Đoản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Ngụy đạp chân ga cho xe chạy nhanh thêm một chút, vừa liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay đã điểm qua 11h đêm, trong lòng cảm thấy có chút ấy nấy, chiếc điện thoại trước đó đã tắt nguồn vì hết pin quá lâu.

Hôm nay kỷ niệm ngày bọn họ yêu nhau, là ngày mà Cố Ngụy chính thức đồng ý làm bạn trai của Trần Vũ chàng cảnh sát đặc nhiệm vừa tài giỏi vừa đẹp trai tinh anh trong tinh anh .

Vốn hôm nay anh đã hứa tan làm về sớm cùng cậu trải qua kỷ niệm ngọt ngào này, ấy vậy mà người tính không bằng trời tính, đột ngột một ca cấp cứu cần có anh trực tiếp phụ trách phẫu thuật, là một bác sĩ giỏi y đức hơn người, cứu người là việc mà Cố Ngụy trước nay đặt lên hàng đầu.

Chiếc đèn phẫu thuật chợt tắt cũng là lúc tử thần rời bỏ nạn nhân của mình, Cố Ngụy thành công cứu sống thêm một mạng người quý giá, nhìn lại đồng hồ đã quá 10h tối lại một lần nữa anh thất hẹn với người yêu.
.
.
.
- Cún con.
Anh về rồi.

Trong nhà một màn tối đen như mực, Cố Ngụy một tay ôm bó hoa thật to, tay kia với tới mở đèn .

Khi ánh sáng được mở lên, khung cảnh bên trong hiện ra trước mắt anh là một bàn tiệc thịnh soạn có cả hoa nến và rượu.

Khẽ mỉm cười, làm sao mà anh không biết được chứ, vì để chuẩn bị được bàn tiệc này mà ai kia đã thật sự nghiêm túc lén anh học nấu ăn, ừ thì cũng làm hỏng vài vật dụng trong bếp của anh rồi đi.

Trần Vũ đã dụng tâm như vậy mà anh lại lỡ hẹn cùng cậu về trễ thế này trong lòng có chút khó chịu cùng có lỗi.

- Cún con em ở đâu ?

Vật đây còn người ở đâu, sao anh không thấy, căn nhà lặng yên như tờ không một chút tiếng động nào, khẽ đặt bó hoa lên bàn, anh lớn tiếng gọi tên cậu vừa đi khắp nhà tìm kiếm .

Ngồi lại trên bàn ăn một thân một mình, cái người kia vẫn không thấy đâu, điện thoại đã đầy pin gọi đến không liên lạc được.

Trong lòng anh chợt cảm thấy bất an cùng lo lắng, tâm càng đau hơn khi thứ gì đó trên bàn thu hút sự chú ý của anh.

Một chiếc hộp ngấm nhung màu đỏ, bé xíu mà sang trọng quý phái, bàn tay nhỏ run run mở chiếc hộp kia ra .

Quả nhiên nơi đó có hai chiếc nhẫn kim cương nằm cạnh nhau muôn phần xinh đẹp.

Cặp nhẫn đó khắc tên anh và cậu, là cặp nhẫn cưới Trần Vũ cố ý chuẩn bị cầu hôn người mình yêu nhân ngày 3 năm chính thức yêu nhau.

- Trần Vũ...

Khẽ gọi tên cậu một lần nữa, đáp lại anh vẫn chính là tiếng vọng lại của chính bản thân mình.

- Đừng giận anh nữa.
Anh biết lỗi rồi Trần Vũ.

Anh vẫn cố gán cho mình cái suy nghĩ rằng người yêu nhỏ của anh bởi vì giận nên đùa dai với anh mà thôi, cậu đang trốn ở đâu đó âm thầm quan sát anh có phải không .
.
.
.
- Trần Vũ anh về rồi .

Đã không biết bao nhiêu ngày rồi, câu nói kia vẫn lập đi lập lại mỗi lần anh trở về nhà sau một ngày miệt mài ở bệnh viện .

Anh gọi...người vẫn không trả lời, đã hơn một tuần trôi qua căn nhà chung của hai người chợt trở nên lạnh lẽo....

Cũng là một tuần hơn anh không thấy mặt người mình yêu càng không cách nào liên lạc được với cậu .

Mỗi ngày anh đều cố gắng về sớm hơn, chỉ vì với một hy vọng nhỏ nhoi, biết đâu hôm nay anh về nhà sớm liền gặp được cậu nhỏ mà anh yêu...nhưng đáp lại niềm hy vọng đó vẫn là bức tường lạnh lẽo không chút hơi ấm tình người.

Trần Vũ đột nhiên biến mất không liên lạc được cũng không phải chuyện gì mới lạ, anh sớm đã quen với mấy tình huống bất ngờ này rồi vì cậu nhỏ nhà anh là cảnh sát đặc nhiệm.

Chàng cảnh sát tuổi nhỏ tài cao gánh trên người trọng trách to lớn, thế nên việc đột nhiên biến mất cũng là do tính chất bí bật của công việc bắt buộc.

Dẫu là như vậy, lần nào đi cậu cũng để lại ám hiệu báo cho anh biết, hoặc ngay sau đó 1 ngày liền gọi về báo với anh rằng cậu vẫn bình an. .

Công việc này quá nguy hiểm không ít lần anh ngỏ ý cậu nên từ chức, với thiên tài như Trần Vũ bất kể theo ngành nghề nào cậu cũng sống được, cùng lắm thì anh sẽ nuôi cậu, trưởng khoa của một bệnh tầm quốc tế như anh dư sức nuôi cả hai.

Đáp lại anh vẫn là cái lắc đầu " Anh có người anh muốn cứu.
Em có quốc gia muốn bảo vệ "

Anh biết đó là kiên định và con đường mà cậu đã lựa chọn, thế nên dù rất đau lòng nhưng vẫn chấp nhận làm hậu phương vững chắc bên cạnh ngươi mình yêu, biết làm sao được khi trái tim anh sớm đã trao cho người trọn vẹn .

Lần này đi đã hơn một tuần, một chút tín hiệu hay gọi điện về vẫn không có, trong lòng Cố Ngụy sớm đã không còn kiên cường hơn được nữa.

Cặp nhẫn trong chiếc hộp nhung kia dưới ánh đèn vàng trong phòng càng lung linh diệu kỳ hơn bao giờ hết, Cố Ngụy nhìn ngắm cặp nhẫn đó đến thẩn thờ .

" Trần Vũ... anh đợi em về trao cho anh chiếc nhẫn cưới kia "

Giọt nước mắt lặng lẽ trượt dài trên đôi má đã hao gầy bởi những lo lắng cùng đau thương.

Cố Ngụy trong lòng luôn âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện ai kia bình an, cầu nguyện ai kia sớm trở về với anh, bởi trái tim này của anh đã không còn sức lực chờ đợi nữa rồi.

- Bác sĩ Cố.
Có điện thoại từ Cục cảnh sát muốn gặp anh.

Như thứ gì đó làm cho anh bừng tỉnh, mới phút trước còn trong trạng thái mệt mỏi vì vừa kết thúc xong ca phẫu thuật phức tạp, liền ngay tức khắc tinh thần phấn chấn hơn hẳn, anh nhanh tay tiếp điện thoại đầy mong chờ .

- Tôi là Cố Ngụy...

BỘP~~~~

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của một người xa lạ nào đó, lời nói của người đó như vọng lên từ địa ngục khiến cho sức lực cùng kỳ vọng cuối cùng cũng bỏ anh mà đi .

- Bác sĩ Cố bác sĩ Cố.
Mau gọi cấp cứu .

Đó là những âm thanh mơ hồ anh còn nghe thấy trước khi rơi vào hôn mê bất tỉnh.

" Trong cơn mê anh nhìn thấy một lễ đường rải đầy hoa hồng thơm ngát, người kia đứng phía trên cao trong bộ vets màu đen quý phái mạnh mẽ soái khí ngời ngời chờ đợi.

Giơ tay về phía anh, cả hai nắm chặt tay nhau cùng tiến bước về phía lễ đường trong tiếng hò reo chúc phúc của người thân và bạn bè, lời tuyên thệ gắn kết hai trái tim mãi mãi cùng nhịp đập .
Yêu nhau bên nhau cả ngàn đời sau tuyệt không hối hận "

Nhưng Cố Ngụy hối hận rồi...
Hối hận vì đó chỉ là ảo mộng...còn sự thật anh đang đứng tại một nơi đầy sự trang nghiêm trong không khí tang thương...

Lễ vinh danh và tưởng niệm người đã hy sinh vì nhiệm vụ cao cả của tổ quốc...

Cố Ngụy tưởng chừng như nước mắt đã không còn rơi được nữa, ngày hôm ấy anh nhường như khóc đến chết đi sống lại trước thi thể của Trần Vũ.

Thi thể đó được đồng đội của cậu mang về trong tình trạng bị cháy đen loang lỗ vết thương đầy người, nhân dạng còn chẳng được lành lặn, cháy két máu thịt lẫn lộn.

- Trần Vũ Trần Vũ em mau tỉnh lại đi .

- Trần Vũ em mau mở mắt ra nhìn anh

- Trần Vũ em ác lắm, em thì hay rồi, anh dũng hy sinh bảo vệ tổ quốc...còn cha con anh thì ai bảo vệ đây...

Lời nói cuối cùng nhỏ dần nhỏ dần hòa trong tiếng khóc nức nở đầy tê tâm phế liệt, Cố Ngụy chẳng ngại thi thể cháy đen kia ôm lấy nó mà ngào khóc như điên như dại...

Nơi hạ tán xanh mướt một màu tươi mát cảnh vật xung quanh yên tĩnh như thể tất cả lặng người nhìn người hướng con mắt tới người con trai tội nghiệp kia lần nữa khóc ngất bên phần mộ mới.

Lẳng lặng nghe tiếng khóc kia lòng người chợt đau đớn không nguôi, giọt nước mắt cũng vì đó lặng lẽ rơi xuống, cắn chặt đôi môi đau xót bởi máu và nước mắt cũng chẳng thể đau bằng trái tim, vô tình làm người tổn thương kia.

Một câu yêu chưa nói, một lời xin lỗi mãi chẳng thành, nợ người một đời chữ yêu không trọn vẹn

Trần Vũ đi rồi Cố Ngụy ở lại đau thương nào có ai thấu được.

Ngày cậu đi để lại cho anh một nhát dao thấu tâm can .

Ngày cậu đi để lại cho anh cặp nhẫn mãi chẳng vẹn tròn .

Ngày cậu đi, đã để lại cho anh một sinh linh mới.

Ngày cậu đi trái tim này lạnh băng .

Trần Vũ, cả đời này Cố Ngụy chỉ hận một người chính là cậu...

...và....cũng chỉ yêu một người cũng là cậu Trần Vũ ....
.
.
.
- Trần Vũ.
Cha con anh về rồi...

- Trần Vũ.
Tỏa Nhi lại sốt rồi.
Con của em sức đề kháng yếu lắm .

- Trần Vũ .
Tỏa Nhi con trai em đã tròn 3 tuổi rồi.
Sinh nhật con chỉ có anh và con .

Bé con Tỏa Nhi 3 tuổi lại chẳng hiểu vì sao papa của bé luôn nhìn về một khoảng không vô định nào đó thì thầm gọi một cái tên .

Bé hỏi, papa đáp đó là cha của Tỏa Nhi ...

- Trần Vũ ...
Anh và con về ...

- Chào anh Cố Ngụy _..

Giọt nước 3 năm trượt dài trên đôi gò má hao gầy, người trước mắt anh đây tựa như thân thuộc lại nhường như vô cùng xa lạ .

Nhân ảnh trước mắt dù cho muốn tin anh cũng không dám tin, đã 3 năm rồi người rời bỏ anh, người đã mãi hòa theo cát bụi, cớ sao lại muốn giày vò trái tim không còn lành lặn này nữa.

- Cố Ngụy đừng khóc...

Bàn tay to lớn mang theo hơi ấm khẽ lau đi những giọt nước mắt nặng trĩu ân tình kia.

Ngày đó chiến sự diễn ra đột ngột lại tuyệt đối bí mật, Trần Vũ chẳng thể để lại tín hiệu gì cho anh.

Ngày đó cậu ôm chiếc điện thoại áp sát bên tai nghe rõ tiếng khóc đau tận tâm can của người cậu yêu từ phía bên kia chiếc điện thoại truyền tới .

Ngày đó cậu cắn chặt môi kìm nén âm thanh nức nở mà lặng lẽ khóc lớn .

Ngày đó anh khóc cậu cũng khóc...chỉ là hai người chẳng thể ở cùng nhau.

- Trần Vũ...là em thật sao ?

- Xin lỗi đã lừa dối anh...

Ôm lấy thân thể mảnh khảnh vào lòng mà cậu không khỏi xót xa, người yêu của cậu Cố Ngụy ốm quá rồi, giọt nước mắt lần nữa chẳng kiềm chế hòa vào nhau lăn dài mang theo bao nhiêu đau khổ tổn thương đi mất, từ đây chỉ còn lại song phương bên nhau yêu nhau mãi đến ngàn đời sau.

- Cố Ngụy .
Em về rồi, xin lỗi anh_

Ba năm yêu nhau, ba năm chờ đợi, sáu năm này cảm ơn anh đã vì em, những năm tháng sau này cùng nhau tiến bước .

- Cảm ơn anh Cố Ngụy.
.
.
.

Trong tình cảnh lâm ly bi đát này chẳng ai còn nhớ tới một cục béo béo tròn tròn bị vứt sang một bên từ lúc mới vừa về tới nhà, bé con Tỏa Nhi oán giận nhìn hai người lớn ôm nhau ân ân ái ái trước mắt mình...
.
.
.
_Kim_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx#bxg