[Đoản] [BL/Đam mỹ] An ủi anh đi ~~~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An ủi anh đi ~~~

- Mẹ, hôm nay chị Hai dẫn bạn trai về nữa à? – Cậu vừa khuấy canh vừa nói.


- Ừ, chị Hai con nói chiều dẫn về, kêu mẹ chuẩn bị đồ ăn nữa này. Haizzz không biết chị con yêu đương kiểu gì mà lâu lâu lại nghe có bạn trai mới. Vậy mà chưa có thằng nào rước cho mẹ nhờ.

- Chị hai xinh đẹp như vậy, phải lựa chọn kỹ chút chứ mẹ.

- Lựa chọn cái gì. Mẹ chỉ cần người đó yêu thương chị con, biết quan tâm gia đình với cả chịu khó là được. Giàu có, đẹp trai làm gì, toàn những đứa lăng nhăng.

- Tùy người mà mẹ. Mẹ, mẹ nếm thử canh đi.

- Ừm, được rồi đó. Mà con nữa, chị hai lớn hơn con có một tuổi mà đã quen biết bao nhiêu người, sao con vẫn chưa có ai? Con trai mẹ cũng đẹp trai, học giỏi, ngoan ngoãn còn biết nấu ăn nữa mà. Con đừng có bắt chước chị con kén cá chọn canh đấy. Con...

- Con biết rồi mẹ. Đồ ăn xong hết rồi, mẹ dọn ra giùm con nha. Con ra ngoài chút.

- Lại nữa, mỗi lần nhắc đến chuyện này là chuồn đi. Đi đâu đấy? Chị Hai sắp về rồi mà.

- ...

Hai tiếng sau.

- Con về rồi.

- Nói đi một chút mà giờ mới về. Lại đây, chào bạn chị Hai đi.

- Dạ.

Cậu vui vẻ chạy đến cúi chào chàng trai ngồi kế bên chị cậu.

- Em chào anh, em là...

Cậu đột nhiên ngưng bặt, nụ cười trên môi cũng đông cứng lại.

- Chào em, anh là Thành, bạn chị em.

- ...

Cậu không trả lời, cứ như vậy nhìn anh. Mà anh cũng không lấy làm lạ, mỉm cười với cậu.

- Anh~ cái gì mà bạn, là bạn trai, anh là bạn trai em mà ~~~

Chị cậu lên tiếng, ôm tay anh làm nũng.

- Nam, con làm sao vậy? Con biết anh Thành hả? - Mẹ cậu kéo tay cậu ngồi xuống, đối diện chị và "anh rể".

- Dạ?...À không có, con không quen... – Cậu ấp úng trả lời, mặt cũng không dám ngẩng lên.

- Vậy sao? Anh Thành là Hội trưởng Hội sinh viên trường con mà, sao lại không biết được?

- Con...

- Chắc Nam không để ý, Hội trưởng cũng là sinh viên bình thường thôi mà bác.

Nghe anh nói đỡ cho mình, cậu lén nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn liền cuống quít cúi đầu, thật thấp.

- Mẹ, con về phòng trước nha. Em chào anh, anh ngồi chơi với mẹ em - Cậu nhanh chóng chào anh rồi chạy lên lầu.

- Thằng nhóc này, lớn rồi mà như con nít.

---------------

Sau khi chạy lên phòng, cậu cẩn thận đóng cửa thật nhẹ rồi cũng không còn sức để đi nữa, chỉ có thể dựa vào cửa, từ từ trượt xuống, khóc đến tối tăm mặt mũi.

Lý do ư? Chỉ có cậu biết...Là do người con trai đó...Người cậu gọi là "Hội trưởng"...Người sắp trở thành "anh rể" của cậu...Cũng là người cậu yêu thầm 3 năm...

Sáng hôm sau. Phòng Hội sinh viên.

- Nam, em có chuyện gì à? – Mới sáng sớm đã thấy cậu mệt mỏi chạy đến, Bí thư Hội sinh viên lo lắng hỏi.

- Chị...em muốn...nộp đơn xin ra khỏi Hội sinh viên ạ.

- Tại sao vậy? Em đang làm tốt, sao lại xin ra? Ai bắt nạt em hả?

- Dạ...không có...em chỉ là hơi bận...em phải đi làm thêm...cho nên... – Cậu cúi đầu nói.

- Haizz được rồi, tùy em vậy, nhưng em phải có chữ ký của Hội trưởng mới được.

- Phải có chữ ký của Hội trưởng sao chị? Chị ký giùm em cũng được mà.

- Không được đâu em, đây là quy định của Hội rồi.

- Vậy chị xin giùm em được không? Đi mà chị, chị giúp em đi. – Cậu năn nỉ.

- Ách...Xin lỗi em, hôm nay chị phải giải quyết xong đống giấy tờ này nữa, nên...

- Dạ, em hiểu rồi, cảm ơn chị, chào chị ạ.

Nhìn cậu ra khỏi phòng, cô lắc đầu cầm điện thoại bấm một dãy số "Em trai, chị đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi, chuyện còn lại em tự giải quyết đi. Mau mau mang "em dâu" bảo bối về cho chị đó"

Cả ngày hôm đó cậu chẳng cho vô đầu được chữ nào, muốn gặp anh nhưng lại không dám. Xoắn xuýt cả ngày, cuối cùng cũng quyết định đến gặp anh, nộp đơn xong sẽ không còn lý do gì để gặp anh nữa...Như vậy mới có thể quên được anh...

Tan học. Phòng Hội sinh viên.

"Cốc...Cốc..."

- Mời vào.

- Hội trưởng... - Thấy anh cắm cúi viết viết gì đấy, cậu lên tiếng gọi.

- À, Nam, có chuyện gì à? Em ngồi xuống đó đi.

Cậu nghe lời đi đến ngồi đối diện với anh, cúi đầu không nói gì.

- Sao vậy?

- Em...muốn xin ra khỏi Hội sinh viên, Hội trưởng ký giùm em.

Đẩy lá đơn đến trước mặt anh, rồi gấp rút rụt tay lại, không dám nhìn anh.

Anh liếc lá đơn một chút, mỉm cười âm hiểm,đứng dậy...chốt cửa lại.

- Hội trưởng??? – Nghe tiếng chốt cửa, cậu mới giật mình ngước lên thì thấy anh đang nhìn mình cười, bỗng nhiên cảm thấy có luồn khí lạnh đi qua, cậu nhanh chóng đứng dậy.

Anh nhìn cậu sợ hãi như vậy, lòng càng muốn trêu chọc cậu. Anh chậm rãi đến gần cậu, rất gần.

- Sao lại muốn ra? Ở đây ai ăn hiếp em?

- Không...không có...em bận...Hội trưởng, anh ???

Hiện tại anh đang chống hai tay lên chiếc bàn đằng sau lưng cậu, khiến cậu muốn trốn cũng không được.

-Anh làm sao?

Làm sao? Ai biết làm sao? Đầu cậu quay mồng mồng luôn rồi, lần đầu tiên cậu nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy...lại càng đẹp hơn rất nhiều. "Ầy ầy, nghĩ gì vậy?? Người này sắp là anh rể của mình rồi". Cậu vội vàng đẩy anh ra.

- Anh...Hội trưởng ký giùm em đi, em phải về rồi.

- Muốn về sao? Vậy giải quyết xong hôm nay đi – Anh khoanh tay nói.

- Giải quyết? Giải quyết cái gì?

- Em thích, à không, em yêu anh, đúng không?

Cậu choáng váng, sao anh ấy lại biết ???

- Hội trưởng...anh nói gì vậy?

- Còn không phải sao? Ba năm trước, tình cờ đụng trúng anh, anh chỉ cười với em một cái , em liền mất hồn, có đúng không? Sau đó, là lén lút theo sau anh, ngày hôm đó trời mưa vẫn ngu ngốc đứng chờ anh, những lần sau cũng vậy, làm anh phải tranh thủ về sớm, không thôi đứa ngốc nhà em cứ đứng đó mãi. Còn nữa, em sợ người lạ, tại sao lại đăng ký vào Hội sinh viên, chẳng phải vì anh hay sao? Bây giờ muốn ra khỏi Hội sinh viên, chắc cũng không phải vì anh là "anh rể" của em đi. Còn nói là không yêu anh?

- Em...em không có.

Cậu muốn chuồn đi nhưng bị anh một tay nhấc bổng đặt lên bàn.

- Muốn chuồn sao? Anh nói rồi, giải quyết xong trong ngày hôm nay mới được.

- Em...không thích anh...không yêu anh...

- Còn dám nói? Hôm qua còn dám nói không quen biết anh. Em là được nuông chiều đến hư rồi.

- Aaa...anh làm gì?

- Dạy dỗ em. – Vừa nói anh vừa mở cúc áo cậu.

- Không được...ưmmmmm – Cậu liều mạng giữ chặt áo nhưng lại bị anh hôn đến mê man.

Anh thừa cơ hội mà "lột sạch" cậu.

- Arggggg....anh...không được...Hội trưởng...

- Gọi "anh xã".

- ...không được...chị Hai...anh là...arggggg....

- Ngoan, làm xong sẽ giải thích với em.

-Arggggggg....

- Bảo bối, có yêu anh không?

-A...yêu anh...argggg....

---------

Phòng y tế.

- Còn đau không? – Anh xoa xoa eo cậu.

-...

- Đừng giận mà – Anh càng ôm chặt người trong lòng.

- Anh...tại sao lại làm vậy? Em là...con trai.

- Ngu ngốc, đến bây giờ còn hỏi câu đó? Thích em, yêu em nên muốn "làm" em thôi.

- Thật không? Nhưng mà, còn anh với chị Hai...

- Chẳng phải vì em sao? Hôm đó chị Hai em đột nhiên tiếp cận anh, nói thích anh, kêu anh làm bạn trai cô ấy. Em ngây thơ như vậy chắc không biết chị em một lúc có thể "cua" mấy người đàn ông ha. Ba ngày bị chị em bám riết, anh cũng biết được chị em có sở thích "sưu tầm" bạn trai, còn có khả năng sắp xếp lịch hẹn với nhiều người trong một ngày, chính xác là nói dối không chớp mắt. Cùng lúc đó, biết được cô ta là chị Hai em, nên đã dựng lên vở kịch, đề nghị chị em đưa anh ra mắt gia đình thì anh mới đồng ý làm bạn trai cô ấy, đồng thời cũng để khích em thừa nhận tình cảm của mình. Không ngờ em lại tìm cách chạy trốn, nên anh phải dùng đến kế sách hạ lưu này.

- Anh nói thật? Anh là yêu em thật sao?

- Haizzzz bảo bối à, đã nói đến như vậy, đã "trao thân" cho em, còn không tin sao?

- Nhưng mà, còn chị hai thì làm sao đây?

- Anh sẽ có cách, em yên tâm làm "vợ"anh đi.

- Anh...

"Tút..Tút..." Tin nhắn điện thoại anh "Anh, em phải đưa em em về ngoại rồi, không đi với anh được. Xin lỗi nhé"

Đọc xong tin nhắn, anh đột nhiên ôm chầm lấy cậu, vùi mặt vào hõm cổ cậu còn biến thái mút mấy cái.

- Huhu, chị em lại nói dối kìa, em an ủi anh đi.

- .......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro