Đoản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi nào cơn mưa thôi rơi, cầu vồng liệu có xuất hiện hay không? Ngước mắt nhìn bầu trời cao cao ấy, mà nước mắt cô gái đó không ngừng rơi . Bóng dáng mỏng manh yếu đuối ấy vẫn tĩnh lặng đứng dưới cơn mưa mặc cho thân mình có cảm lạnh hay không. Con đừơng rất dài , đôi chân nhỏ bé vẫn lê bước trong đêm. Cô gái thẫn thờ độc bước trên con đường đầy sỏi đá, dưới ánh đèn hắt hiu chiếc bóng cô đơn của cô còn hằng in trên đất. Cố Na Na! em đã ở đâu hôm nay? Em có biết chị lo cho em lắm không? Em...em Em làm sao vậy? Sao lại dầm mưa như thế? Em không sao, chị cứ kệ em. Cô bước nhanh vào phòng rồi khóa cửa, có lẽ chỉ có bóng đêm tịch mịch làm bạn với cô. Phải chăng khi bắt đầu một tình yêu không kết quả sẽ khiến người ta đau đớn đến như vậy. Cô gục đầu lên chiếc gối hồng xinh xắn , đêm nay cô lại thức trắng.
****************************

Hai năm trước... ( Lần đầu tiên )

Cô bé , em không sao chứ. Không, không sao ạ. Thật ngại quá, tại anh không chú ý làm quả bóng bay trúng em.

Cô bé đưa mắt nhìn cậu thanh niên xa lạ ấy, bất giác tim cô đập nhanh hơn vài nhịp. Lần đầu tiên cô biết mình đã bị tình yêu sét đánh là như thế nào rồi. Nụ cười tỏa nắng và đôi mắt biết nói ấy như hút cả linh hồn nhỏ bé của cô vào. "Anh tên Hàn Phong, còn em?" "Cố Na Na."

( Lần thứ hai )

Cố Na Na ngồi gật gù trên chiếc xe buýt thưa thớt, vài phút sau người đi xe một nhiều hơn. Cô lim dim ngủ, đến khi bác tài thắng xe khiến cô xém nữa thì té nhào về phía trước, vào lúc ấy cô lại cảm nhận được sự ấm áp từ một bàn tay to lớn kéo cô trở lại. Cố Na Na hoàn hồn nói lời " cám ơn ". Em ngủ ngon thật, xe đông như thế mà lại có thể đánh một giấc nồng đậm a. Cô đỏ mặt vì xấu hổ. Anh cười cười nói tiếp: Lần sau , anh sẽ tính phí nếu em còn lấy anh làm cái gối đầu đấy. Sao , sao có thể. Phải ha, em ngủ say như thế làm sao biết được.

Cô cau mày suy nghĩ, đáp: " Em ngủ trên vai anh sao " Không chỉ ngủ trên vai anh, em còn ôm cánh tay anh như một đứa trẻ nữa cơ. Cô cười khan , đáp :" Thật ngại quá "

( Lần thứ ba)

"Anh Hàn Phong!" "Na Na?" "Anh đi đâu vậy?" "Anh đến thăm một người bạn. Còn em?" "Nhà em ở gần đây" . "Thú vị thật, xem như chúng ta thật có duyên rồi".

Cô mỉm cười gật đầu nhìn anh, người con trai khôi ngô có hai má lúm đồng tiền thật đáng yêu làm sao. Phải chăng đây là thứ mà người đời gọi là duyên phận. Nếu ông trời đã cho cô gặp được anh ,vậy tại sao cô không thử một lần trong đời. Có câu: " Có duyên sẽ gặp lại.... Có nợ sẽ tìm về.... Đủ yêu.....ta sẽ bên nhau mãi mãi"

*****************************
Chớp mắt đã là sáu giờ sáng hôm sau. Những tia nắng một lần nữa lại rọi vào căn phòng xuyên qua từng khe lá. Cô ngồi dậy nhìn đồng hồ mà lòng thở dài, cuối cùng ngày này cũng tới rồi. Điện thoại khẽ rung lên một hồi chuông, Cố Na Na xem hộp thư mới. Cô mỉm cười là tin nhắn của anh , dòng thư anh gửi thật ngắn gọn :" Na Na , tám giờ em gặp anh tại cửa hàng XXX nha ". Lần này cô cười thật tươi, sao anh ấy lại hẹn hặp mình sớm như vậy chứ?

Cô vội vàng thay đồ, bước nhanh đến nơi hẹn. Chỉ là khi đến nơi cô chẳng hề thấy bóng dáng anh đâu , lại tự trách bản thân sao lại ngu ngốc đến vậy, bây giờ chỉ mới bảy giờ mà thôi. Thời gian lẳng lặng trôi đi, Cố Na Na đưa mắt nhìn con phố rộng lớn với dòng người đông đúc, từng đôi tình nhân hạnh phúc đi bên nhau cười nói khiến lòng cô có chút ghen tỵ. "Na Na, em tới sớm vậy sao?". "À! Không, em cũng vừa tới thôi." Thật ngại quá, làm phiền em rồi."

Cố Na Na cùng Hàn Phong bước vào một cửa hàng sang trọng chuyên bán nhẫn và trang sức. Hai người vừa nhìn nhau vừa chọn lựa. Một lúc sau cả hai cùng chỉ vào một chiếc nhẫn , cùng đồng thanh nói :" Chiếc này", rồi bật cười nhìn nhau. Thật đẹp quá. Em đeo vào thử đi. Chiếc nhẫn chạm khắc rất tinh xảo, viên kim cương lấp lánh dưới ánh đèn trông thật đẹp mắt. Cô cười ấm áp nhìn anh. Cô nhân viên phục vụ cười nói:" Trông anh chị thật xứng đôi, chắc chắn hai người sẽ rất hạnh phúc" Na Na mỉm cười gật đầu, sau đó cô tháo chiếc nhẫn ra và gói lại thật kỹ. Cả hai cùng rời đi, dọc đường đi Hàn Phong nói:" Cám ơn em rất nhiều " Na Na lắc đầu đáp :" Có gì mà phải cảm ơn , chuyện nhỏ mà "

Thật ra, sau trong đáy tim cô cũng đang rất đau đớn, giây phút anh đeo nhẫn vào ngón tay cô, nắm lấy bàn tay cô , nhìn cô cười thật tươi, cô đã từng nhầm lẫn rằng anh cũng yêu mình. Nhưng có lẽ, anh không hiểu, yêu anh, cô đã cô đơn đến nhường nào. Cô vẫn luôn ngốc nghếch, luôn từ chối những bàn tay sẵn sàng đưa ra, chỉ để đợi một bàn tay mà suốt đời này cô chẳng thể nào nắm được.

Cô cuối thấp đầu bước bên anh, im lặng nghe sự tổn thương đang vây quanh mình. Cô yêu đơn phương anh hai năm rồi, một khoảng thời gian không dài nhưng cũng không phải là ngắn. Đã từng muốn thổ lộ cùng anh nhưng sự thật vẫn là không thể, lời nói muốn thốt lên lại như nghẹn đắng nơi đáy lòng. Ngày mà cô quyết định nói cho anh biết tình cảm của mình cũng là ngày cô biết rằng mình nên chôn sâu thứ tình cảm này cho riêng mình mà thôi.

Ngày ấy , anh mặc chiếc áo sơ mi trắng trông thật tuấn tú. Giây phút anh bước vào nhà cô, tay trong tay với chị cô và mỉm cười nói : " Chào em , Na Na", cũng là lúc trái tim cô như có vạn mãnh vỡ đâm thật sâu vào lòng , cô như vỡ òa thứ tình cảm bao lâu nay, người cô yêu là người yêu của chị mình. Quả thật , trái đất thật tròn nó tròn đến nỗi xoay một vòng lớn như thế vẫn đễ họ gặp nhau, vẫn là những con người ấy ,vẫn cảnh vật ấy chỉ là có một số thứ chẳng thể quay lại như lúc đầu. "Na Na, em đã có ngừơi trong lòng chưa? " Cô dừng bước nhìn anh đáp : "Có rồi". "Qoa! Anh ta trông ra sao? Tính tình như thế nào?". " Rất khôi ngô, khi cười má sẽ lúm hai đồng tiền, là người rất tốt." "Chà! thật giống anh nha, còn có má lúm đồng tiền. Anh thật tò mò. "

Na Na mỉm cuời bứơc tiếp . Hàn Phong bứơc theo sau nói: Vậy cậu ta có thích em không? Cô đứng lại đưa đôi mắt long lanh nhìn anh khẽ hỏi:" Anh có thích em không?" Hàn Phong khẽ cau mày, đáp :" Anh thích em như một người em gái" Cô bật cười chua xót cuối đầu bước đi nói :" Đúng rồi, có lẽ anh ấy cũng giống anh vậy. Thích em như một người em gái". Anh gãy đầu, hỏi :" Tại sao? Na Na của anh rất xinh đẹp nha " Cô đau lòng , nói :" Vậy tại sao anh không thích em. Tại sao? Em là người gặp anh trước chị hai mà " Anh đứng im, lẳng lặng nhìn cô như đang suy tư điều gì đó rồi lại đáp :" Anh xin lỗi, anh..." Cô xua tay, cười cười bảo :" Em đùa đấy, anh không cần phải căng thẳng như vậy. Có lẽ chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu được, cứ như vậy là tốt rồi. Hằng ngày em vẫn có thể nhìn anh ấy, ở bên cạnh khi anh ấy cần,...là đủ rồi".

Giây phút cô nở nụ cười tỏa nắng giữa con phố ấy, khi cô quay lại đôi mắt long lanh , hai má phiếm hồng nhìn anh cười thật tươi ấy. Anh như nhìn thấy nét u buồn đâu đó trên gương mặt xinh đẹp của cô, đó cũng là lần đầu tiên anh nhìn cô lâu như vậy. Có hay không, anh không nhận ra sâu trong tim mình tình cảm thật sự ở đâu và đâu chỉ là thoáng qua.

Na Na bước tiếp , trên môi treo một nụ cười như có như không :" Có lẽ dòng người quá đông, nên hạnh phúc tắc đường đến muộn". Hàn Phong bước tới , khẽ hỏi :" Em không muốn cho cậu ta biết tình cảm của mình sao?" Cô im lặng vài phút, nhẹ đáp : " Có lẽ vậy, cũng có thể nếu có cơ hội em cũng muốn nói cho anh ấy biết . Em thích anh ấy từ lâu rồi".

*******************************

Những ánh đèn pha lê chiếu sáng cả một vùng tối đen, tiếng nhạc sôi động vang lên các cô gái diện trên mình những chiếc váy rực rỡ quay cuồng cùng bạn nhảy, họ nâng ly rượu uống cạn hết ly này đến ly khác.

Na Na đứng nép vào góc tối , cô đưa mắt tìm kiếm bóng dáng thân thuộc. Khi tiếng nhạc kết thúc, mọi ánh đèn bỗng ngưng tụ tại khán đại, một bóng lưng gợi cảm bước lên . Chiếc váy dài hở lưng trần được thiết kế tinh sảo, tạo nên đường cong đầy hấp dẫn và quyến rũ, cô gái với gương mặt xinh đẹp mang vẻ sắc sảo cầm micro cất tiếng nói :" Cảm ơn mọi người đã tham dự buổi tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi tư này của tôi".

Cô gái trên khán đài ấy chính là chị hai của Cố Na Na, tên Cố Mị Hương. Mặc dù , cùng là hai chị em nhưng từ ngoại hình đến tính cách đều rất khác nhau. Một người lanh lợi, nóng tính; một người hoạt bát , dễ thương, dịu hiền. Một người xinh đẹp đầy gợi cảm, một người trong sáng đến phát hờn.

Na Na vận chiếc váy màu trắng thuần khiết làm toát lên vẻ đẹp của một thiếu nữ mới lớn đầy ma mị và sự trong sáng, mái tóc đen dài để mặc gió thổi tung. Cô im lặng đứng nhìn , có lẽ đây sẽ là giây phút hạnh phúc nhất của chị hai, và cũng là giây phút khiến cô đau lòng .

Yêu một người không phải vì người ấy đặc biệt mà chỉ là người ấy mang lại cảm giác đặc biệt trong tim mình, có lẽ tình yêu đầu tiên của cô cũng là như vậy ngu ngốc theo đuổi trong thầm lặng, cứ như vậy giả vờ rằng mình rất ổn nhưng thật chất chẳng ổn tí nào. Con người vẫn luôn theo đuổi thứ mà họ muốn có, họ mãi mê chạy theo cái gọi là tham vọng, là mơ ước....đến cuối cùng khi mất đi họ có được những gì. Còn Cố Na Na, cô chỉ muốn sống hết mình với tình cảm của mình, cô đã đánh cược hạnh phúc của chính mình chỉ để được âm thầm ở bên người mình thích, khi kết thúc đâu là hạnh phúc mà cô có được sau tất cả?!

********************************"Anh Phong, hôm nay tâm trạng anh không vui sao?" Anh nhếch môi cười:" Thật kỳ lạ, tại sao em lại hiểu con người anh đến thể. Phải chi Mị Hương cũng như em thì tốt quá".

Cô đau lòng nhìn anh uống hết lon này đến lon khác, lần đầu tiên cô thấy anh buồn như thế nhìn anh như vậy tim cô cũng rất đau. Cô biết chị hai mình là người có lỗi, cô không thể làm gì khác chỉ có thể thay chị ấy ở bên anh mà thôi. Hôm nay, anh đã thấy cô ấy cùng một gã đàn ông khác đi cùng nhau, họ cười nói rất vui. "Em biết đúng không? Em biết chị ấy rõ hơn anh mà? Rốt cuộc chị em có yêu anh không? Có thật sự muốn cưới anh không? Tại sao, hết lần này đến lần khác chỉ toàn lừa gạt anh? "

Cô mặc cho anh cứ hỏi hết câu này đến câu khác, mặc cho anh trách móc. Chỉ đơn giãn là im lặng , lắng nghe anh nói. Đêm là lúc người ta gỡ bỏ lớp mặt nạ trên mình ra để sống thật với chính mình. Cố Na Na khẽ cười nụ cười đắng ngắt, cô đưa tay vuốt ve gương mặt tuấn tú của anh thì thầm :" Có phải em quá ngốc, vì cứ thích anh trong vô vọng như vậy không?".

Hàn Phong ngà ngà say, đôi mắt lim dim nhìn khuôn mặt có chút mờ ảo trong đêm tối, anh gục đầu vào vai cô .

Không biết nước mắt đã rơi tự bao giờ, cô đưa tay lau đi giọt nước nơi khóe mắt. Đây sẽ là khoảnh khắc cuối cùng mà cô được ở bên anh, chắc hôm nay là ngày cô cảm thấy vui nhất vì khoảng cách giữa anh và cô là thật gần biết bao. Cô nhẹ nhàng sờ đầu anh, nhẹ hôn lên tráng anh, bóng đêm thật tịch mịch, có hay không là giây phút này chỉ mình cô giữ cho riêng mình. Giá như anh có thể biết rằng cô yêu anh nhiều như thế nào.

Đôi mắt cô u buồn nhìn ra xa, thì thầm :" Anh có biết điều gì khiến em đau lòng nhất không?", cô nở nụ cười buồn lại nói :" Thật ra em rất ngưỡng mộ chị hai, chị ấy được ở bên anh với tư cách là người yêu . Còn em, em chẳng là gì cả. Em thậm chí cũng chẳng có quyền để ghen, cảm giác đó thật khó chịu. Anh biết không?".

Cô bật khóc, rồi lại tự lau đi giọt nước mắt mặn chát của chính mình. Không gian im lặng đến lạ lùng, cô thở dài trong bóng tối, thả hồn vào nơi xa xăm. Lúc này đây cô bỗng muốn thời gian đừng trôi nữa, cứ như vậy đứng yên một chốc được không. Cô nhẹ nâng niu bàn tay to lớn của anh, rồi đan mười ngón của anh và mình vào nhau. Đôi mắt lấp lánh chứa từng giọt lệ trong suốt như viên pha lê, cô khẽ khào nói :" Phải chi em được một lần nắm tay anh, cùng anh đi khắp nơi nhỉ. Như vậy thật là tốt".

Thứ tình cảm đơn phương này, sẽ kéo dài đến bao giờ chứ?. Cố Na Na đã từng tự nhủ rằng " chỉ một lần nữa thôi, một lần thích anh nữa thôi rồi sẽ từ bỏ", nhưng câu nói đó ,cô đã kéo dài không biết bao nhiêu lần rồi. Tình cảm ấy không hề vơi đi mà lại ngày một đậm sâu nó như rễ cây dần già càng sâu và to lớn, cứng cáp bám vào lòng đất thật chặt.

******************************

" Sau bao yêu thương đến cuối cùng ta cũng là người xa lạ "... ..... Nhiều ngày sau đó. "Chị hai ! Chị đừng bỏ rơi anh ấy. Anh Phong rất yêu chị, làm ơn ."
" Na Na, chị biết anh ấy tốt. Nhưng chị không yêu anh ta, cho đến hôm qua chị mới nhận ra chị chỉ là bị say nắng anh ta một thời gian dài mà thôi.". "Chị nói láo. Em không tin." "Phải! Là chị khốn nạn chị muốn kết hôn với người giàu có hơn. Anh ta dù sao cũng chỉ là bác sĩ, có gì tốt hơn một tổng giám đốc chứ."
"Chị... "

Cô thẫn thờ ngồi trên chiếc ghế, nếu như anh ấy biết được điều này thì sẽ ra sao. Lễ cưới cũng đã chuẩn bị, mọi thứ anh đều đã sẵn sàng hết rồi. Ông trời sẽ không chêu người đến vậy chứ, Cố Na Na khẽ lẩm bẩm :" Xin người, làm ơn đừng để anh ấy phải chịu tổn thương, xin người đấy".

*****************************
" Đâu là hạnh phúc, bạn đang có...." Con đường nơi thành thị vẫn như thế , luôn luôn vội vã, tiếng xe cộ không ngừng di chuyển ấy hòa vào dòng người tấp nập. Cố Na Na ra sức chạy theo, cô thở phì phò hét lên:" Anh Phong, chờ em".

Nhưng không , Hàn Phong lúc này đây chỉ muốn chạy thật nhanh đến một nơi không ai biết mình. Anh vô tâm mặc cho cô có chạy theo mình hay không. Cảm xúc trong anh bây giờ thật khó tả, khi anh vẫn đang cố gắng làm mọi thứ tốt đẹp hơn thì người con gái ấy lại bỏ anh để đi theo một người khác. Đôi mắt trở nên vô hồn, anh thẫn thờ bước về phía trước tiếng kèn xe bắt đầu đua nhau vang lên. Cố Na Na chạy đến, cô chỉ kịp nghe một tiếng chuông xe inh ỏi vang lên trên đỉnh đầu.

Nhiều giờ sau đó... Bệnh nhân YYY mất quá nhiều máu, não bị trấn thương rất nặng cần phải phẫu thuật gấp.
Một cô y tá lại nói:" Thận của nạn nhân cũng bị thương lại bị tổn hại cả giác mạc. E rằng ca phẫu thuật này không thể chắc chắn nếu không có người hiến tặng" Cố Na Na lê thân mình ngồi dậy, người cô có chút trầy xước nhẹ. Cô bắt lấy cánh tay bác sĩ nói :" Xin ông hãy cuứ anh ấy, làm ơn". "Cô gái , cô yên tâm. Tôi sẽ có gắng hết sức. Cô cứ lo cho mình trước đi đã, sức khỏe cô rất yếu . Theo tôi được biết thì cô.... "

Cố Na Na bước vào căn phòng nơi anh nằm, đôi mắt hay cười ấy giờ đã khép lại liệu rằng khi tỉnh lại anh không thể nhìn thấy mọi thứ nữa anh sẽ ra sao đây. Cô vuốt ve gương mặt anh, từng dòng chảy của nước mắt lại đua nhau ùa về. Có phải đã đến lúc rồi không, từ trước đến nay cô vẫn luôn luư luyến anh, không nỡ xa anh nhưng bây giờ có lẽ phải dừng laị thứ tình cảm này rồi.

Giây phút cô nhắm đôi mắt đầy lệ ấy, môi khẽ cười ấy. Cũng là giây phút cuối cô biết. Cuối cùng cô cũng có thể kết thúc tình yêu đơn phương này rồi, và cô đã hiến dâng mình cho người mà cô yêu suốt thời gian qua, có lẽ đây là hạnh phúc duy nhất mà cô có thể cho anh biết.

******************************* Nhiều ngày sau đó...

Cô y tá với mái tóc dài bước đến bên cạnh Hàn Phong, mỉm cười nói:" Bây giờ anh đã ổn rồi, tôi muốn đưa cho anh cái này". Hàn Phong khó hiểu nhìn cô y tá ,hỏi:" Là của ai?" Cô y tá xinh đẹp đáp:" Của một cô gái đã cùng anh đến đây, chỉ tiếc là ..." Hàn Phong nhíu đôi mày, khó hiểu. Cô y tá cười cười có chút hư vô, cô nhìn ra ô cửa kính nói:" Đó là một cô gái rất xinh đẹp, lần đầu tôi nhìn thấy một cô bé thuần thiết đến ngây thơ như vậy. Đôi mắt cô bé đó thật buồn nó như chất chứa rất nhiều nỗi buồn, cô ấy nhờ tôi chuyển bức thư này cho anh". Hàn Phong run run , nhận lấy bức thư. " Anh Phong! Bây giờ chắc anh khỏe lại nhiều rồi đúng không?. Em thật muốn nhìn thấy anh cười một lần nữa. Cả một thời gian dài anh chỉ nằm im không nói, em thật lo lắng.
Khi nào anh ra viện phải lo cho sức khỏe mình thật tốt đấy. Haỹ bảo vệ tốt đôi mắt của mình , nhớ ăn uống đầy đủ nữa.
Em hy vọng anh sẽ tìm được người thật lòng yêu mình hãy quên chị em đi, đừng cố làm mình bị tổn thương nữa. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!" Hàn Phong nhìn cô y tá , hỏi :" Cô ấy đâu rồi?" "Đi rồi." "Đi rồi? Đi đâu? "

Cô y tá thở dài, không đáp. Cánh cửa phòng một lần nữa mở ra, một cô gái xinh đẹp bước vào, đôi mắt còn vươn từng giọt nước . Hàn Phong quay nhìn cô :" Mị Hương...?" Cố Mị Hương đau đớn ngồi gục trên ghế, tay cô cầm cuốn nhật ký màu tím. Cô nghẹn ngào nói :" Con bé thật ngốc, còn tôi là một người chị thật vô tâm". Hàn Phong bước đến , hỏi:" Cố Na Na, em ấy làm sao? Chuyện gì đã xảy ra?". Mị Hương nâng mắt nhìn anh,nói:" Nếu không phải anh, thì con bé sẽ không chết . Và tôi cũng sẽ không mất đi đứa em bé bỏng của mình". Anh im lặng không đáp.

Mị Hương để cuốn sổ trên bàn bước tới cánh cửa, cô khẽ khào nói:" Anh có bao giờ thích Na Na không ? Có từng nghĩ về con bé không?", rồi bước nhanh ra ngoài.

Hàn Phong cầm lấy cuốn sổ, mở ra từng trang giấy với nét chữ xinh đẹp. "" Anh có bao giờ, đã từng thích em chưa?... Ngay từ ngày đầu gặp anh ,em đã rất thích anh rồi. Cách đây hai năm, anh còn nhớ lần đầu mình gặp nhau không? Anh đã ném trái bóng trúng em, còn lần thứ hai em đã ngủ trên vai anh trong xe buýt, lần thứ ba là ở con hẻm nhà em.
Xem nào, thời gian quả thật chẳng cho em lấy một cơ hội thổ lộ cùng anh. Em thật sự đã thích anh và theo năm tháng nó không còn là tình cảm đơn thuần ngày naò nữa rồi. Anh Phong! đây là lần đầu tiên em viết suy nghĩ của mình vào trang giấy này, sau một quãng thời gian dài mệt mỏi, em thật muốn buông tay. Nhưng trái tim em không thể, em vẫn âm thầm yêu anh, vẫn dõi theo anh. Những lúc nhìn anh buồn bã hay cô đơn em thật muốn nói với anh rằng: " hãy tựa vào em, anh sẽ không bao giờ cô độc. Tựa vào vai em mà khóc". Mặc dù, không cùng anh đi hết chặng đường dài, dù sau này anh có bờ vai khác và quên đi bờ vai nhỏ này thì em vẫn mong anh sẽ luôn hạnh phúc.
Phải chăng là khoảng cách quá xa, anh nhỉ! Em chỉ là loài cỏ dại bình thường, vô hương vô sắc. Không sánh bằng những loài hoa đài các cao sang , em chỉ có tình yêu thầm kín dành cho anh như từng ngày anh vẫn thở rất đều . Vậy có bao giờ , anh dừng lại để ngắm nhìn cành cỏ dại là em?""

Hàn Phong , nhẹ nhàng lật sang trang thứ hai. Trang giấy trắng đầy nứoc mắt và máu, anh đưa tay sờ lên chúng, anh không biết những giọt máu này từ đâu ra. Anh lật sang trang khác. "" Đến cuối cùng thì trời cao cũng không muốn buông tha cho em. Bác sĩ bảo rằng em bị bệnh ung thư, ông ấy nói em nên chữa trị. Nhưng em đã từ chối vì nếu như em đi rồi ai sẽ quan tâm chăm sóc cho anh đây. Hay khi anh buồn ai sẽ là người tâm sự cùng anh ngoài em ra chứ. Em cũng rất sợ, thật sự em không biết mình sẽ đối mặt với căn bệnh này như thế nào. Cho nên em đã lựa chọn ở bên anh thời gian còn lại này, chỉ để nhìn thấy anh như vậy cũng đủ rồi"".
Đôi tay anh run run, anh lại mở sang trang kế.
"" Hóa ra là tình yêu luôn cố chấp..... Em vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó anh sẽ thấy..... Rằng em vẫn không ngừng nhớ anh đêm cũng như ngày.... Anh biết không, vì em yêu đơn phương nên em không dám mơ rằng anh sẽ đáp lại tình cảm của mình, em chỉ mong rằng anh biết được em yêu anh như thế nào mà thôi."".

Hàn Phong khép đôi mắt đang cay nhòe đi, lần đầu tiên anh biết rằng mình sai rồi. Trái tim anh mạnh mẽ thắt lại , đến bây giờ anh mới nhận ra mình thật ngu ngốc biết bao khi để mất cô, mất đi một người yêu mình và chính anh cũng yêu cô. Chỉ là anh cô chấp không nhận ra, anh cho rằng đó không phải tình yêu. Cho đến khi, anh nằm viện khi anh không nhìn thấy bóng dáng cô, không nghe thấy giọng nói quan tâm của cô. Anh mới ngộ ra trong tim mình cô đã đứng một vị trí quan trọng ra sao.

****************************
Những cánh đồng xanh thăm thẳm, xung quanh bao phủ một mùi thiên nhiên , không khí trong lành hòa vào từng làn gió mát cứ quanh quẩn nơi đây. Một cô gái xinh xắn với nụ cười ấm áp luôn hiện huữ trên đôi môi đỏ mọng như thỏi son, một thân váy trắng tinh khiến cô như ảo ảnh , cô nhẹ nhàng là thế, thuần khiết là thế, luôn tĩnh lặng như thế, chỉ đơn giãn là ngồi đó nhìn anh, im lặng như không khí đến lạ thường.
Hàn Phong bật cười đau đớn, tại sao anh không nhận ra sớm hơn, mỗi nơi anh đến cô đều yên tĩnh ở bên anh, nhẹ nhàng mà sâu lắng như vậy. Khi anh nhìn vào đôi mắt đen tuyền ấy, cô chỉ mỉm cười nhìn anh thật lâu rồi lẳng lặng quay đi nơi khác.
Anh đúng là ngu hết thuốc chữa rồi, Hàn Phong siết chặt nắm đấm. Trong đầu anh bỗng hiện lên bóng dáng một người con gái, mái tóc dài xõa đến thắt lưng để mặc gió thổi tung ,cô im lặng đứng giữa bãi cát trắng, những con sóng nhấp nhô theo nhịp điệu nơi đại dương. Lúc đấy , anh bỗng cảm thấy dù bầu trời đầy sao lấp lánh đến mấy cũng không sáng chói bằng cô, người con gái xinh đẹp một cách thuần khiết, đôi mắt lấp lánh như viên pha lê . Khi cô ngước lên nhìn vào mắt anh, cô chỉ nhẹ giọng nói:" Em thật sự rất yêu anh ấy, Hàn Phong", khoảnh khắc ấy, trái tim anh như đập trễ đi một nhịp rồi lại có gì đó khiến tim khẽ nhói đau, nhưng anh lại phủ nhận nó , anh không đáp lại chỉ im lặng nhìn ra biển.
Na Na nhìn anh thật lâu, cô bỗng nhếch môi cười lại nói :" anh có loài hoa bỉ ngạn không?". Hàn Phong mờ mịt lắc đầu, anh thích cây cảnh nhưng hoa thì anh không hề am hiểu một chút cũng không biết. Na Na nhìn ra một nơi xa xăm, giọng nói như có ma lực của cô nhẹ nhàng dẫn dắt anh bước vào một một câu chuyện xa xưa kia.

" Thuở xưa trên thiên giới có một cặp tình nhân yêu nhau thắm thiết. Chàng trai vốn là võ tướng tên Hoa, cô gái là công chúa tên gọi Châu Nhi. Vốn hai người đã định xin Thiên đế ban hôn, nhưng vì lúc đó xảy ra loạn lạc, Hoa đành phải gác tư tình sang bên, cầm quân đánh giặc Khi trở về, chàng biết tin Thiên đế muốn đem gả Châu Nhi cho Tiên tôn để kết tình hữu nghị. Hoa bèn vào cung thỉnh cầu, ngờ đâu Thiên đế nghe xong thì nổi trận lôi đình, giam chàng vào ngục.

Châu Nhi lén vào thăm Hoa, hai người bàn kế vượt ngục. Hoa vốn dòng Thiên tướng, pháp thuật tinh thuần, rốt cục đã vượt ngục thành công, dẫn theo Châu Nhi chạy trốn.
Thiên đế biết chuyện, giận dữ phái thiên binh thiên tướng đuổi giết. Hoa và Châu Nhi lâm vào tình cảnh ngặt nghèo, tiến lui đều không có lối. Giữa lúc tuyệt vọng, hai người vì muốn trọn đời bên nhau không chia cắt, Hoa thi triển bí thuật, tự biến hai người thành một loài hoa. Châu Nhi hóa thành nụ hoa trắng trong tinh khiết, Hoa biến thành tán lá xanh mịn màng ôm lấy nụ hoa. Đám thiên binh thiên tướng đuổi giết thấy thế ngỡ ngàng, bèn đặt tên loài hoa này là Mạn Châu Sa Hoa.

Mọi việc tưởng đến thế thì kết thúc, nào ngờ Thiên đế lòng dạ hẹp hòi, muốn cho đôi tình nhân vĩnh viễn phân ly, bèn trớ chú cho loài hoa này một trớ chú vô cùng độc ác:"Mạn Châu Sa Hoa, hoa ngàn năm nở, ngàn năm rụng, lá ngàn năm sinh ra, ngàn năm chết đi. Hoa lá vĩnh viễn không thể gần nhau, dù cùng sống trên một thân cây." Thời gian cứ thế trôi qua.... Cả ngàn vạn năm sau, lời trớ chú cũng trở nên yếu ớt trước ái tình đằm thắm khắng khít của hai người. Cuối cùng hoa lá cùng bung nở trên thân cây, đôi tình nhân chung thủy sắt son rốt lại vẫn có thể tương kiến giữa con sông dài thời gian chia lìa sinh tử. Thế nhưng trớ chú cũng bị thời gian bào mòn, vậy mà lòng hẹp hòi của Thiên đế vẫn không thay đổi. Sau khi y biết Mạn Châu Sa Hoa bừng nở, liền sai binh tướng đuổi giết, bắt về.

Mạn Châu Sa Hoa sau khi cùng nở cùng sinh, pháp lực khôi phục, vội vàng chạy trốn. Trời đất bao la nhưng không chốn dung thân, Mạn Châu Sa Hoa cuối cùng đành phải trốn xuống địa ngục.
Thiên binh thiên tướng đuổi sát không tha. Chính thái độ hống hách tàn ác của chúng đã khiến cho người Ma vực nổi lòng oán ghét, lại thêm câu chuyện tình Mạn Châu Sa Hoa càng khiến họ nổi mối thương tâm, cuối cùng người Ma vực đứng ra bênh vực cho Mạn Châu Sa Hoa, dẫn đến một trường Thần Ma đại chiến.
Trong khi hai bên chiến đấu, máu tươi của binh sĩ hai bên chảy tràn mặt đất, không ngờ lại bị hút hết vào cây Mạn Châu Sa Hoa. Máu tươi nhiều đến nỗi nụ hoa vốn trắng trong tinh khiết cũng trở thành đỏ tươi như máu, yêu dị và diễm lệ vô cùng. Cả Mạn Châu Sa Hoa cũng không hay biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên huyết quang từ cây hoa xông vọt lên tận trời, tất cả binh sĩ hai bên đang chiến đấu thảy đều bị biến thành tro bụi.
Biến cố đột ngột này oanh động cả tam giới, Thiên đế, Ma vương, Quỷ vương, Tiên tôn đều tự thân đến xem xét. Thiên đế vẫn không cam lòng, quyết bắt Mạn Châu Sa Hoa trở về, bất quá thông qua Thiên nhãn kính cả 4 người bọn họ đều biết Mạn Châu Sa Hoa đã vượt khỏi tam giới, siêu thoát ngũ hành, không chịu câu thúc của các quy tắc thông thường nữa. Vì Mạn Châu Sa Hoa tiền thế đã chịu nhiều oan ức, lại thêm oán khí chưa tan, thích hợp để dẫn độ các vong linh lầm lạc trở lại luân hồi, cho nên cuối cùng 4 người quyết định để Mạn Châu Sa Hoa lại bên Nại Hà, suối Hoàng Tuyền hầu dẫn độ vong hồn oán khí trên thế gian.

Từ đó, bên bờ Hoàng Tuyền, dưới cầu Nại Hà, cây hoa đỏ rực, yêu dị diễm lệ vô cùng cứ bừng nở, sinh sôi, dẫn đường cho các đôi tình nhân chia cắt, cho những vong hồn còn nhiều oán khí quay lại luân hồi, nhận lấy nhân quả mà số phận chú định. Đời sau gọi loài hoa này là hoa bỉ ngạn."
Hàn Phong ngây người trước câu chuyện của Na Na, anh không hiểu tại sao cô lại kể nó cho anh nghe. Lần đầu tiên anh nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của cô có nét u buồn, anh cứ như vậy đầy khó hiểu nhìn cô. Na Na quay đầu lại nhìn anh , nói:" Anh sẽ không thể hiểu được, yêu một người mà không thể ở bên người mình yêu là như thế nào. Cũng như tình yêu của em dành cho người ấy cũng vậy, có lẽ đến khi chết đi rồi em và anh ấy cũng chẳng thể gặp được nhau, mãi mãi." Hàn Phong có chút sửng sờ, đêm nay lần đầu tiên anh bỗng thấy cô một người con gái hay cười luôn vô tư , hồn nhiên ấy đã biến mất mà ẩn sâu trong cô là cả một con người đã trưởng thành, đôi mắt u buồn của cô như là một người đã từng trải, điều dó khiến anh có chút thất thần.

Cô nâng đôi chân trắng ngần trên bãi biển, quay đầu bước tiếp như bâng quơ thầm thì cùng biển, giọng nói như có ma lực một lần nữa được gió thổi đến tai anh :" Bỉ ngạn hoa nở bên bờ sinh tử, sông Vong Xuyên ánh đỏ cả một dòng, Mạnh Bà Thang là ai quên ai nhớ, cầu Nại Hà là ai ngóng ai trông?".
Hàn Phong cất bước theo sau, anh không biết rằng khoảnh khắc này sẽ là hồi ức mãi mãi của anh sau này. Đêm lạnh, ánh trăng tịch mịch rọi xuống hai bóng dáng một cao một thấp đầy hiu quạnh đến lạ thường. Dấu chân in hai người khẽ in trên mặt cát, chỉ là những con sóng vô tình kia đã nhẹ nhàng xóa nhòa đi từng dấu vết giữa hai người mãi mãi.
******************"*********
Hàn Phong bật cười lớn:" Ha ha..... Hàn Phong mày điên rồi, ha ha....", rồi anh như gào như thét, nước mắt lặng lẽ rơi lã chã trên gương mặt tuấn tú của anh, từng giọt nước mắt mặn chát len lỏi thật sâu vào tim anh. Cô là như thế, như nhẹ nhàng như vậy, im lặng như vậy, bình yên như vậy, cô nhẹ bước vào tim anh từ lúc nào không biết, rồi lẳng lặng ra đi như hư vô cứ thể cô chưa từng bước vào cuộc sống của anh vậy.
Anh quặn đau, thì thào :" Na Na, anh sai rồi, anh biết mình sai rồi....", tại sao anh không nhận ra tình cảm của chính mình, tại sao anh lại cô chấp phủ nhận nó, tại sao anh lại điên rồ như vậy chứ... - "Với em tìm một người khác để yêu thương thật sự không khó khăn, nhưng để em yêu họ như cái cách mà em đã yêu anh ấy. Xin lỗi, em không làm được". " Em đã yêu anh ấy rất nhiều ". " Khi nào anh ấy mới biết được tình cảm của em nhỉ?". " Em không thể buông tay được nữa rồi, nó đã ăn mòn linh hồn của em mất rồi anh ạ". " Em yêu anh ấy...Hàn Phong".

Hàn Phong cúi đầu gục vào gối, từng câu nói của cô cứ như nước biển ào ạt đổ về, anh cảm thấy như tiếng nói của cô đang rất gần mình. Tim như có ai đó bóp thắt lại khiến anh khó thở, anh đau đớn vùi mình vào một góc tối trong phòng yên tĩnh đến lạ lùng.
***************************** Sáu tháng sau.... Mùa đông, năm XXXX.....

Khi những bông hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống đây, bầu trời vẫn rất xanh từng đám mây màu trắng khẽ lượn lờ đi qua. Đứng giữa con phố đông người , một người thiếu niên tuấn tú nhẹ nở nụ cười như có như không , anh đưa bàn tay thon dài hứng những bông hoa tuyết lạnh buốt ấy rồi khẽ lẩm bẩm :" Em có thích không?". Hàn Phong, anh có thể dắt em đi đến Matxcova để ngắm tuyết được không? Hàn Phong sải bước đi, đã sáu tháng rồi. Từ sau ngày âý, anh bắt đầu làm những gì mà trước kia mình chưa bao giờ thực hiện được cho cô, bây giờ anh đã đặt chân đến Matxcova nơi mà Na Na đã từng muốn đi.
Anh mỉm cười nhìn lại khoảng thời gian ngu ngốc ấy, anh đã sống với rượu suốt ngày. Anh cảm thấy mình thật tồi tệ khi ở bên cạnh cô còn nhiều hơn cả người mà sắp cưới, ấy vậy mà anh lại không nhận ra tình cảm của mình, một chút cũng không. Rồi lại có một ngày, anh bừng tỉnh, mình không thể sống như một thằng hèn chỉ biết có ruợu mãi được. Và anh bắt đầu đi du lịch khắp nơi trên thế giới, anh luôn mang theo tấm hình của cô để khi đến một nơi xinh đẹp nào đó, anh lại sẽ cùng cô ngồi ngắm chúng thật lâu như thể cô vẫn luôn bên anh vậy.
Cuối cùng mùa đông cũng qua đi, mùa xuần lại đến. Cây cối bắt đầu ra hoa kết trái, sắc trời dần thay đổi, không khí cũng dễ chịu hơn không ít.
Tình yêu như một thứ gì đó thật lạ lẫm, nó như một con số bí ẩn mà người trần không thể khám phá hết được. Đầy hạnh phúc, cũng đầy đau thương, nụ cười xen lẫn với nước mắt, và mặc cho nó có khó khăn hay đầy trắc trở đến đâu thì con người vẫn luôn cố chấp bước chân vào lưới tình để rồi vướn mắc mãi không lối ra .
Nếu kiếp này , hai người yêu nhau không thể ở bên nhau. Vậy liệu, vòng luân hồi có thể cho họ gặp lại nhau ở kiếp sau hay không?

Hàn Phong, mặc chiếc áo sơ mi trắng anh bỏ tay vào túi quần rồi lẳng lặng nhìn bầu trời lúc hoàng hôn, anh bỗng thì thào:" Na Na, anh nhớ em ". Anh hy vọng ở một nơi xa xôi nào đó, thần gió sẽ gửi từng lời nói của anh đến một thế giới bên kia của bầu trời để người con gái mà anh yêu có thể nghe thấy được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro