Góc nhìn của Bách Đồ Hi (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


12.

Tôi dần già đi theo thời gian, nếp nhăn lão hóa xuất hiện trên khuôn mặt của tôi. Tất cả mọi thứ của tôi trở nên cũ kỹ, chỉ có tâm trí là giậm chân tại thời khắc em ra đi.

Tôi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, liên tưởng dáng vẻ của em khi về già, nhưng tất cả cũng chỉ là liên tưởng, thực tế em không thể nào già đi được nữa.

Nói tôi không ám ảnh em sẽ là nói dối. Những năm qua có rất nhiều người tìm đến tôi với ý đồ mai mối, bọn chúng đang xem thường tôi, chúng chỉ muốn nhắm vô sản nghiệp phía sau tôi. Nhưng tôi cũng lịch sự từ chối lại, tôi bảo rằng tôi cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Tôi hài lòng với việc nghĩ về em để sống qua ngày.

Em chắc hẳn sẽ rất vui nếu biết rằng tôi đã cắt đứt với Dương Oản hoàn toàn. Cậu ta lại bày ra chiêu cũ y hệt em để có thể nắm thóp tôi. Chả ai tắm hai lần trên một dòng sông cả, tôi cũng vậy. Một cú đạp cho cậu ta là quá nhẹ nhàng so với những gì cậu ta đã làm với tôi, và em nữa.

Cậu ta hàng ngày tìm đến tôi để cầu xin tha thứ. Tôi không khỏi cảm thấy nực cười, đường đường là kẻ từng chà đạp lên người khác giờ nay lại hèn mòn cầu xin sự thương xót. Cậu ta cố gắng bày ra dáng vẻ của em, nhưng không thể nào giống em được. Không có sự cầu khẩn và bất lực nào trong ánh mặt ngập tràn nước mắt giả tạo của cậu ta.

Nếu như tôi và Dương Oản có gạo nấu thành cơm thật thì tôi cũng sẽ không bao giờ cưới cậu ta. Tôi sẽ không cưới một kẻ giống em và giả tạo hơn em. Tôi chỉ cưới em, một kẻ lừa dối đơn thuần.

Tôi tiếp tục tìm kiếm "em". Tôi nhận ra kí ức của mình càng ngày trở nên mơ hồ. Nhiều người bảo rằng tôi nên từ bỏ, có lẽ em đã hòa làm một với thiên nhiên rồi. Tôi chỉ lạnh mặt bảo họ im miệng, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.
Em thấy tôi đã làm tốt chưa?

Vậy nên em hãy trở về trong giấc mơ của tôi, dù chỉ một chút thôi cũng được.

13.

Tôi tưởng thời gian sẽ bào mòn trí nhớ của tôi về em. Tôi nghĩ sai rồi, nó chỉ bào trí nhớ của tôi về mọi thứ xung quanh, còn em thì càng khắc sâu hơn vào tâm trí tôi.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nhớ về lí do trước kia mình cố gắng làm việc như vậy.

Tôi mong muốn một cuộc sống giàu sang, một gia đình đầm ấm, đó là kế hoạch thuở thiếu thời của tôi. Kết hôn với em, tôi phải lập ra một kế hoạch khác. Tôi nghĩ rằng tôi không thể xây nên một gia đình ấm áp với em vì thế tôi sẽ làm cật lực để cho em nhưng thứ tốt nhất.

Em xuất thân là con nhà giàu, chắc hẳn đi theo tôi sẽ rất cực nên tôi luôn làm việc, luôn phát triển, có thật nhiều tiền rồi thì cả tôi và em đều sẽ có được hạnh phúc theo cách riêng của mình. Nhưng tôi đã không nghĩ rằng, hạnh phúc của em đơn giản chỉ nằm ở tôi, ở chính tình yêu mà tôi cho em.
Có những lúc tôi mong em yêu cầu những thứ cao sang rồi sau đó tôi lại nhận ra tất cả những gì em cần chỉ là ở bên tôi, sự áy náy lại lần nữa len lỏi trong trái tim đã sớm chai sạn của tôi.

Tôi luôn làm việc vì em, em đi rồi thì tôi lại cố gắng làm gì nữa?

Cả cuộc đời tôi đã định sẵn sẽ bị em xáo trộn, từng giây từng phút của tôi đều có dấu ấn của em. Những năm qua không có thời khắc nào mà tâm trí tôi ngừng nghĩ về em. Nếu được quay ngược lại thời gian, tôi muốn cởi bỏ khúc mắc của mình, tôi muốn một lần nữa trao cho em hạnh phúc giản dị mà em hằng mong.

14.

Bác sĩ bảo rằng tôi chỉ sống thêm được vài tháng nữa thôi. Tôi không bất ngờ lắm, cũng không thấy buồn, chết đi là chuyện sớm muộn, đời tôi đến đây là quá đủ rồi.

Tôi nhớ lại cảm xúc của mình khi nghe tin em qua đời vào nhiều năm về trước, lòng tôi chùn xuống, tim tôi hẫng một nhịp khác hẳn với cảm xúc thờ ơ bây giờ của tôi đối với cái chết của chính bản thân mình.

Bao năm qua tôi phải thừa nhận rằng, tôi để ý đến em nhiều hơn tôi nghĩ.

Lí do tôi ngó lơ em như thế đều bắt nguồn từ sự chủ quan buồn cười của tôi. Nhiều lúc tôi quên rằng em cũng là một con người có cảm xúc, biết đau, biết buồn và biết bỏ cuộc.

Tôi đã ngỡ rằng chỉ cần bước về phía trước rồi quay đầu lại, em sẽ luôn phía sau mỉm cười nhìn tôi.

Tôi luôn tự cho mình đúng, gắn mác em với kẻ lừa gạc, nhưng bản thân tôi cũng tệ hại tới mức tôi cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình.

Tôi ghét cha tôi, ông luôn không quan tâm đến mẹ. Bất ngờ làm sao giờ đây tôi lại trở thành kẻ mà tôi hận nhất, thờ ơ với em để rồi lần cuối ta gặp mặt, em chỉ còn là một cái xác lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro