#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Một làn hơi lạnh vô cùng nhẹ nhàng mà chạm vào trán cô, đôi mắt, cái mũi, đôi môi của cô...

Cô không cảm giác được sự ghê tởm bẩn thỉu như trước đây mà trái lại còn có cảm giác mình là bảo vật mà đối phương trân trọng nhất.

Đây... là ai...

Ai, thật đau quá...

Tại sao lại cắn cô?

Mặc dù Lục Đình Kiêu đã liều mạng kìm nén nhưng cuối cùng vẫn không khống chế được mà chạy vào phòng cô, rõ ràng biết không thể đánh thức cô nhưng động tác lại không khống chế được mà mạnh bạo hơn một chút.

Người phụ nữ này có thể dễ dàng ép anh nổi điên!

"Nhỡ đâu gặp được một anh chàng đẹp trai nào khó tránh khỏi chuyện mang về qua đêm" --- những lời này giống như thiên thạch rơi xuống trái đất, đụng cho lí trí của anh vỡ vụn thành tro bụi.

Miệng trượt tới cần cổ non nớt, dục vọng trong lồng ngực lại càng không thể khống chế được, anh tàn nhẫn cắn giống như dã thú chinh phục con mồi bằng phương thức nguyên thủy nhất...

"Ưhm, cái đó..."

Mùi máu tanh tràn ngập, bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm yếu ớt của cô.

Sống lưng Lục Đình Kiêu cứng đờ, cả người giống như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu tới chân.

Người đàn ông vẫn duy trì tư thế vùi đầu vào cổ cô, sự đau đớn truyền tới khiến Ninh Tịch thiếu chút nữa thét lên, nhưng chỉ có thể cố nén, cô lúng túng nhắc nhở: "Khụ, tôi... tôi chỉ ngủ thôi, cũng không phải ngủ như chết, anh... anh làm động tĩnh lớn như thế... tôi sẽ tỉnh nha..."

Ban đầu cô còn định phối hợp giả vờ một chút nhưng cuối cùng không giả vờ được nữa, đau chết đi được!

Lúc này, đôi mắt đen láy của Lục Đình Kiêu dường như hợp làm một với bóng đêm, anh từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn dán chặt vào cô, ngón tay bóp lấy cằm cô, nhẹ nhàng vuốt ve, thanh âm ma mị giống như đến từ địa ngục: "Ừ, tỉnh... thì làm sao?"

Vừa dứt lời, một phát khóa hai tay cô lại trên đỉnh đầu, sau đó cúi đầu, không chút do dự hôn môi cô...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro