Bản Chỉnh Sửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú thích: chỉ là một bản sửa lại đầy đủ hơn một chút.

—-

Bỉ ngạn, nở rộ bên bờ Vong Xuyên.

Ta lặng lẽ bước qua, mang mệnh tàn này sang kiếp khác, không kịp ngắm nhìn sắc đỏ bi thương mang chút tàn nhẫn của sự chia ly.

Hắc Thuỷ Trầm Chu, huynh ngủ một giấc, ta qua một kiếp.

----

Khất cái đầu đường xó chợ

...

Thân nợ chồng chất đầy mình, bị bức đến chết thảm

...

Một thân một mình lăn lộn nơi son phấn phàm trần

...

Thanh Huyền lặng lẽ ngắm nhìn kiếp số mình trải qua. Bạch y nam nhân nổi bật giữa rừng bỉ ngạn đỏ rực bên bờ Vong Xuyên, đôi mắt sáng luôn mang ý cười giờ đây lại là một mảng tĩnh lặng đến đáng sợ, Phong Sư Thanh Huyền đã chết rồi.

Nước sông Vong Xuyên đen ngòm hoà cùng với tiếng hét sầu thảm của vô số oán linh tạo nên một khúc nhạc buồn sầu não, ánh bỉ ngạn đỏ rực một màu chết chóc càng tô đậm vẻ u sầu khó tả.

Thanh Huyền nhớ rõ mình bước qua đây bao nhiêu lần, dừng chân nơi đây ngắm hoa bao nhiêu lần, chối từ chén canh mạnh bà bao nhiêu lần.

Ký ức từ lúc là thần quan, khất cái, kỹ nữ,..từng mảng từng mảng lướt qua y như một thước phim không hồi kết, một thước phim chỉ một mình y lặng lẽ chiêm ngưỡng.

Minh Nghi, Hạ Huyền, Hắc Thuỷ Trầm Chu...huynh ngủ được bao lâu rồi?

-----

Một tên ăn mày bẩn thỉu ngồi giữa đống tuyết lạnh giá chưa kịp tan đêm qua, trên người hắn chỉ độc một mảnh vải cũ, cả thân thể gầy yếu không nhịn được mà run rẩy. Người qua đường trong tiết trời đông tuyết ngập đường đi cũng chẳng nhiều, cứ như vậy bỏ quên con người nhỏ bé cô đơn làm bạn với đống tuyết lạnh.

Một tên khất cái sao? cũng không tệ đi.

Thanh Huyền lặng lẽ ngước nhìn bầu trời trắng xoá, mang chút hơi tàn chạm lấy một bông tuyết đang hướng về phía mình chầm chậm rơi xuống, xúc cảm tạo ra trên ngón tay đã đông cứng vì lạnh của y có chút không rõ ràng, đôi mắt đen mang nỗi u sầu ngắm nhìn từng hạt tuyết nhỏ cứ vậy mà rơi xuống rồi tan đi, như chính con người y ngày trước, một con người luôn vui vẻ mỉm cười dù có đến bước đường cùng, nhưng nụ cười có đẹp đến mấy cũng như bao người khác không tránh khỏi bị bụi trần vây bẩn.

Con người y bây giờ, nụ cười thật lòng cũng thật khó.

Cướp của, lừa gạt, hại người hay thậm chí là giết người, y cũng đã từng thử qua, có chút đáng sợ nhưng quen rồi cũng sẽ nhắm mắt mà thực hiện.

Phong Sư vui vẻ lương thiện ngày nào đã bị bùn đất trần thế nhấn chìm, duy chỉ để lại nụ cười luôn nở trên môi, chỉ khác...nụ cười này không từ tâm vẽ nên mà dùng thống khổ đúc thành.

Tuyết đã tan, lặng lẽ đứng dậy phủi đi lớp tuyết còn vương trên áo, cầm ba bốn cái màn thầu nguội lạnh được người ta cho khập khiễng rời đi.

Yêu không được, hận không đành. Nợ kiếp trước, nguyện trả hết. Chỉ mong nhân duyên có thể cho ta gặp huynh lại một lần nữa, cùng nhau làm lại từ đầu.

Xem hết thảy oán hận từ trước đến nay, tất cả đều là hư vô.

----

"Minh huynh Minh huynh, cùng ta phẫn nữ xuống nhân gian một chuyến đi"

"không đi, loại chuyện này ngươi tự tìm người khác mà làm"

"ta không thích tìm người khác, thích tìm huynh thôi! Vui không?"

"được rồi, đáp ứng ngươi lần này thôi đấy"

Từng mảnh, từng mảng kí ức lớn nhỏ lướt qua y như một thước phim tua chậm, chậm đến mức y có thể cảm nhận rõ sự quặn thắt bên trong lòng ngực, Phong Sư Thanh Huyền đã chết rồi, là bị Hắc Thuỷ Trầm Chu ta tự mình giết chết.

Ta ngủ một giấc, ngươi qua một kiếp.

----

Khất cái đầu đường xó chợ

Trơ mắt nhìn y cuộn trong bên trong con hẻm nhỏ, thân xác từ từ nguội lạnh.

...

Thân nợ chồng chất đầy mình, bị bức đến chết thảm

Trơ mắt nhìn y bị người ta lặng mạ, uất ức mà tự vẫn.

...

Một thân một mình lăn lộn nơi son phấn phàm trần

Trơ mắt nhìn y bị đánh đến chết, thân xác bị lãng quen nơi kĩ viện phàm trần.

----

Cuối cùng cũng chỉ là trơ mắt nhìn.

Trơ mắt nhìn y một thân một mình bước qua cầu Nại Hà, trơ mắt nhìn y chối từ chén canh Mạnh Bà, trơ mắt nhìn y lăn lộn nơi phàm trần, trơ mắt nhìn y lấm đầy bùn đất nơi trần thế, trơ mắt nhìn y mất đi nụ cười.

Cướp của, lừa gạt, hại người hay thậm chí là giết người, y đều thử đến quen tay.

Nụ cười vô ưu vô lo của Phong Sư Thanh Huyền ngày trước, giờ chỉ còn là một nụ cười nhuốm đậm màu sắc bi ai.

Hết thảy đều do một tay ta dìm ngươi xuống bùn đất nhân gian.

---

Thuỷ Sư Vô Độ năm đó lật tung danh sách lẫn sinh thần của bao nhiêu người, dốc hết trăm cay nghìn đắng mới tìm được một người đổi mệnh cho vị đệ đệ của mình. Mấy trăm năm sau, một "Minh Nghi" phi thăng, đảm nhiện chức vụ địa sư, thuận theo kế hoạch được vạch sẵn mà trở thành bạn thân của Sư Thanh Huyền, hằng ngày nghe y lải nhải đòi đi phẫn nữ cũng không chút phiền muộn mà đáp ứng, cư nhiên sẽ được y coi là "bạn thân nhất", cùng y sóng vai liền qua mấy trăm năm.

Nhưng mà, hết thảy đều qua rồi. Ngày đó chính tay ta bứt đầu Sư Vô Độ trước mặt y, ngày đó sợi chỉ đỏ mong manh một khắc đứt lìa.

Nhìn ngươi thống khổ mà la hét, nhìn ngươi bất lực mà cười như điên như dại. Đáng lẽ ta phải vui sướng, phải thoã mãn vì rửa được hận. Vậy thì vì cớ gì ta không cảm thấy nhẹ nhõm mà tan biến? Cái cảm giác đau đến tê dại bên trong lồng ngực này là gì?

Buông tha Sư Thanh Huyền, lấy lý do gì buông tha hắn?

Do ngươi mà cả nhà ta chết thảm, do ngươi mà ta phải mang cái mệnh tàn này nửa đời, khiến hắn vì hận mà hoá thành oán khí, trở thành lệ quỷ ngàn năm cũng không được yên ổn, tất cả đều do ngươi. Bất quá những gì xảy đến bây giờ cũng chỉ nằm trong kế hoạch của ta, cớ sao ta lại không cam tâm?

Người ta nói, chấp niệm của hắn bây giờ không còn là thù hận lúc trước nữa rồi.

Chấp niệm của hắn bây giờ là Sư Thanh Huyền.

---

Lặng lẽ ngắm nhìn tên ăn mày lạnh lẽo cô độc làm bạn với đống tuyết lạnh, cả thân người nhỏ bé đơn độc một chiếc áo mỏng không chống đỡ nổi mà run rẩy.

Muốn đến giúp y đến phát điên, muốn ôm y vào lòng, dùng chính hơi ấm của mình mà sưởi ấm cho thân hình gầy yếu mỏng manh như thuỷ tinh kia, thứ mà chỉ cầm không cẩn thận một chút là sẽ vỡ.

Ta đã không cẩn thận cả trăm năm nay rồi, từng kiếp ngươi trải qua ta cũng chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, không cẩn thận mà để ngươi tan vỡ biết bao nhiêu lần.

Năm đó ta lừa gạt ngươi, phản bội đi niềm tin cùng ái tình ngươi một lòng một dạ đem tặng cho ta. Vậy thì lần này, để ta bảo hộ ngươi.

Sư Thanh Huyền đời này, đời sau, và cả sau này nữa. Mùa đông, sẽ ấm.

—-
Tuyết đã tan, con người kia lại một lần nữa đứng dậy, khập khiễng bước đi.

Trên môi y là một nụ cười, nụ cười từ tâm vẽ nên, một nụ cười ấm áp.

---

Yêu không được, hận không đành. Chỉ mong có thể bảo hộ ngươi một đời.

Xem hết thảy nợ nần cùng oán hận kiếp trước, tất cả đều là hư vô.

Chỉ có ta và ngươi, đem mọi thứ trở về điểm xuất phát.

Cùng ngươi dạo bước trên con đường đầy hoa.

Cùng ngươi đi đến đầu bạc răng long.

---

"Bỉ Ngạn có lá thì không có hoa, biết đến sự tồn tại của nhau nhưng lại không thể gặp được nhau, mãi mãi chỉ là thoáng qua."

[Hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro