Phần 1( cổ đại)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chân tình đế vương...có chăng!?

Ngày này năm ấy, đêm Thất Tịch, ta và chàng cùng đứng trên Đài Lưu Ly xem từng đợt pháo tỏa sáng trên trời đêm mù mịt, chàng nói với ta:"Tuyết Nhi, gả cho ta nhé, đến khi ta là vương sẽ phong nàng làm hậu, đời này kiếp này ta chỉ là của riêng mình nàng"

3 năm sau, nhờ sự trợ giúp của cha ta tả thừa tướng, chàng đăng quang hoàng vị, trở thành đế vương trên vạn người. Chàng thực hiện lời hứa năm xưa, đưa ta lên làm hoàng hậu, nhưng là một hoàng hậu thất sủng.

Bởi vì sao? Hàng năm biết bao nhiêu mỹ nhân được đưa vào cung. Giữa trăm ngàn đóa hoa diễm lệ, chàng nào màng đến một kẻ nhan sắc tầm thường như ta.

Rồi nàng ta xuất hiện, cướp đi mọi thứ của ta.

Chàng dành cho nàng ta mọi sự sủng ái mà ta ao ước. Nàng ta có được sự ôn nhu của chàng, muôn vàn hào quang, và cả những đứa con kháu khỉnh. Ta biết, ta thấy mọi thứ, nhưng ta không làm được gì, chỉ biết đứng nhìn một bên mà ghen tị. Tất cả những điều đó, chàng đã từng hứa với ta, cớ sao lại không dành cho ta mà lại trao chúng cho một nữ nhân khác, khiến ta thân là hoàng hậu lại bị phi tần sỉ nhục mỉa mai.

Ngày ấy, chàng đến nói với ta rằng chàng không còn yêu ta nữa, người chàng yêu là Thẩm Lục Ái, chàng muốn phế hậu, dành ngôi vị ấy cho Ái Nhi của chàng. Ta biết ngày này sớm muộn cũng tới, ta không khóc, không nháo, không cầu xin, ta chỉ cười, cười cho một số phận hẩm hiu. Nhưng ta vẫn đau, đau lắm, khi chàng nói chàng không còn yêu ta, nó như ngang mũi dao đâm xuyên da thịt, xuyên vào trái tim ta.

Tim ta, vỡ rồi...

Chàng sai người đem đến một chén rượu. Ta cười cợt, ta biết thứ rượu ấy là gì, rượu độc, nhìn nó ta lại thấy xót xa khi nhớ tới lúc ta và chàng vòng tay nhau uống rượu hỉ.

"Hàn Thiên Tuyết, uống đi, đây là ân huệ cuối cùng trẫm ban cho ngươi"

Ân huệ?Chàng nói đây là ân huệ? Phải hay không? Ta đau, đau vô cùng, người ta yêu lại là người giết chết ta. Ta không muốn khóc, nước mắt ta như đã cạn khô. Cầm chén rượu lên, ta vân vê một hồi. Sau đó, nâng tay lên nốc cạn.
      

    Ta......nhận ân huệ của chàng rồi đó!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đoản