4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp 10.

"Minh Khang...ha ha ha...anh thắng rồi, là tôi thua, đến cuối cùng người thua vẫn là tôi"

"Được! Tôi sẽ phẫu thuật"

Uyên Khanh thở thật sâu, khóe bọng mắt dưới sưng tấy do lúc nãy vừa khóc, cô nhếch mép cười nhạt nhòa nuốt nỗi đau như dao cắt vào trong. Phải? Vốn dĩ ngay từ đầu là do Uyên Khanh cứng đầu chống đối với Minh Khang để giữ lại đứa bé.

Đúng, mọi chuyện đều là do Nhã Uyên Khanh này mà ra.

Là do tôi không biết tự lượng sức, lại chọc nhầm một con quỷ dữ như anh, kết cục của hôm nay tôi xin nhận, mong muốn đứa trẻ này biến mất, Uyên Khanh tôi giúp anh toại nguyện.

Uyên Khanh thẫn thờ, như người mất hồn tay xoa xoa bụng dưới, nước mắt không ngừng rơi, chảy dài xuống chiếc cầm thon, nhỏ thành giọt. Uyên Khanh hướng ánh mắt nhìn lên bác sĩ Chu giọng ngập ngừng vang lên.

"Tôi! Tôi sẽ làm phẫu thuật, mong ông sắp xếp giúp tôi"

Bác sĩ Chu Mạnh Văn nghe cô nói vậy gật đầu, bản thân ông biết cô Nhã không cam tâm bỏ nhưng mà thật đã hết cách, không bỏ đứa trẻ thì tính mạng của cô cũng gặp nguy, không chừng sau này cô còn vô sinh

"Được, chúng tôi sẽ lên lịch tiến hành làm phẫu thuật cho cô"

"Nhưng...hãy đợi hết tuần nay được không bác sĩ"

"Tôi...muốn được ở cạnh con tôi hai ngày cuối cùng"

Cô kìm nén nước mắt, vừa nói vừa cúi đầu xuống nhìn bụng, bác sĩ Chu gật đầu chấp nhận, dù sao cũng chỉ còn 2 ngày nữa là sang tuần, thôi thì cứ làm theo mong muốn của cô.

Uyên Khanh mỉm cười nhạt, sắc mặt có hơi kém, bỗng dưng xanh xao, cô cầm túi xách đứng dậy khỏi ghế cúi chào cảm ơn, vừa quay người thì bất ngờ ngất lịm đi. Chu bác sĩ hoảng hốt, ông trợn mắt dang tay nhanh chóng đỡ lấy thân thể mềm nhũn giọng không ngừng gọi

"Cô Nhã? Cô Nhã..."

Uyên Khanh được đưa vào phòng nghỉ hồi sức. Đến chặp chiều tối cô mới có dấu hiệu tỉnh dậy, được một nữ y tá cho uống chút thuốc, vài phút sau Uyên Khanh bình tĩnh rời khỏi bệnh viện. Lịch trình ca phẫu thuật đã có, dự kiến sẽ làm vào chiều thứ hai.

Sau khi trở về biệt thự, bước vào nhà vô tình trông thấy bà Cẩm đang xếp đồ, đoán không sai thì là đổ trẻ con, Uyên Khanh nhìn cảnh đó mà lòng nghẹn ứ, khóe mắt hơi cay.

Cô mím môi, diễn nét mặt bình thường vô tư đi vào, chậm rãi đặt túi xách xuống, ngồi vào ghế sofa.

"Bác Cầm"

"Uyên Khanh, con về rồi sao? Hôm nay đi có mệt không"

Bà nở nụ cười tươi, đôi tay vẫn hăng say xếp đồ cho cháu nội, Uyên Khanh cười cười lắc đầu.

"Uyên Khanh"

"Con xem, hôm nay bác mua nhiều đồ cho cháu nội không? Bộ nào cũng xinh, cũng đẹp nên bác mua hết"

Uyên Khanh hơi rưng rưng, gật đầu, đúng vậy bộ nào cũng đẹp, nhưng con của cô lại không có cơ hội mặc. Bà Cẩm thấy nét mặt cô có chút buồn, liền dừng tay cất giọng hỏi han.

"Uyên Khanh? Hôm nay con có chuyện gì sao"

"Bác đừng lo cháu vẫn ổn"

Cô nói xong còn kèm theo một nụ cười rất tươi.

"Con mau lên lầu nghỉ ngơi cho lại sức, khi nào đến giờ cơm bác cho người gọi con xuống"

Dứt lời, bà Cẩm bước lại dìu Uyên Khanh đứng lên đi về phòng. Bữa cơm 7 giờ cả ba người cùng quây quần

Biết rõ trong những món ăn của mình đã bị bỏ thứ gì đó, Uyên Khanh không ngần ngại, múc từng thìa lên ăn. Đằng nào cũng không thể giữ được đứa bé, cô còn sợ gì nữa.

Minh Khang nhìn Uyên Khanh chằm chằm, ngày nào cũng nôn lên nôn xuống khó ăn, bà Cẩm năn nỉ mãi mới dùng được một ít, vậy mà hôm nay, ọ ọe rõ mồn một thế mà vẫn cố gắng nuốt.

Minh Khang có vẻ chột dạ nhíu mày bất ngờ nắm chặt lấy tay cô.

"Đừng ăn nữa"

Tiếp 11.

"Đừng ăn nữa"

"Vẻ mặt xanh nhờn nôn ọe như vậy cô còn cố ăn làm gì? Không muốn ăn thì đừng ăn"

"Ai nói với anh là tôi không muốn ăn"

Uyên Khanh thở nhẹ giọng nói hơi trầm vang lên, cô liền gạt bỏ cánh tay của hắn ra khỏi tay mình, nét mặt vẫn rất bình thản dửng dưng, nhưng trong đáy lòng tim gan Uyên Khanh đau lắm, cô biết rõ thức ăn này có một loại thuốc đang giết dần giết mòn đứa bé trong bụng cô.

Đáng nhẽ thấy Uyên Khanh ăn nhiều lòng hắn càng vui mừng chứ nhỉ, vì có thể mau chóng loại bỏ được đứa trẻ, nhưng mà tình huống này là sao nét mặt lo lắng đấy?  Hắn đang giả vờ tiếc thương cho Uyên Khanh? Đã nhẫn tâm đẩy cô đến mức này còn đóng kịch tốt bụng? Nực cười thật

Minh Khang bối rối, chân mày càng cau lại khi thấy Uyên Khanh bát bỏ lời mình, cứng đầu còn ăn thêm thức ăn. Hắn không kìm hãm được hành động, cũng chẳng biết hắn đang suy nghĩ cái gì mà thẳng tay hất đổ bát cháo trên bàn của cô quát lớn.

"Tôi đã bảo đừng ăn nữa mà, không nghe hả? Đồ đàn bà ngu ngốc"

Hành động của hắn làm cho mọi người có mặt ở đó hết cả hồn, đặc biệt là bà Cẩm mẹ của hắn. Mặt bà Cầm tối sầm tức giận với hành động thô lỗ của Minh Khang, bà đập mạnh tay xuống bàn chằm chằm nhìn hắn mắng

"Minh Khang con quá quắt lắm rồi, cho dù có ghét Uyên Khanh thì cũng phải nể mặt mẹ chứ? Con bé còn chưa dùng cơm xong mà con làm thế hả"

Bà Cẩm tức tối lấy công bằng cho Uyên Khanh, cho cháu nội của bà, nhưng chỉ có điều bà vẫn chưa biết cháu của bà không còn giữ được nữa rồi. Hai hôm nữa thôi nó sẽ biến mất.

Uyên Khanh mỉm cười nhạt ngước mặt lên nhìn hắn người đàn ông tựa quỷ dữ.

"Anh chột dạ gì vậy? Sao lại hất cháo của tôi đi, anh không vui khi tôi ăn à"

"Tôi..."

Hắn ấp úng, nghe đến đây tự dưng tỉnh táo, chân mày từ từ dãn ra, đôi tay có phần lúng túng. Đúng, sao hắn phải làm vậy? Minh Khang là người muốn cô bị mất con nhất, sao lại ngăn Uyên Khanh, hắn đặt câu hỏi ra trong đầu nhưng lại không có được câu trả lời về hành động của bản thân.

Không nói năng gì hắn lập tức rời khỏi bàn ăn đi thẳng vào thư phòng sách, bà Cẩm nhìn theo gọi lớn mà hắn chả thèm đáp trả

Nhìn đống hỗn độn dưới sàn nhà, bà liền vuốt ve mái tóc dài của Uyên Khanh.

"Con đừng để bụng nha Uyên Khanh, để bác kêu người làm cho con món khác"

Uyên Khanh lắc đầu nhã nhặn mỉm cười từ chối.

"Dạ không cần đâu bác, con no rồi, con xin phép lên phòng trước"

Bà Cẩm nghe thế chỉ biết lẳng lặng gật đầu cho Uyên Khanh về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Trong thư phòng sách, hắn ở lì trong đó chẳng ra, suy nghĩ về hành động khi nãy đã làm, mãi nhưng vẫn không có câu trả lời. Ở ngoài, tiếng gõ cửa vang lên, Mĩ Nhu người giúp việc được hắn thuê về chậm rãi bước đến bàn làm việc cúi đầu.

"Khang Tổng? Liệu có nên dừng việc bỏ thuốc không ạ"

Mĩ Nhu băn khoăn, do ban nãy thấy Minh Khang như vậy. Hắn nghe xong chẳng một chút đắn đo nghĩ ngợi thẳng thừng nói.

"Cứ tiếp tục bỏ thuốc"

"Nhưng mà..."

"Cút"

Mĩ Nhu còn chưa nói hết đã bị hắn đuổi cổ ra ngoài, ngang ngược chống đối hắn thì chỉ có con đường chết nên Mĩ Nhu đành câm miệng, đôi tay hơi run run, còn không dám chính diện nhìn thẳng vào hắn, vẻ mặt lạnh lùng, trái tim đúc bằng sắt, chất giọng độc địa nhẫn tâm nói thêm.

"Tăng lượng thuốc lên, để nhanh chóng có tác dụng"
Tiếp 12.

"Tăng lượng thuốc lên, để nhanh chóng có tác dụng"

"Loại đàn bà ngu ngốc như Nhã Uyên Khanh thì không thể phân biệt đâu là tốt đâu là xấu, vì vậy cứ để lượng thuốc tăng theo ngày"

Mĩ Nhu nghe xong điếng người vì âm mưu thâm độc đó, cô ta run run cúi thấp người dạ thưa rồi nhẹ nhàng chậm rãi quay lưng rời khỏi thư phòng, vừa ra đến cửa, mồ hôi mồ kê trên trán Mĩ Nhu rơi nhễ nhại. Mĩ Nhu đã quá sai lầm khi nhận nhiệm vụ này đáng lẽ ban đầu phải tìm hiểu ngọn ngành mới đúng? Chỉ vì hám tiền mà ra, giờ có ân hận cũng đã muộn.

Cô ta mà quay đầu thì cũng chết thê thảm dưới tay Minh Khang mà thôi, con quỷ ác độc đấy làm gì chịu dễ dàng bỏ qua.

Uyên Khanh tiểu thư xem như lần này tôi nợ cô. Mĩ Nhu đưa tay lau lau mồ hôi khóe môi lẩm bẩm, xong thì sải chân bước đi về phòng. 

Sáng hôm sau theo mệnh lệnh của Minh Khang mọi đồ ăn thức uống của Nhã Uyên Khanh đều bị gia tăng lượng thuốc, Mĩ Nhu bưng ly sữa ấm nóng lại cho cô, ban đầu Uyên Khanh có vẻ ngần ngại hơi do dự một chút nhưng cuối cùng cũng cầm lên uống cạn.

Quả nhiên không sai, mọi thứ vẫn đều đặn diễn ra, không ngừng lại, lần này khi uống Uyên Khanh còn cảm nhận được sự lợn cợn trong miệng, Uyên Khanh nhếch mép mỉm cười xót xa, chẳng hay hôm nay cô Mĩ Nhu đã bỏ thuốc quá tay? Câu hỏi vu vơ bỗng dưng hiện hữu trong đầu cô.

Dùng xong ly sữa, Uyên Khanh đắng lòng thở nhẹ mím môi đặt ly xuống bàn, cô gấp vội quyển sách "Mẹ kể con nghe" dành cho bà bầu, rồi nhấc mông khỏi ghế sofa trở về phòng. Bụng dưới của Uyên Khanh bắt đầu đau quặn, đau không thể tả xiết, vừa mở cửa đột nhiên cô cảm thấy rõ thứ gì đấy đang từ từ chảy ra? Không sai? Là máu, hơi đậm và rất đặc nó làm ướt chiếc quần lót của cô.

"Cuối cùng ngày này đã đến"

"Mẹ xin lỗi, mẹ chỉ còn duy nhất một ngày rưỡi ở bên cạnh con"

Nước mắt cô chảy giàn giụa trên hai gò má đỏ hồng, đôi tay không ngừng run lên, xoa xoa bụng. Cô không muốn xa đứa bé, không muốn một chút nào, Uyên Khanh ngồi xụp xuống sàn lạnh tanh, nấc không thành tiếng.

Buổi chiều, sau khi ổn định lại tinh thần cô ra khỏi phòng đi xuống lầu thì vô tình nghe được cuộc điện thoại của bà Cẩm nói chuyện với bạn, thoang thoảng hình như là du lịch một tuần, nhìn qua nét mặt của mẹ hắn có chút băn khoăn, bà Cẩm định từ chối thì kịp thời Uyên Khanh ngăn lại.

"Bác Cẩm, bác cứ đi du lịch với bạn đi ạ"

"Uyên Khanh"

"Cháu không cố ý nghe lén, nhưng cháu ổn, bác cứ dành thời gian cho bạn bè và bản thân"

"Nhưng..."

Bà Cẩm lo lắm, lỡ nhở bà đi thằng Minh Khang lại làm điều xấu xa gì thì sao? Uyên Khanh tâm lý nắm chặt tay bà nói thêm.

"Minh Khang dạo này rất bận bịu với công việc ở công ty, không còn thời gian để ý đến cháu nên bác đừng lo"

"Vả lại khi bác đi, cháu cũng xin phép sang nhà bạn học ở ít ngày"

Uyên Khanh mỉm cười, khéo léo tìm cách nói dối, đợi bà Cẩm đi du lịch cùng bạn thì cô cũng có thể nhập viện làm phẫu thuật mà không bị nghi ngờ. Cô vẫn giấu, không nỡ để bà biết về chuyện mất nhân tính mà Minh Khang đã làm, phần đau đớn này hãy để mình cô nhận.

Bà Cẩm vỗ tay Uyên Khanh gật đầu, lòng an tâm.

"Thế con hãy sang nhà bạn ở ít hôm nhé, khi nào bác về bác sẽ qua đón, chịu khó vài hôm nha Uyên Khanh"

Uyên Khanh ôm lấy bà Cẩm vào lòng, dạ thưa lễ phép. Cô suýt nữa thì không kìm được nước mắt.

Buổi sáng ngày chủ nhật Uyên Khanh đích thân sắp xếp hành lí cho bà Cẩm lên đường du lịch Châu Âu. Rồi cũng đến phần mình gói ghém một chút đồ cần thiết để chuẩn bị vào ngày mai.

Từ sáng sớm Uyên Khanh đã rời khỏi nhà, cô muốn đi dạo một chút cho khuây khỏa đầu óc, rồi sau đó sẽ tiến hành làm thủ tục nhập viện.

Do là trước lúc đi bà Cẩm mẹ hắn đã nói cô sẽ sang nhà bạn ít hôm nên Minh Khang cũng chẳng có cớ nào ép buộc cô.

4 giờ 30 phút chiều.

Giây phút ấy cũng đã đến, bây giờ có trốn tránh cũng không được, Uyên Khanh mặc một chiếc váy xanh nhạt do một y tá đưa cho, nằm trên bàn phẫu thuật với hàng tá dụng cụ, thiết bị đáng sợ.

Muốn chùn bước nhưng có vẻ quá muộn, đôi tay bé nhỏ động đậy bấu víu vào vành váy mỏng, bờ môi cắn chặt, nước mắt chực chờ rồi bỗng dưng tuôn trào, Uyên Khanh nghẹn ngào cất giọng, lòng ngực như muốn nổ tung.

"Cô y tá? Không cần phải tiêm thuốc gây tê cho tôi"

"Tôi muốn từ chút từng chút cảm nhận con của tôi rời xa cơ thể tôi như thế nào"

Uyên Khanh nhìn lưng chừng trên trần nhà gắng gượng mỉm cười thật tươi.

"Minh Khang, ước nguyện của anh đã thành hiện thực rồi này, con tôi hôm nay chính thức sẽ biến mất...chúc mừng anh"

P/s: Truyện Thay Tôi Yêu Cô Ấy được update lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thủy