Sau cuộc chạy đua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cuộc chạy đua - Mông diện tiểu phiên gia
Đoản đam mỹ
Cp: Ngô Quy × Bạch Đồ
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạch Đồ không bao giờ tham gia thi chạy đường dài, cũng giống như Ngô Quy không tham gia thi chạy nước rút. Mà lần này ở hội vận động điền kinh mùa thu của trường, Bạch Đồ nhưng lại phá lệ đăng ký chạy đường dài . . . . .

Ngô Quy đang khởi động trước trận đấu, đột nhiên, một mạt thân ảnh màu trắng đung đưa trước mắt cậu.

"Này! Ngô Quy." Người mặc quần áo thể thao màu trắng kia quay đầu lại mỉm cười bắt chuyện cùng Ngô Quy, thậm chí ngay cả thanh âm đều trở nên cao hơn.

". . . . . Con thỏ," Ngô Quy thoáng sửng sốt một chút, nói: " Thi 100 mét không phải phải buổi chiều mới bắt đầu sao, cậu chạy đến lúc này làm gì?" Hắn cũng không nghĩ rằng con thỏ lười biếng yêu nhất chiếc giường của mình sẽ đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn lại đây cổ vũ hắn.

"Tớ là đến . . . . .tham gia thi đấu a." Bạch Đồ nhìn trái nhìn phải, tâm tư trở nên có chút hư thoát.

"Con thỏ ngốc! Cậu nhầm cuộc thi rồi sao?" Ngô Quy có chút không tin vào tai chính mình.

Lúc này, chương trình phát sóng đột nhiên truyền tới thông báo bạn học tham gia chạy nước rút chuẩn bị tập hợp. Cho đến khi lại nghe thấy trong danh sách tham gia cư nhiên thật sự có tên Bạch Đồ thì Ngô Quy mới trưng khuôn mặt không thể tưởng tượng ra mà nhìn về phía đối phương, giống như muốn đem đầu cậu trừng ra một cái lỗ, thật không biết trong đầu con thỏ ngốc kia suy nghĩ những cái gì.

"A! Cuộc thi sắp bắt đầu." Bạch Đồ đang nói liền dời thân một loáng đến điểm xuất phát chạy bên kia rồi.

"Này! . . . . " Ngô Quy một tay bắt khoảng không, hắn đang định tiếp tục đuổi theo đi khuyên Bạch Đồ bỏ thi thì bị nhân viên phát lệnh khiển trách trở lại điểm xuất phát của mình trên đường băng chạy. Trong lòng không khỏi một trận ảo não, đường dài a, hắn chỉ hoài nghi con thỏ kia có thể một mét đều không có chạy qua.

"Mỗi người vào vị trí của mình ....... . chuẩn bị . . . ."

" Phanh!"

Một tiếng súng phát lệnh, Bạch Đồ liền theo tốc độ nhanh vọt đi.

Ngô Quy chạy ở giữa những người cùng thi phía sau một chút, nhìn thân ảnh áo trắng trước mặt, âm thầm than thở, liền biết gia khỏa kia cho tới bây giờ chưa tham gia một cuộc thi chạy đường dài!

Chạy đường dài cũng không chỉ so tốc độ, quan trọng hơn vẫn là so sức chịu đựng cùng với lực bộc phát cuối cùng. Đừng thấy gia khỏa kia đem nhiều người đều vứt lại phía sau hơn nửa vòng, chờ một hồi thì chạy cũng không nhúc nhích được.

"Ngu ngốc!" Ngô Quy thầm mắng, nhưng trong lòng ẩn ẩn lo lắng.

Quả nhiên, đến vòng thứ ba, tốc độ Bạch Đồ rõ ràng chậm lại, sau đó những người phía sau luôn bảo trì tốc độ không nhanh không chậm đuổi tới kéo gần khoảng cách với Bạch Đồ, cho đến khi vượt qua . . . . . .

Bạch Đồ phì phò thở dốc, hai bên tai gió thổi vù vù, xung quanh rất ồn ào, nhưng cậu ngoại trừ tiếng tim mình đập mãnh liệt cái gì cũng không nghe thấy. Cậu biết, người nọ rất nhanh sẽ vượt qua mình, trốn tránh nhiều năm như vậy, rốt cuộc vẫn tránh không thoát một cuộc thi mình tất phải thua, mặc dù không phải ý nguyện của cậu, nhưng cũng không có cách khác.

"Này! Con thỏ! Đừng chạy!"

Ngô Quy biết mặc kệ mình có gọi Bạch Đồ như thế nào cậu đều nghe không được, nhưng lại không thể tự mình kéo cậu ra nghỉ ngơi, thế là vẫn không nhịn được lên tiếng khuyên can.

Giống như nghe được tiếng Ngô Quy, Bạch Đồ có chút không xác định, nhưng vẫn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sau đó tiếp tục chạy đến phía trước, hai chân như cỗ mãy lặp lại động tác chạy, có loại cảm giác hoàn toàn không thuộc về mình.

"Kháo! Cậu tên gia khỏa này! Thật sự là . . . ."

Chỉ còn một vòng cuối cùng, Ngô Quy đột nhiên tăng tốc, chẳng mấy chốc những người đồng hành đã bị bỏ lại rất xa. Đợi khi hắn đuổi theo Bạch Đồ, hắn đã chạy qua được hai vòng. Vốn tưởng theo thể lực Bạch Đồ nhiều nhất chạy được năm sáu vòng, sau đấy sẽ chạy không nổi tự đông rút khỏi cuộc thi, ai biết tiểu tử kia hôm nay uống lộn thuốc như này, lại có thể vẫn kiên trì chạy tới hiện tại . . . . . .

Ngô Quy thả chậm tốc độ, theo sát bên cạnh Bạch Đồ, nhìn bước chân hư nhuyễn của cậu, trái tim mình đều nhấc lên, thực sự sợ cậu tùy lúc sẽ chân traasi đá chân phải.

Mắt thấy đang đến điểm cuối, thể lực Bạch Đồ đã tới cực hạn, một khi qua vạch đích, hai mắt triệt để tối sầm, không thể không nghiêng người sang một bên. May mắn Ngô Quy vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của cậu, kịp thời đỡ vai cậu.

Khéo léo từ chối những người xung quanh có lòng tốt muốn giúp hắn đỡ Bạch Đồ, Ngô Quy vội vàng nâng cậu đến dưới một gốc cây trong khuôn viên trường.


Bỗng nhiên , lóe lên một ánh sáng trắng, may mắn lúc này mọi người đã đến sân xem các cuộc thi đấu, không ai chú ý tới hiện trượng lạ góc nhỏ này.

Di? Ngô Quy rõ ràng dìu Bạch Đồ thế nào đột nhiên không thấy?

Nhìn lại lần nữa. . . . .A! Trong vòng tay Ngô Quy ôm chặt một con thỏ trắng!

"Ai . .. . . . Cậu thật đúng là khiến người không bớt lo . . .. . . "

Ngô Quy sờ đầu Bạch Đồ đã biến về nguyên hình con thỏ xù lông xù, nhìn cậu nhắm chặt hai mắt, bất đắc dĩ lại đau lòng.
Bạch Đồ ở lần thi chạy đường dài này tiêu hao tinh lực tới cực hạn, kể từ sau khi biến nguyên hình vẫn nặng nề mê man.

Thẳng đến sáng ngày hôm sau . . . . . .

Ngô Quy trong mộng bỗng nhiên cảm thấy mũi đột nhiên ngứa, đánh cái hắt xì, tỉnh lại liền thấy, nguyên lai là lông con thỏ ngốc kia đang đảo loạn.

Bạch Đồ thình lình đối diện với ánh mắt giận dữ của Ngô Quy, chớp chớp ánh mắt làm bộ dạng vô tội, kéo dài thanh âm, gọi: "Lão công -----"

Mặc dù xưng hô này nghe cũng rất hưởng thụ, bất quá Ngô Quy lại nghe đến chấn động rớt xuống một thân da gà, thanh thanh cổ họng nói: "Làm gì?"

Ta muốn ăn . . . . . rau cải trắng . . . . ."

" . . . . . . không vấn đề." Cũng không biết làm sao, nhìn Bạch Đồ hai mắt hồng ẩm ướt, Ngô Quy nhất thời cả trái tim liền mềm nhũn.

Thế là, một ngày này bữa sáng ngoại trừ cải trắng vẫn là cải trắng . . . . . .

Sáng sớm ngày thứ ba, Ngô Quy nhắm mắt bắt được con thỏ kia đang ở trên giường uốn loạn.

"Tôi nói, sáng sớm cậu rốt cuộc bật ra cái sức mạnh gì vậy?"

"Hả?" Bạch Đồ cố gắng trừng lớn hai mắt thỏ vặn năm hồng, một bộ không biết người ta đang nói gì dáng vẻ mờ mịt mười phần.

Ngô Quy cũng không nói chuyện, bắt đầu cùng con thỏ mắt to trừng mắt nhỏ.

"Ngô, lão công -----" Bạch Đồ đột nhiên lên tiếng, vẫn kéo dài âm điệu, giống như làm nũng gọi Ngô Quy.

"Nói đi." Ngô Quy móc móc cái tai, lười nói.

"Tớ muốn ăn . . . . . .cà rốt . . . . . "

"Được." Nói xong Ngô Quy đánh cái ngáp, thuận tiện ôm chặt con thỏ trong vòng tay, tiếp tục ngủ bù.

Ngày thứ tư ------

"Ngô Quy ------ tớ muốn ăm cải trắng và cà rốt!"
". . . . . . Ừ."

Ngày thứ năm ------.

Ngô Quy đang đeo tạp dề chuẩn bị làm cơm hôm nay, đột nhiên một quả cầu trắng thẳng tắp sà vào lòng hắn.

"Rùa đen ------ tớ muốn ăn . . . . .a!"

Ngô Quy bỗng nhiên vươn hai ngón tay nâng con thỏ đến vị trí dưới đường nhìn của mình, chớp mắt, học ngữ khí của Bạch Đồ nói: "Thỏ thỏ ------ cậu hôm nay muốn ăn cái gì đây?"

"Tớ, tớ muốn ăn . . . . . .cà rốt . . . . lớn." Bạch Hồ phát hiện tình huống giống như không đúng, nhưng trong lòng vẫn còn xoắn xít một chút rốt cuộc là chọn cải trắng hay vẫn là cà rốt tốt hơn.

"Muốn ăn sao? cầu tớ a."

Ngô Quy mỉm cười, mang theo hứng thú trêu đùa. Cà rốt lớn sao, hắn có thể lý giải thành một loại đối tượng khác không . . .. . .khụ khụ, hắn hính là muốn ăn thịt con thỏ này đã muốn vài ngày rồi.

". . . . . ." Bạch Đồ run run hai cái tai dài, không rõ hiện tại là tình huống gì.

" Đều đã quá ba ngày, nguyên khí của cậu đáng ra cũng đã sớm khôi phục được không sai biệt lắm đi?"

"Ách, này sao . . . . . ."

"Hóa thành hình người không thành vấn đề đi?"

"Ể, này sao. . . . ."

"Hử?" Ngô Quy hơi đề cao âm điệu.

"Không, không vấn đề." Bạch Đồ co lại đầu nhỏ, ngoan ngoãn trả lời.

"Phanh" một làn khói lớn đột nhiên xuất hiện.

" Này! Cậu không phải là gần đây ăn nhiều quá mập rồi?" Ngô Quy trong nháy mắt bị một vật thể to lớn xô ngã xuống đất.

"A? Tớ không, không có a . . . . . " Lẽ nào ăn nhiều rau quá cũng sẽ phát béo sao, Bạch Đồ cúp hai cái tai thỏ lại.

Khói chậm rãi tán đi, Ngô Quy lúc này mới thấy rõ cảnh sắc trước mắt, giờ phút này Bạch Đồ đã hó hình người, chính là đang ghé vào trên người mình, một mảng lớn da thịt tuyết trắng đập vào tầm mắt, còn có hai khỏa hồng châu tươi diễm, tất cả . . . đều khiến bản thân thèm khát . . . . .

Hai tay Ngô Quy vừa vặn nâng hai cánh mông, nhất thời nhịn không được nhéo xuống . . . . . . .

Ừ, so với thí thí mao cầu thỏ sờ lên cũng có xúc cảm.

"A ân . . . . . ." Bạch Đồ bỗng nhiên bị chạm tới bộ vị mẫn cảm, phát ra tiếng rên rỉ nhỏ, xoát một cái làn da đều trở thành màu hồng.

Ngô Quy nhịn không được mút nhẹ cái cổ nộn nộn của Bạch đồ, lưu lại một hồng ấn nhỏ coi như đóng dấu, hô nói: "Con thỏ, cậu không phải nói, muốn ăn cà rốt lớn sao . . . . . "

. . . . . . . .

Sau đó, Ngô Quy hỏi Bạch Đồ tại sao lần này lại đột nhiên muốn tham gia thi chạy đường dài, Bạch Đồ rầu rĩ trả lời: "Trưởng lão nói, mỗi một thế hệ Thỏ tộc đều sẽ cùng Quy tộc phái một đại biểu tiến hành thi đấu, mà thế hệ này vừa vặn chọn trúng tớ với cậu. Hơn nữa . . . . . hơn nữa . . . . . nếu lần này thi đấu lại thua nữa, sẽ không cho phép tớ với cậu tiếp tục đi lại. . . . . . "

Bạch Đồ cọ cọ lòng bàn tay Ngô Quy, tối hôm qua bị hắn muốn rất nhiều lần, đơn giản lại biến trờ về nguyên hình thỏ, xem hắn còn có thể khó dễ mình thế nào.

Ngô Quy nghe xong sau một lúc lâu không nói nên lời, cái con thỏ ngốc này . . . . . . . . là quá nghe lời a!

Cái lão ngoan cố trong tộc thỏ chính là ở năm đầu tiên thỏ rùa thi chạy, bởi vì trên đường mệt rã rời ngủ thiếp đi mà thua cuộc. Tuy nhiên ít có người biết được trưởng lão thỏ tộc kia trước khi thi đấu, đã cùng trưởng lão quy tộc bọn hắn đánh cuộc, nói là ai thua người đó phải ở mặt dưới . . . . .

Trưởng lão thỏ tộc sau khi thua vẫn đối với việc này canh cánh trong lòng, thế là lại đối Quy tộc trưởng lão ước định từ hậu đại hai bên phái ra đại biểu tiến hành thi đấu tái quyết định thắng thua.

Ngô Quy cũng sẽ không ngu ngốc đi tham gia vào những vụ cá cược nhàm chán của hai lão già, vì thế mà vẫn tránh mọi khả năng chạy thi với những con thỏ, lại không ngờ chỉ có một con thỏ ngốc tự mình đập cửa . . . . . .

Nghĩ đến đây, Ngô Quy bỗng đưa tay chọc mông Bạch Đồ gọi: "Thỏ thỏ ------"

"Oái! Rùa đen! Tớ hôm nay không muốn ăn cà rốt lớn a!" Bạch Đồ một bên nghe Ngô Quy lại dùng loại giọng điệu kia gọi mình, phản xạ có điều kiện đánh rớt bàn tay Ngô Quy, nhưng vì mông vẫn còn đau mà chuyển động không ổn định, cắm đầu ngã trên giường, tư thế rất buồn cười khả ái.

"Phốc -------" Ngô Quy thấy tình trạng đó buồn cười, mất một lúc mới ngưng cười, dờ sờ đầu thỏ, nhẹ nhàng nói: "Thỏ ngốc, tớ muốn nói chính là, không ai có thể kiến chúng ta tách ra, tớ bảo đảm!"

"Vậy . . . . . . Thỏ trưởng lão thì sao?"

"Yên tâm đi, lần này thi đấu cậu thua tớ, Thỏ trưởng lão liền vẫn tiếp tục do Quy trưởng lão làm."

"Hả? Quy trưởng lão làm sao có thể làm Thỏ trưởng lão chứ?"
.
"Này . . . . . .đương nhiên chỉ dùng bài ca cà rốt lớn."
" . . . . . . . . "
Được rồi, cà rốt lớn vân vân quả nhiên uy lực vô biên a . . . . . .
.
- Hoàn -.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro