6. Tù thê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Phiên Ngoại H

Trịnh Hạo Thạc chợt thấy bên phải gương mặt có cảm giác lạnh buốt, lôi hắn tỉnh lại từ trong bóng tối vô tận.

Lông mi run rẩy, sau một khắc hắn đột nhiên bật người ngồi dậy. Một con sóc đang xúm xít làm ổ trên người hắn bị giật mình hoảng sợ, nhanh như chớp nhảy tót lên cây trốn.

Trịnh Hạo Thạc đứng lên, sắc mặt âm trầm nhìn khắp bốn phía.

Kỳ trân dị thảo mọc tràn lan, hắn không dám tùy tiện đụng vào.

Càng là thực vật trân quý, thì càng nguy hiểm. Hắn không biết bên cạnh những thứ kỳ trân dị thảo này có mấy loài rắn, côn trùng, chuột hay kiến gì đó đang ẩn nấp hay không, cắn hắn một phát là toi mạng cũng không chừng.

Hắn vận công, lại phát hiện đan điền rỗng tuếch.

Lúc này mới nhớ tới, thời điểm rơi xuống vực sâu, võ công đã bị phế.

Điểm Thanh Hành!

Thức ăn và nước sạch được dự trữ đầy đủ, góc nhà lại rất sạch sẽ, hiển nhiên là có người ở đây.

Trịnh Hạo Thạc mang đi một chút thức ăn và nước sạch, liếc nhìn quần áo và ổ chăn sạch sẽ chỉnh tề, luyến tiếc dời tầm mắt rồi nhanh chân đi ra ngoài. Rời xa căn nhà gỗ, tìm một cái cây thích hợp, leo lên cố ngủ qua đêm.

Ngày thứ hai dưới đáy vực sâu, tìm đường ra ngoài ở khắp nơi nhưng không thấy. Ngày thứ ba đói bụng chịu không nổi, len lén chạy vào nhà gỗ, vẫn chưa chạm mặt chủ nhân. Lúc này hắn bạo dạn hơn một chút, cả gan trộm một bộ quần áo, bất quá để lại ngọc bội tùy thân của mình, xem như là tiền mua.

Tuy có câu thắng làm vua thua làm giặc, nhưng cũng có người cả đời kiên trì làm quân tử.

Trịnh Hạo Thạc tính tình kiêu hãnh, tuyệt nhiên không muốn làm phường đạo chích trộm đồ người khác, dù ở tình huống không người nào biết.

Bốn năm ngày chưa tắm rửa, toàn thân đều mang mùi máu tươi xen với mùi mồ hôi hôi thối, thậm chí còn có mùi bùn đất tanh tưởi, ngửi một cái đã thấy muốn ói.

Trịnh Hạo Thạc đến tắm ở bờ sông, cởi y phục xuống ngâm mình trong dòng nước lạnh như băng, thở dài đầy thoải mái.

Phần lưng của hắn hiện lên nhiều mảng bầm màu đỏ, lại còn có mảng màu xanh tím, đó là dấu vết bị hằn lên do ngủ trên cây.

Vết màu đỏ là mới, vết chuyển sang xanh tím là dấu vết cũ mấy ngày trước. Đủ thấy da hắn thật mỏng manh biết bao.

Một đại nam nhân, mới leo lên cây ngủ hai ngày thôi, liền đã bị bầm đến như vậy, đúng là yếu chịu không nổi a.

Điền Chính Quốc đang núp trong bóng tối khẽ lắc đầu, mắt y hoàn toàn không chớp, như mãnh thú đã nhìn trúng con mồi, cứ thế nhìn chằm chằm thân thể Trịnh Hạo Thạc trắng nõn ngụp lặn trong suối nước trong veo.

Dục vọng của y hừng hực nổi lên, trào dâng mãnh liệt, y thấy cả người như bị thiêu đốt trong lửa cháy phừng phừng.

Đây là cảm giác y chưa từng trải qua, không thể khống chế, mà cái cảm giác này phát sinh khi y nhìn thấy thân thể trần truồng của người nam nhân kia.

Điền Chính Quốc thực ra đã ở dưới vực sâu cùng mãnh thú sinh tồn suốt hai mươi mấy năm. Một khi đã nhìn trúng con mồi, y tự nhiên chuyển sang chế độ săn mồi lạnh lùng tàn khốc, một cách nhuần nhuyễn.

Y tiếp tục lẳng lặng nhìn, không nhúc nhích.

Ẩn giấu khí tức của mình một cách hoàn mỹ.

Trịnh Hạo Thạc sau khi tắm rửa sạch sẽ, mặc vào y phục vừa tự tiện "mua" được.

Hắn phải xắn tay áo cùng ống quần đến ba vòng mới mặc vừa, như vậy chủ nhân của bộ quần áo này ít nhất phải cao hơn hắn một cái đầu.

Phát hiện này làm hắn thấy không vui.

Mặc quần áo tử tế xong, hắn nghênh ngang rời đi.

Để lại một đống y phục vừa dơ vừa rách nát, hắn định bỏ hết.

Vẫn còn tưởng mình là thiếu gia như trước kia, hoàn toàn không nghĩ tới nếu bỏ đi bộ quần áo này, ở dưới vực sâu sẽ không có bộ nào khác để thay.

Hắn cũng không có tiền để mua bộ mới.

Trịnh Hạo Thạc vừa đi khỏi, Điền Chính Quốc từ trong góc tối bước ra, tại chỗ y đứng lộ ra xác một con độc xà to bằng cánh tay, bị chém thành nhiều khúc.

Nếu y không ở đó, Trịnh Hạo Thạc sớm đã bị mãnh thú rắn rết sống ở đáy vực xé xác mà chết.

Ngay từ lần đầu tiên Trịnh Hạo Thạc tiến vào nhà gỗ của y, lấy đi thức ăn nước uống trong phòng, y đã phát hiện. Thậm chí có thể nói, chỉ cần nhìn cửa thì đã biết là có người xông vào nhà. Vì vậy đêm đó y phải đi tìm cho bằng được kẻ đột nhập này, ý đồ ban đầu là thẳng tay giết.

Nhưng khi thấy Trịnh Hạo Thạc bởi vì thời tiết nóng bức mà không tự chủ mở rộng vạt áo, lộ ra một mảng ngực mềm mại trắng nõn, Điền Chính Quốc lại bùng lên ham muốn đối với hắn.

Mấy ngày sau đó, y vẫn bám theo sau hắn, nhìn hắn vô số lần đi qua đi lại cùng một chỗ mà không hề hay biết. Giúp hắn trừ khử không ít mãnh thú độc trùng, đối phương cũng hoàn toàn không biết gì như cũ.

Trong mắt y, Trịnh Hạo Thạc quá yếu.

Chỉ cần một ngày y không dán mắt để ý, Trịnh Hạo Thạc chắc chắn sẽ chết.

Điền Chính Quốc nhặt lên y phục Trịnh Hạo Thạc vừa vứt bỏ, mang về giặt sạch rồi giấu đi. Sau đó vuốt ve khối ngọc bội mà Trịnh Hạo Thạc lúc trước để lại, ánh mắt đen nhánh sâu thăm thẳm.

Y nghĩ, đã đến lúc thu lưới rồi.

Trịnh Hạo Thạc càng ngày càng không kiêng kỵ, ra vào nhà gỗ, đến cuối cùng còn dám ở đó ngủ một đêm.

Ăn, mặc, uống, thậm chí là sinh hoạt, đều nhiễm phải khí vị của Điền Chính Quốc. Nhưng mà hắn không cảm giác được chút nào, cứ thế tiếp tục nghênh ngang chiếm dụng nhà gỗ, thiếu chút nữa biến nó thành của riêng.

Trịnh Hạo Thạc về sau tự dọn vào ở trong nhà gỗ, ngủ được ba đêm thì ngay hôm sau đó, là thời khắc động phòng.

Hắn lúc ấy đang tắm ở bờ sông, Điền Chính Quốc đột nhiên xuất hiện ở trên bờ.

Trịnh Hạo Thạc vội quay đầu, chứng kiến một nam nhân xa lạ cao lớn đứng bên bờ sông, sắc mặt không thay đổi, đang quan sát hắn.

Mặc dù chưa rõ đối phương có địch ý với mình hay không, nhưng kỳ lạ là hắn cảm thấy nguy hiểm.

Cực độ nguy hiểm.

Loại nguy hiểm này lúc trước hắn chưa bao giờ gặp phải, cho dù đối mặt với phụ thân hắn, võ lâm đệ nhất trong thiên hạ, cũng chưa từng cảm thấy như vậy.

Y phục của Trịnh Hạo Thạc đang đặt ở bên chân Điền Chính Quốc, hắn đưa mắt liếc nhìn y phục, sau đó cảnh giác trừng mắt với Điền Chính Quốc. Chậm rãi lui lại, may mà hắn biết bơi.

Hắn đã đoán được, người này hẳn là chủ nhân của căn nhà gỗ.

Điền Chính Quốc thần sắc lãnh đạm nhìn chằm chằm, tựa như vô luận Trịnh Hạo Thạc giãy giụa như thế nào, cũng trốn không thoát.

Trịnh Hạo Thạc khẽ cắn môi, kiên quyết bỏ luôn quần áo. Cũng không hề có ý muốn thương lượng với y, trong lòng cảm giác nguy hiểm càng ngày càng trầm trọng. Còn trong đầu thì chỉ có một ý niệm: Chạy trốn!

Đáng tiếc, con mồi bị để mắt tới, âm thầm nuôi thả trong thời gian lâu như vậy, làm sao có thể trốn thoát?

Trịnh Hạo Thạc không hiểu tại sao cuối cùng lại biến thành cục diện như thế này.

Hắn nằm ngửa trên một khối đá lớn, nhìn chằm chằm vầng trăng trên đỉnh đầu. Ánh trăng chiếu xuống mặt nước sóng gợn lăn tăn, không khí êm đềm thanh tĩnh. Hắn chợt nghĩ tới trước đây, lúc này hắn hẳn là đang nâng lên chung rượu, ngắm trăng múa kiếm, tâm tình sảng khoái.

Tuyệt nhiên không phải như bây giờ, không những bị áp chế nằm trên tảng đá lớn bên bờ sông, nửa người trên không thể động đậy, hai chân lại còn bị cường ép mở ra, nơi tư mật vốn chưa từng bị ai chạm vào bị người không ngừng xâm lấn.

"Ưm! "

Trịnh Hạo Thạc cong người, lồng ngực trắng nõn nhô cao, đầu tóc rối bời còn dính nước ươn ướt, tán loạn xõa dài trên đá, vài sợi còn vương vấn dính trên khuôn mặt. Bộ phận trọng yếu bị đối phương nắm giữ, trướng lên đau nhức nhưng lại không thể phóng thích một cách nhanh chóng.

"Á ui, đừng — đừng! "

Trịnh Hạo Thạc vô lực thở dốc, khóe mắt chảy nước: "Không muốn, xin ngươi mà, đừng... Ta sai rồi, ngươi đừng phạt ta. Đừng dùng cách này phạt ta, ngươi đừng –"

Hắn giơ tay lên che mắt, khóc nức nở như một đứa bé.

Phân nửa thuận theo khoái cảm, phân nửa lại không thể chấp nhận tình cảnh mà tan vỡ.

Điền Chính Quốc hoàn toàn không để ý tới, chỉ nhìn hắn chằm chằm, hưởng thụ thân thể hắn. Chậm rãi xuất nhập, khai phá, mang theo cảm giác mới lạ cùng mê luyến. Thân thể y đã cận kề tới giới hạn dục vọng, vậy mà còn có thể khắc chế, tỉ mỉ mở rộng thân thể Trịnh Hạo Thạc.

Kéo ra cánh tay Trịnh Hạo Thạc đang che lại mắt, y hôn lên khóe mắt, rồi dần dần dịch chuyển xuống, gặm cắn cánh môi hắn. Sau đó bỗng nhiên hung hăng mút lấy đầu lưỡi của hắn, tiếng nước chèm chẹp vang lên, mút đến khi đầu lưỡi Trịnh Hạo Thạc gần như tê dại, hô hấp không thông.

Mãnh liệt thân mật lúc sau, y lại ôn nhu khẽ liếm liếm. Lúc rời đi, bờ môi của Trịnh Hạo Thạc vẫn còn chưa khép lại, đâu đó vương lại tia nước màu bạc, ẩn hiện bên trong đầu lưỡi đỏ tươi, thật là một dáng vẻ câu nhân động lòng người.

Điền Chính Quốc lạnh lùng bỏ qua đầu lưỡi nhỏ xinh, lao vào gặm cắn cổ hắn, lưu lại nhiều dấu hôn đỏ ửng. Sau đó tấn công đến hai điểm trước ngực, chỉ trong chốc lát, lồng ngực trắng mịn đã hiện đầy vết hôn trông thật đáng sợ.

"A á á! "

Trịnh Hạo Thạc hét lên một tiếng, đạt cao trào mà phóng thích. Thất thần thở dốc, vẫn chưa kịp hoàn hồn sau khi chạm đến cực lạc. Vì vậy không kịp phản ứng đúng lúc, hai chân của hắn bị mở rộng, xuyên thấu y phục được nhẹ nhàng cởi ra, địa phương phía sau kia chưa bao giờ được thăm viếng đột ngột bị xâm lấn.

Điền Chính Quốc đầu tiên dùng hai ngón tay, nhúng vào nước rồi đưa vào trong thăm dò. Từng bước thâm nhập, y còn mở hai ngón tay, kéo ra, bành trướng.

Sau đó, y thêm vào một ngón nữa.

Trịnh Hạo Thạc mở mắt to long lanh, bộ dáng thật đáng thương nhìn Điền Chính Quốc: "Lớn quá a. Ta khó chịu, ngươi đừng làm nữa có được không? Ngươi dừng lại được hay không? "

Hắn nghẹn ngào nói, một lòng ngây ngốc khẩn cầu "thợ săn".

"Ngươi, á, ngươi đổi cách khác phạt ta được không? Ta cho ngươi tiền nha."

Điền Chính Quốc rút ngón tay ra, đem dục vọng nóng rực của mình đặt trước miệng huyệt, vừa nâng hai chân hắn gác lên hông, vừa nói: "Ta không thiếu tiền."

" Vậy thì ta cho ngươi... "

Có cái gì tốt đây?

Quyền thế? Nữ nhân? Hay là... Nam nhân?

"Được rồi. "

Trịnh Hạo Thạc sửng sốt một chút, không phản ứng kịp. Vào giây kế tiếp liền bị xỏ xuyên, bị nhồi nhét từ từ, vừa trướng vừa đau, sau đó nam nhân bắt đầu trừng phạt mãnh liệt, động tác hung hãn không chút lưu tình.

Trịnh Hạo Thạc liền khóc ré lên, gào la inh ỏi, lúc trước bao nhiêu giả vờ kiên cường, cứng rắn đều bị va chạm trong thân thể đánh bay, vỡ tan nát.

Điền Chính Quốc chẳng biết đụng phải điểm nào đó, mà Trịnh Hạo Thạc kêu lên khác thường, thanh âm chói tai không mang nỗi đau đớn thống khổ, mà lại tràn ngập khoái cảm đầy bất ngờ.

Sau đó, cái điểm kia bị công kích liên tục, làm Trịnh Hạo Thạc khóc càng to hơn, ý thức đều tan rã. Cả người đều lắc lư, nửa người dưới bị nâng lên cao, chân vốn đang kẹp ở trên lưng Điền Chính Quốc thì bị tuột xuống, y chụp lại, vác chân hắn vững chãi lên vai.

Cái tư thế này làm cho toàn bộ trọng tâm đều rơi vào trên người Điền Chính Quốc, cũng dọn đường cho thân thể hắn bị y mở rộng sâu thêm.

Trịnh Hạo Thạc khóc đến thảm thương, bị khi dễ tội nghiệp vô cùng.

Nước bên bờ gợn sóng lăn tăn, phảng phất trong sơn cốc vang lên tiếng nước, xen lẫn với tiếng khóc lóc cầu xin tha thứ, còn có tiếng thở dốc không ngừng vang vọng.

Trịnh Hạo Thạc này nha, sợ là còn phải khóc suốt cả một đêm.

– HOÀN PHIÊN NGOẠI –

*** 6 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro