[54]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu năm họ 18

"Nhĩ Tịch, ngực mày lớn nhỉ?"

Hứa Vỹ vừa nói vừa nhìn chằm chằm phần nhô cao sau lớp áo đồng phục trắng ngần kia liền bị cô vả một phát lệch cả mặt:

"Biến thái cũng chừa người ta biến thái với."

Mùa thu năm họ 20

Hứa Vỹ nhìn cô bạn thanh mai trúc mã hơn 20 năm trời đang mặc đồ phù dâu mà hai mắt sáng ngời. Váy phù dâu thuộc loại váy cúp ngực nên nơi nào đó của Nhĩ Tịch cứ thế hấp dẫn ai kia.

"Nhĩ Tịch, tao nghĩ nếu cưới mày thì ít nhất con tao cũng không đói sữa."

Bốp! Lại một cái vả lệch cả mặt.

Mùa thu năm họ 25

Khi hôn lễ vừa kết thúc, Hứa Vỹ đã không chờ đợi nổi mà bế thẳng Nhĩ Tịch vào phòng tân hôn của khách sạn, hai bàn tay không chút khách khí sờ nắn ngực cô.

To! Qúa to! 

Ơ mà... có gì đó sai sai.. tại sao càng sờ càng thấy cứng cứng.

Hứa Vỹ chau mày, kiên quyết giật áo váy xuống, kết quả... lại là một lớp mút dày sụ. Còn "hàng thật" vốn dĩ chỉ là MỘT BỨC TƯỜNG TRƯỜNG TỒN VỚI THỜI GIAN!

"Lừa người, lừa người. Nhĩ Tịch, em lừa anh đủ 7 năm, em... quá đáng huhuhuhu."

Đêm động phòng rốt cuộc ngập tràn nước mắt của Hứa Vỹ.

Mùa thu năm họ 26

Hứa Vỹ ôm Nhĩ Tịch trong lòng, lại nhìn cái bụng bầu hơn năm tháng của cô, ai oán dùng hai tay bóp lấy bức tường, vô cùng đau đớn mà thủ thỉ:

"Bảo bối, uất ức cho con rồi, con đói sữa, daddy phải tốn tiền mua sữa bột cho con. Sau này có lấy ai, đừng có nhìn mà sờ rồi mới quyết định nha con."

"Nói cái gì đấy hả?"

Bốp! Vẫn là vả lệch mặt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro