Anh ôm lấy cô, dỗ dành.

'Tất nhiên là chồng không dám rồi, giờ vợ là trời rồi, cái gì chồng cũng nghe vợ hết.'

'Thật không?'

'Thật.'

'Chồng cõng vợ từ đây về nhà đi, không được nghỉ.'

'Hả? vợ có biết nhà mình cách đây bao nhiêu không.'

'Không nhiều, 1 cây rưỡi thôi.'

Khóc không được cười cũng không xong. Cố hết sức bình sinh, cuối cùng anh cũng cõng vợ mình về đến nhà.
Vài ngày sau họ tổ chức đám cưới lình đình. Sau đó nữa là phải hạnh phúc trọn đời, con đàn cháu đống nhé. Tạo nên một cái kết đẹp cho một cuộc tình yêu xa dài tận 5 năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thương