Dỗ bảo bối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tử Thao và Ngô Diệc Phàm cãi nhau.
Thực ra thì là Hoàng Tử Thao nói còn Ngô Diệc Phàm im lặng nghe. Số phận thê nô nào có dám bật vợ khi vợ tạc mao. Người đàn ông tốt sẽ sống theo tiêu chí " Vợ là nhất. Vợ luôn đúng", và tất nhiên Ngô Diệc Phàm là kẻ thấm nhuần chân lý đó hơn bất cứ ai.

Hoàng Tử Thao nói một hồi cuối cùng đá luôn Ngô Diệc Phàm ra khỏi phòng với lý do hết sức đáng yêu, "Em thấy anh liền ngứa mắt mau cút ra cho em ngủ, nếu anh dám nửa bước vào lúc em ngủ thì...", nói một nửa liền bỏ lửng câu kèm theo một cái lườm khiến Ngô Diệc Phàm trong lòng gào khóc vẫn phải cắn răng mang bộ mặt oán phụ ngoan ngoãn ôm chăn lập tức rời đi.

Ngày hôm sau, Hoàng Tử Thao nửa sáng đã bị tiếng máy hút bụi trong nhà đánh thức.

"Ngô.Diệc.Phàm" Khó chịu hét to tên người nọ.

Ngay lập tức một người đàn ông trên người đeo tạp dề hình vịt con liền xuất hiện trước mặt Hoàng Tử Thao.
Mất 3s để định hình Hoàng Tử Thao bất mãn cầm gối ném về phía Ngô Diệc Phàm, "Sáng sớm, anh phát điên cái gì, ồn ào muốn chết !"

"Dọn nhà cho em."

"What the fuck ? Just kidding me ?"

"Bà xã, tiếng anh của em tiến bộ rồi !"

"Hừ, xem anh làm được gì" Hoàng Tử Thao từ trên giường khoanh tay bước xuống hướng đi ra khỏi phòng.

Cảnh tượng phòng khách hiện ra trước mắt khiến Hoàng Tử Thao muốn phun ra một búng máu, "Ngô Diệc Phàm, anh gọi đây là dọn à ?"

"Lần đầu làm nên..." Ngô Diệc Phàm gãi đầu cười trừ

"Anh..." Hoàng Tử Thao đỡ trán lắc đầu bất lực cuối cùng quyết định không thèm nói với Ngô Diệc Phàm thêm nữa, xoay người về phòng.
Là anh cố tình thêm việc cho em vì hôm qua em không cho anh vào phòng đúng không ?

Ngô Diệc Phàm giống như chó nhỏ không rời Hoàng Tử Thao nửa bước.

"Anh sẽ dọn sạch mà, em đừng giận..."

"Bảo bối... Anh sai rồi !"

"Bảo bối, em đừng im lặng mà~"

"Bảo bối, bảo bối..."

"Câm mồm cho em, anh bị làm sao thế hả ? @#$*_-()+?;'/!¶©™®><€¥¢|√×Ư÷×Π√|]!"

"Tử Thao..."

"Im ngay, đừng gọi nữa, bị anh làm tức chết rồi."

Ngô Diệc Phàm rốt cục không nói nữa rất nhanh kéo người kia ôm vào lòng mặc kệ người kia giãy giụa, thẳng đến khi Hoàng Tử Thao ngừng phản kháng mới dịu giọng thở dài nói ra một câu, "Đừng giận nữa, em như vậy khiến anh có cảm giác lỗi lầm của cả thế giới đều là của anh mất rồi !"

"Mới không thèm tha thứ cho anh. Chỉ biết phá nhà phá cửa, hừ !" Hoàng Tử Thao bĩu môi.

Có kẻ phá nhà lại phải thêm kẻ dọn nhà thôi. Hoàng Tử Thao thở ra một hơi há mồm cắn lên vai Ngô Diệc Phàm một cái cho bõ tức.

Ngô Diệc Phàm không những không đau khóe môi còn nở ra một nụ cười thỏa mãn.
Bảo.bối.hết.giận.rồi !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro