9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Đình, tao với cô ấy chia tay rồi!"

Qua điện thoại, cô có thể nghe được giọng nói buồn bã của anh ấy

"Đừng buồn, mày đẹp trai thế thiếu gì con theo mà ở đó chán nản, hay thế này đi, tối nay tao với mày nhậu một bữa xả láng nhé? Biết đâu lại giúp tâm trạng mày tốt lên!"

"...Ừ!"


Anh là Mạc Hải Dương
Cô là Vương Tiểu Đình

Anh là một chàng playboy điển trai có tiếng trong trường, một soái ca được rất nhiều cô gái theo đuổi

Cô thì sao? Chỉ là một cô gái bình thường, học vấn bình thường, nhan sắc bình thường, gia cảnh cũng bình thường, không có gì để kể ra cả!

Hai người là bạn học chung từ năm cấp 2, cấp 3, rồi học tới đại học, ra trường vẫn còn chơi rất thân với nhau

Nhưng đời này hiếm có thứ gọi là Tình Bạn Thân Khác Giới

... Không biết từ lúc nào, cô lại bắt đầu rung động với anh

Bao người đến bên cô, cô chỉ bỏ mặc phớt lờ, từ chối tất cả, chỉ hướng mắt về anh, hy vọng một ngày nào đó, anh có thể nhận ra được tình cảm cô dành cho anh

Nhưng, chứng kiến cảnh anh cứ hằng ngày hằng ngày bên một người khác, lại không đảo mắt nhìn về phía cô một lần, cô nghĩ cô đã hết hy vọng rồi, mối tình này, cô sẽ chôn mãi trong lòng và chấp nhận buông tay... nhưng

Một hôm, anh gọi điện nói người con gái anh yêu say đắm đã rời xa anh rồi

Tối hôm ấy, họ quyết định ăn nhậu để vơi đi nỗi buồn, nhưng trong cơn say, họ không kiểm soát được hành động và không đủ tỉnh táo để nhận biết chuyện mình đang làm, đã vào khách sạn và phát sinh quan hệ với nhau

Lúc tỉnh dậy, gương mặt anh tràn đầy thống khổ khi nhìn thấy giọt máu thấm trên tấm drap trắng

Nếu cô ngồi khóc lóc, bắt anh chịu trách nhiệm vân vân, có thể anh sẽ nhẹ nhõm hơn nhưng không

Giọng điệu cô vô cùng bình tĩnh "Không sao đâu, chuyện này cũng bình thường mà!"

Nghe được cậu an ủi của cô, anh cũng nhẹ nhõm đi phần nào

Từ hôm đó, anh không còn gặp cô thêm lần nào nữa, anh hiểu rõ, cô đang muốn trốn tránh anh

Cô ấy cũng trở về bên anh rồi, nói rằng hôm đó mọi chuyện là do cô ấy hiểu lầm, anh tha thứ cho cô ấy, hai người bắt đầu lại, nhưng không hiểu sao... cảm giác anh dành cho cô ta lại không giống như trước nữa, trong đầu anh lại phảng phất hình ảnh yếu đuối nhưng thật kiêng cường của cô

Mãi đến 2 tháng sau đó, cô ấy bị té, gãy chân, anh đưa cô vào bệnh viện kiểm tra thì bắt gặp được cô

Cô ngồi một mình trong khoa phụ sản, gương mặt gầy gò hốc hác xanh xao không chút sinh khí, đôi mắt sưng húp đỏ lừ, trên tay cô đang nắm chặt tờ giấy siêu âm

Nhìn vào phần bụng hơi nhô cao lên của cô, Mạc Hải Dương anh không phải kẻ ngu, anh hiểu được chuyện gì đang xảy ra với cô...

Anh tiến tới, kéo cô dậy khỏi ghế ngồi, gằng nhẹ "Mày đến đây làm gì?"

Cô thấy anh thì trong ánh mắt hoảng loạn lên rồi nhanh chóng trầm xuống

"Không có gì!"

"Mày nghĩ tao là kẻ ngu sao, một đứa con gái khóc lóc bước vào khoa phụ sản để làm gì ?"

"Chuyện của tao mày quan tâm làm gì, mày đi đi!" Cô quát lên

Anh giật lấy tờ giấy siêu âm, hiện rõ bốn chữ "Thai Nhi 11 Tuần Tuổi" anh run nhẹ "Là con tao... đúng chứ...?"

"Không phải!" Cô liền mạnh dạn phủ nhận

"Lần đầu của mày là cho tao, đứa con trong bụng mày không phải của tao chứ của ai!" Anh không nhịn được, liền lớn tiếng

"Của ai mày quan tâm làm gì, mày đi đi, đây là chuyện của tao... mày không cần quan tâm, đi đi!" Cô gào lên, tay đuổi vung loạn xạ, không... cô không muốn dùng đứa bé để trói buộc anh... cô không muốn...

Anh ôm chặt cô vào lòng, nói nhỏ "Tao sẽ chịu trách nhiệm, chúng ta kết hôn đi...!"

Cô ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt đỏ hoe nhìn anh

[...]

Sổ đăng ký kết hôn được đặt lên bàn, anh không chần chờ mà ký thẳng tên mình lên đó, còn cô vẫn ngập ngừng mà không ký

"Mày ký đi!"

"Chúng mình nghĩ lại đi, đây không phải là chuyện đùa đâu, đây là chuyện một đời đấy...!"

"Còn cách nào khác sao, mày định làm gì trong khi cái bụng đó?" Anh quát lớn tiếng

Cô xoa nhẹ bụng "Có thể bỏ nó... dù gì tao cũng mới 24 tuổi... không muốn phải cưới sớm như vậy... tao còn sự nghiệp..."

"Mày điên rồi Đình, ký tên nhanh!" Anh dụi cái bút vào tay cô...

Anh yêu cô sao? Không có
Vậy tại sao lại gấp rút muốn lấy cô như vậy? Chỉ là anh không muốn anh như mấy tên bội bạc... chơi xong lại vứt bỏ con gái nhà người ta, có chơi có chịu

Mọi người nhìn chằm chằm vào anh và cô, bắt đầu thì thầm to nhỏ

Cô đặt bút ký tên...

Thế là anh và cô đã trở thành vợ chồng...

[...]

Cô dọn đồ chuyển về chung cư của anh, hai người sống chung dưới một mái nhà, nghe thì vô cùng đầm ấm nhưng thực ra không phải như thế

"Anh đi làm, em ở nhà ăn gì uống thì thì bảo bác giúp việc mua cho!"

"Tối nay anh về trễ, không cần đợi cơm anh!"

"Anh đi công tác mấy hôm, em ở nhà nhớ chăm lo sức khoẻ!"

"..."

Cô nhét miếng cơm trắng vào miệng, nước mắt lại chảy xuống

Thì ra... là do cô hy vọng rồi thất vọng... anh ấy chỉ là đang miễn cưỡng...

[...]

Vào một hôm nọ, cô đang đi cùng với mấy đứa bạn đến trung tâm thương mại mua sắm một ít món đồ, thì...

Cô lại bắt gặp được anh và cô ấy đang dùng bữa tại một nhà hàng

"Đình Đình, đó không phải thằng Dương chồng mày à?"

Cô đứng đờ một chỗ, không biết họ đang nói gì, chỉ thấy cô ta khóc nức nở, người "chồng" kia của cô đang lấy khăn lau nước mắt cho cô ấy, rồi lại ôm cô ấy vào lòng, vỗ vai trấn an

"Nhầm người rồi... đi thôi...!"

"Thật sao... nhưng đó rõ ràng là..."

"Đi!" Cô cáu lên

"Đi thì đi...làm gì mà gắt lên thế..."

[...]

"Em đi đâu cả ngày hôm nay thế?"

Cô về tới nhà đã gần 10 giờ tối, trên tay lại xách túi bé túi lớn, anh nhìn thì rất không vui...

Cô không trả lời...

"Em ăn tối chưa!"

"Đã..."

"Nhớ chăm lo tốt cho đứa bé!"

"Anh à... con gái chúng ta cũng được hơn 6 tháng rồi... nhanh quá nhỉ?" Cô mỉm cười, xoa bụng

"Ừm!"

"Hôm nay em cùng cô bạn thân đến trung tâm thương mại mua sắm chút đồ... em lại vô tình thấy được anh với Cố Miễu đang dùng bữa ở nhà hàng gần đó..."

"..."

"Anh hối hận rồi sao?"

"Về điều gì?"

"Vì đã lấy em làm vợ!"

"Không có!"

"...em chắc..."

"Đừng nghĩ linh tinh, ngủ sớm đi!"

[...]

Chốc cái, đứa bé của cô đã được 8 tháng tuổi

Gần đây, anh không về nhà thường xuyên như trước, liên tục qua đêm bên ngoài, cũng không liên tục hỏi thăm gọi điện cho cô

Con gái à... ba không quan tâm mẹ con mình chút nào con nhỉ?

Đêm hôm ấy, trời mưa rất lớn, anh vẫn chưa về nhà, hôm nay anh hứa sẽ về ăn cơm với mẹ con cô mà..., sốt ruột, cô liền gọi điện cho anh

Gọi nhỡ rất nhiều cuộc, anh vẫn không nghe máy, cô lo lắng phát khóc, đến lúc đầu dây bên kia bắt máy, cô lại nghe được một giọng nữ ngọt liệm

"Alo?"

"..."

"Dương đang ngủ, cô có chuyện gì quan trọng muốn nói với anh ấy sao, có cần tôi gọi anh ấy dậy không?"

"..."

"...Xin chào?"

"...Xin chào cô... tôi là Đình... vợ anh ấy, cô có thể gọi anh ấy dậy cho tôi được chứ?" Cô nghẹn ngào...

"À... ra là cô Vương, được, anh ấy đang nằm cạnh tôi thôi, tôi sẽ lập tức kêu anh ấy dậy!" Giọng nói cô ta đầy ý châm chọc và khiêu khích

"...Thôi được rồi, không cần nữa, cứ để anh ấy ngủ đi..."

"Được~"

Tútt...

Cô dập máy, lau nước mắt đang thi nhau đưa xuống

Đưa tay lấy tờ giấy A4 dưới hộc bàn ra, cô điền đủ thông tin vào, rồi ký tên mình vào đó

Phải... đó là giấy Ly Hôn

Cô quyết định trả tự do cho anh...

Hy vọng anh sẽ mãi mãi hạnh phúc

Em yêu anh!

[...]

"Tối qua vợ anh có gọi điện cho anh!"

"Cái gì?" Anh đang thắt lại chiếc cà vạt, nghe thấy câu nói đó liền sững người

"Em đã bắt máy!"

"Em nói gì với cô ấy?" Anh lớn tiếng hỏi

"Không có gì, chỉ bảo anh đang ngủ, em có cần gọi anh dậy nghe máy cô ấy không?"

"...Em..." Anh không thốt ra được một chữ...

Anh vội đeo giày vào, cầm lấy chiếc chìa khoá mở cửa

Hiện tại, anh chỉ muốn chạy đến bên cô, giải thích rằng...

Nhưng... có gì để giải thích đâu chứ...

"Anh thử bước ra căn phòng này 1 bước đi, từ này về sau, anh sẽ không còn gặp lại em một lần nào nữa..."

"Miễu Miễu, đừng làm khó anh!"

"Anh chọn đi...!"

[...]

Cô ôm chiếc bụng lớn, kéo sau là một chiếc vali, lê bước trên dòng đường tấp nập

Đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn tạp, cô không thể nhìn thấy được chiếc xe hơi đang dần lao đến

Ầm...

"Mau gọi xe cấp cứu nhanh, có một thai phụ bị tai nạn!"

[...]

"Xin bác sĩ... xin bác sĩ hãy cứu lấy con gái tôi..."

"Cô cố lên... chúng tôi sẽ cố hết sức có thể!"

[...]

Anh cắn môi "Anh sẽ ở lại với em..."

Cô ta mỉm cười "Lại đây với em!"

Anh chọn cô ấy

Chỉ một lần này tôi... anh ích kỷ lần này thôi

Về nhà, anh sẽ bù đắp lại cho em...

Nhưng... anh nào biết, làm gì còn cơ hội nào nữa?

[...]

"Xin chào, anh có phải là Mạc Hải Dương, chồng của cô Vương Tiểu Đình không ạ?"

Anh nghe đầu dây bên kia nói, không hiểu sao trong lòng lại có một cảm xúc bất an đến vậy "Phải, là tôi!"

"Xin mời anh đến bệnh viện X đột xuất, vợ anh gặp tai nạn giao thông đã sanh non, nhưng tiếc ca mổ lại không thành công, cô ấy và đứa bé gái đã qua đời ngay tại giường sinh, xin anh đến đây để nhận lại xác cô ấy!"

Hai tai anh như ù đi, yết hầu lên xuống

"Anh... anh nói cái gì..."

[...]

Cô nằm trên chiếc giường, được phủ một tấm ga trắng kín mít

Anh nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh cô, bàn tay run rẩy kéo miếng ga xuống

Gương mặt xinh đẹp quen thuộc hiện ra, cô nằm đó, yên bình đến lạ thường

"Tại sao... tại sao mọi chuyện lại thành thế này... "

Anh quỳ xuống, dụi dụi trán vào đầu cô, khóc không thành tiếng

"Em dậy đi, chúng ta sẽ ra ngoài tổ chức hôn lễ nhé!"

"Sao em không nói gì hết vậy...!"

"Em nói em muốn đi du lịch ở Hà Lan đúng chứ, đứng dậy đi, anh lập tức đặt vé máy bay... đưa em đi...!"

Đáp lại anh vẫn là sự im lặng

"Anh biết lỗi rồi..., em đừng đi... đừng đi mà...!"

Anh ôm chặt cô, bật khóc lên như một đứa trẻ

Vị bác sĩ đứng bên cạnh ngao ngán tiếc nuối lắc đầu

Bây giờ cậu mới nhận ra... liệu có quá trễ không?

Trễ rồi...

[...]

Anh đi về nhà, bước vào căn phòng của cô, nằm xuống chiếc giường cô nằm mỗi tối

Anh thấy có một tờ đơn ly hôn đặt trên bàn, cô đã ký tên vào đơn đó...

Dưới tờ giấy mà một bức thư, anh vội vàng mở lá thứ ra

"Em đã thích anh, yêu anh từ lâu lắm rồi, chỉ là anh ngu ngốc mãi không chịu nhận ra tình cảm của em thôi...

Em biết là anh không có chút tình cảm gì với em cả, anh đến với em chỉ vì anh cảm thấy có lỗi và muốn bù đắp cho em, anh không muốn em phải chịu lấy sự tủi nhục và chỉ trích của người đời, anh mới lấy em làm vợ, chịu trách nhiệm với cuộc đời của em

Anh biết không, hôm nay là sinh nhật em, em chỉ muốn anh về nhà ăn cơm đón sinh nhật với em và con thôi... nhưng anh lại quên mất, và anh đã ở bên cô ấy..

Anh rất yêu cô ấy nhỉ? Thế nên... em quyết định trả lại tự do cho anh! Chúc anh và cô ấy sẽ mãi hạnh phúc, em đi đây, tạm biệt!"

"Xin lỗi... xin lỗi em... xin lỗi em rất nhiều!" Anh ôm lá thư vào lòng, cười cay đắng

Anh sai thật rồi

[...]

3 năm sau
Tại một bệnh viện tâm thần

Chàng trai đang ngồi trong phòng bệnh, đưa đôi mắt ngây dại nhìn ra bên ngoài cửa sổ

"Bác sĩ, vợ tôi đâu rồi, lâu lắm rồi cô ấy không về thăm tôi đó!"

Anh cầm lấy con búp bê, nâng niu vào lòng "Mẹ con đã quên mất cha con mình rồi, mẹ con thật quá đáng..."

"Ba nhận là ba sai, cũng đã lâu vậy rồi mà mẹ con vẫn không chịu tha thứ cho ba... con gái nói xem, chừng nào mẹ mới nguôi giận?"

"Hì... ba biết rồi, ba sẽ đợi, sẽ đợi mẹ con..."

Ừ... anh đợi... anh sẽ đợi

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro