Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(1)

" Ăn cơm đi! "

Mỗ vị nô tỳ tam đẳng mặt mày vênh váo nói, tay cầm bát cơm sứt mẻ, rau đậu lẫn lộn, hạt cơm đã nổi mốc xanh mốc đỏ, đặt mạnh xuống nền đất. Lực đạo của tay nàng không nhỏ, đương nhiên hơn phân nửa bát cơm đã bị vung vãi ra ngoài.

" ... "

Nhưng động tĩnh lớn như vậy cũng không thể làm cho nàng động dung. Mắt nàng vẫn như thế, vẫn giống như năm ngày trước, luôn nhìn ra phía cửa sổ cũ nát, vô hồn, vô định.

" Vẫn còn kiêu ngạo quá nhỉ? Ngươi vẫn tưởng mình là Ninh vương phi ngày nào sao? "

"......."

" Tiện nhân! "

Nô tỳ kia không nhận được phản ứng từ người đối diện nên thành ra tức giận. Nàng ta lao đến chỗ nanf đang ngồi, một tay giựt lấy mái tóc rối của nàng ra sau, một tay thì bốc một nắm cơm dành cho cẩu ăn thô bạo nhét vào miệng nàng.

" Ưm ... ưm..."

" Tiện nhân... ăn đi! Ăn đi cho ta... lão nương cho ngươi ăn là phúc của ngươi... "

" Khụ! Khụ! "

Nàng bị giựt đến đau, cổ họng thì bị nhét đầy cơm nên nàng ho kịch liệt. Ho hết tất cả cơm đã bị nô tỳ kia nhét vào.

Chát!

Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, nàng bị đánh ngã vật xuống nền đất ẩm ướt, đầu nghiêng về một bên, khóe môi rớm máu.

" Đồ ghê tởm! "

" ........"

" Không ăn? Được... vậy thì đừng ăn nữa! "

Ả nô tỳ nhếch miệng, cầm lấy bát cơm chỉ còn một ít đổ hết xuống nền đất, tiện thể còn dùng chân dẫm lên vài cái.

" Vương phi nói, trong bảy ngày nữa, ngươi sẽ không được ăn cơm! "

" ... "

" Vậy nên... nếu không ăn bữa này... hài tử của ngươi sẽ không giữ được! "

Nghe nhắc đến " hài tử " ánh mắt tăm tối của nàng rốt cuộc cũng có động tĩnh. Nàng đặt tay lên chỗ bụng đã hơi nhô ra của mình, môi run run nhả ra một chữ.

" Hài tử... "

" Đúng vậy! Là nghiệt chủng của ngươi. Nếu không vì nể tình nó là cốt nhục của vương gia, thì vương phi đã giết nó từ lâu rồi... "

"........"

" Vậy nên... ăn hay không.... là quyền của ngươi! "

Nô tỳ tam đẳng cười gằn hai tiếng nói, nàng ta còn nhổ thêm vài ngụm nước miếng vào cái " bãi " cơm, rồi thủng thẳng đi ra ngoài.

Bây giờ, trong phòng tối chỉ còn lại mỗi nàng. Nàng nhìn chằm chằm vào bữa cơm ngày hôm nay của nàng mà cười hai tiếng. Và tại sao nàng lại cười ư? Chỉ vì nàng không khóc được nữa nên nàng cười thôi.

Nàng đã khóc hết nước mắt ở trước mặt hắn rồi, vậy mà hắn vẫn không rủ được chút lòng thương dành cho nàng. Có trách, thì chỉ trách nàng mắt mù, đi yêu hắn, vì hắn mà từ bỏ tất cả...

Hài tử, con là cốt nhục của hắn, nhưng cũng là cốt nhục của ta. Ta hận hắn, nhưng ta lại không thể hận con. Hài tử, vì con, nên mẫu thân phải sống.

Nàng dùng cả hai tay, hai chân bò ra chỗ bữa ăn của nàng. Nàng run run bốc lấy chỗ cơm nhơ bẩn ấy, chỗ cơm không bằng thức ăn của heo, cẩu, từ từ cho vào miệng nhai và nuốt...

#còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nguoc