Kookmin_Lạnh lùng yêu em.(OS)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạnh lùng yêu em_OS.

Tôi-Jeon Jungkook, chủ tịch tập đoàn Jeon JK entertaiment là một công ty giải trí với các nhóm nhạc gây bão, hit lớn kỉ lục Billboard, và những bộ phim truyền hình Hàn Quốc thành công bậc nhất. Tóm lại tôi là một người thành đạt, lắm tiền nhiều của.

Đã hơn mười năm băng tâm, tôi không còn tin vào tình yêu nữa.

Yêu làm gì khi nó chỉ là thứ tình cảm giả dối đầy cạm bẫy và lừa lọc? Mà nếu có người yêu tôi đi thì không phải họ chỉ yêu tiền của tôi thôi sao? Tôi không cần"thứ" đó trong đời...

Tôi không tin trên đời này có thứ tình yêu chân chính tồn tại.

Cũng không thèm tin sẽ có một ngày ai đó sẽ khiến tim tôi đập lại, phá tan lớp băng trong lòng tôi.

Có thể sao?

Cho tới khi tôi gặp một cậu trai kì lạ cứ luôn miệng bảo yêu tôi. Tôi đuổi không đi, tôi đánh không kêu. Chỉ ngu ngốc liên tục bảo yêu tôi. Nhìn bộ dạng cậu ta chắc là người vô gia cư rồi... Mặt dày bám tôi như vậy, là muốn tiền của tôi đây. Mà nhìn cậu ta cũng sáng sủa thanh tú nên chắc tôi sẽ giữ lại chơi vài hôm,...

Tôi sợ, sợ đổi lại sự phản bội đeo theo dai dẵng cả cuộc đời. Mà tôi lại tham lam muốn sở hữu tình yêu của cậu. Để cảm thấy mình còn quan trọng với một người.

Chắc thế... Ít nhất là tôi nghĩ thế.

____3 năm sau____

Tôi dạo gần đây lạ lắm, cứ ở gần cậu là lại kiềm không được muốn...làm tình với cậu. Chạm vào cậu thật nhiều, nhưng vẫn thấy không đủ, thật sự không đủ. Tôi điên cuồng mỗi khi thấy thân thể trắng noãn yêu mị kia là lại muốn chà đạp.

Thấy cậu đau, tôi khó chịu. Lập tức khoác áo vào đi ra ngoài mua thuốc.

Vậy mà cậu còn gắng gượng dậy ôm lấy thắt lưng tôi khóc như mưa. Nói đủ thứ nào là xin tôi đừng bỏ cậu, nào là cậu xin lỗi vì làm không tốt khiến tôi bực mình... Tôi bế con mèo ngốc đặt lại lên giường, đắp chăn cẩn thận, xoa đầu cậu rôi quay lưng bước ra ngoài. Hình như tôi nghe tiếng cậu thút thít thì phải... Mà tôi cứ thế bước đi. Cố vờ lạnh lùng vô cảm dù từng trận đau đớn ở tim cứ âm ỉ. Lúc này thứ tình cảm kia còn mơ hồ đối với tôi.

Cậu yêu tôi, tôi biết chứ. Park Jimin yêu Jeon Jungkook-Điều cậu thì thầm vào tai tôi mỗi đêm. Tuy chỉ là lời nói chưa chắc giữ được cả đời nhưng tôi lại cảm thấy hạnh phúc lạ thường.

Jimin yêu tôi đến nỗi người ngoài nhìn vào ánh mắt cậu nhìn tôi thì đều đoán ra được có bao nhiêu tâm ý nhu tình.

Tôi vui, cậu vui.

Tôi buồn, cậu chẳng cười lấy một cái. Hôm đó trời như âm u chờ mưa đến.

Tôi ít nói, cậu sầu não suy tư đủ thứ.

Khiến tôi cảm thấy mình ảnh hưởng rất nhiều đến cậu. Tôi tự cao hơn, cho rằng lúc nào cậu cũng sẽ yêu tôi, bên tôi. Cậu chắc chắn chẳng bao giờ rời bỏ tôi.

Có thể nói tôi vô nhân tính khi tôi nhốt cậu ở ngoài cả đêm lúc tôi bắt gặp cậu bị một người đàn ông xa lạ níu kéo định tống lên chiếc BMW đen bóng. Tôi tức giận không nguyên do. Cho người tẩn tên kia một trận nhớ đời, về phần tôi thì lại vô cớ nhốt cậu bên ngoài.

Tối, khát nước nên tôi mò xuống bếp. Đêm nay thật khó ngủ, vì thiếu thiếu cái gì đó hay tại công việc làm tôi mất ngủ. Tôi nghe tiếng cậu khóc và liên tục xin lỗi. Lạnh lùng mở của bế cơ thể lạnh ngắt của cậu lên phòng ngủ để ủ ấm. Tôi đi uống nước. Khi trở lại, cậu lại nức nở ôm lấy tôi liên tục xin lỗi.

Ngu ngốc! Là tôi vô cớ bỏ cậu bên ngoài mà bây giờ cậu lại là người xin lỗi.

Mèo ngốc!

Tôi ôm lấy cậu, cả hai chìm vào giấc ngủ.

Cậu là như vậy đó, dám móc cả trái tim ra trao tôi. Còn tôi thì sao? Tôi chỉ càng...làm cậu thêm tổn thương. Dẫu cho tôi có vung chân đá cậu ra ngoài thì cậu sẽ lại như con mèo nhỏ ngốc nghếch bò vào nhà mà quẩn quanh bên chân tôi.

Tôi thật khốn nạn.

Cho tận đến bây giờ tôi cũng không thể hiểu tại sao cậu lại có thể yêu tôi đến như vậy? Chấp nhận vứt bỏ sinh mạng của chính bản thân. Park Jimin ngốc!

Tôi đáng giá đến thế sao?

Giây phút gần kề sinh tử, chiếc ô tô kia lao đến. Thân hình gầy gò nhỏ bé của cậu lao ra trước mặt tôi. Thế giới như ngưng đọng, tâm tôi chấn đọng đớn đau. Tôi như ngợp thở giữa bầu không khí đầy mùi tanh máu đỏ của Jimin. Trước mắt một khoảng mờ mịt, tôi khuỵ gối ôm lấy con người nhỏ bé đang thoi thóp kia vào lòng. Cậu cười chua chát, nước mắt lấm tấm trên khuôn mặt khả ái.

Đừng cười! Đừng cười nữa! Tim tôi thắt lại, đau quá, tê dại đi từng dây thần kinh khiến các bộ phận trên cơ thể cũng đau đớn tê rần.

" Nói...anh...yêu em đi..."

Cậu cố thì thào khiến tôi càng thêm sợ hãi. Câu nói này ngày nào tôi cũng nghe, thế nhưng giờ phút này câu nói này lại khiến tôi khó thở, không dám thở mạnh trước con người mong manh kia.

" CỨU THƯƠNG!!AI ĐÓ GỌI CẤP CỨU ĐI! MAU!!!"

Tôi thét đến khàn cả giọng.

Ôm cậu vào lòng, áp má mình lên mặt cậu, mong hơi ấm có thể truyền sang cơ thể đang lạnh dần của cậu.

" Đến cuối...cùng...cũng...không...thể..."

Cậu xuôi tay, tôi hoảng loạn áp tai vào lồng ngực cậu. Im lặng quá đỗi đáng sợ, sóng mũi tôi cay xè, khoé mắt nóng hổi, giọt nước mắt men theo gò mắt rơi rơi trên gương mặt trắng bệch của cậu.

...

SE

Cuối cùng hắn cũng hiểu lạnh thấu xương là gì, đau đớn thấu tâm can là gì, tổn thương ra sao, ...

Những thứ trước giờ hắn đẩy cho cậu, hiện giờ tất thảy những điều ấy như đang xâu xé lấy hắn.

Hắn tổn thương cậu ra sao, khiến cậu cùng cực như thế nào?

Hắn không nghĩ, cũng không dám nghĩ... Cả đời cũng chẳng dám ngẫm lại.

Hắn muốn bù đắp cho cậu.

" Anh yêu em...Anh yêu em...Jeon Jungkook yêu Park Jimin..."

Hắn ôm di ảnh cậu khư khư, như kẻ tâm thần mà ngày ngày ngồi bên cửa sổ thì thầm câu nói ấy.

" Anh nói rồi, em về đi!"

Hắn cúi gằm mặt, trên tấm kiếng của khung hình xuất hiện vài giọt nước...

Dằn dặt cả đời cũng không đủ bù đắp những tổn thương hắn gây ra.

# Cậu ấy không thương tôi nữa.

Nên màu trời nhìn thật buồn.

Cậu ấy không về đây nữa.

Nên đời cứ hoài mưa tuôn.

...

HE.

Trên sàn nhà, những chai rượu trống không lăn lóc trên sàn.

Thứ chất lỏng tang thương như rượu vang men theo cánh tay người đàn ông tí tách nhỏ giọt xuống sàn. Trên tay là vô số vết rạch, máu liên tục trào ra. Nhưng trên mặt người đó thấp thoáng nụ cười hạnh phúc.

Tờ giấy nhàu nát trên sàn với dòng chữ:"Jeon Jungkook yêu Park Jimin"

Jungkook cười mãn nguyện khi có thể đến kịp duyên kiếp sau để bù đắp cho Jimin.
---
Kiếp này tôi là người vô tâm,
Vẽ mưa không vẽ nắng,
Vẽ nỗi buồn cạnh em thôi...

Nhưng Jimin à,
Kiếp sau tôi sẽ làm hoạ sĩ,
Vẽ cầu vồng thì có nắng,
Vẽ hạnh phúc sẽ có em...
-/-
End.

Mơn đã ủng hộ nha :3
Nhớ cmt góp ý để tui cải thiện

♥️♥️♥️

Thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro