Buồn (nhật ký) {1}

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đơn chẳng có gì đáng sợ, nếu học cách thích ứng với nó, tự nhiên sẽ thành thói quen :)))

Những lúc buồn, trở thành một người trầm lặng, chỉ chọn cách im lặng. Luôn động viên, an ủi người khác, nhưng tới bản thân mình thì hoàn toàn ngược lại....chị thích lúc nhỏ vì lúc đó chưa mùi cuộc sống như thế nào. Lúc đó nụ cười của chị vô tư lắm, rồi 1 ngày chị nhận ra lòng người thật đáng sợ. Nụ cười của chị NHẠT dần và NHẾCH MÔI nhiều hơn và mỗi ngày một buồn, những dòng tâm sự mà không thể chia sẻ cho ai được. Ngày thì vui đến đêm thì buồn là chuyện bình thường luôn rồi. Giả vờ mạnh mẽ là điều tốt nhất mà chị có thể làm ! Khi không vui vẫn có thể trưng khuôn mặt tươi tỉnh, vui vẻ cười nói. Chẳng ai nhận ra rằng phía sau đó là một tâm sự chuyện buồn chị không kể....chuyện khó chị không than. Thành ra không một ai biết rằng chị đang không ổn tí nào cả ! Thay vì tự mình thừa nhận rằng gặp chút vấn đề nho nhỏ để rồi sẽ có người cùng chị chia sẽ những nỗi niềm không vui....nhưng không chị không làm như vậy đâu :))). Ngày qua ngày, ai cũng đều tin rằng chị mạnh mẽ là thật, chị ổn là thật, chị vui cũng là thật. Nhưng đâu phải như vậy, chị cứ tự ôm vào lòng những tổn thương và giữ chặt cho riêng mình. Nhưng thật ra, chị chẳng cần phải cố gắng, để tỏ vẻ như thế làm gì..... Bởi nước mắt không thể giúp chị tống khứ hết mọi cảm giác mệt mỏi lẫn buồn bã tiêu tan.... Thì nước mắt được sinh ra có phải là vô ích? Nhưng đúng là sau mỗi lần chị khóc mọi nỗi buồn đều trở nên dễ chịu hơn không? Khóc lóc không có nghĩa là yếu đuối hoặc dù có là yếu đuối... thì một chút ấy đã có sao?

Mệt mỏi

.

Tự nhiên cảm thấy buồn 

.

.

Mệt mỏi với mọi thứ

.

.

Mọi sự cố gắng đều trở nên vô nghĩa

.

.

Giờ đây chỉ muốn khóc thật to :(((

.

.

Hôm nay chị buồn


--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cho#zui