Cữu Cữu Con Hiểu Mà!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng từ lâu đã nằm trong danh sách đen của giới chân tu trong việc xem mắt,  ngoài việc phải thương A Lăng ra thì mọi điều kiện khác đều là để mắt trên trời.  Hôm nay cũng thế A Lăng thấy mà rầu rĩ...lấp ló bên ngoài nhìn họ ngồi với nhau. Âm thầm cầu nguyện ai đó hãy mau đến rước cữu cữu của mình đi, bảo toàn hai cái chân của mình.

Lúc đó này Giang Trừng mới chợt nhớ đến việc hết sức quan trọng mà đang định làm thì bị đứa cháu này kéo đi: ăn cháo mùng Tám tháng Chạp của mình liền nhìn Kim Lăng bên ngoài nói bằng khẩu hình miệng:"Đói quá! Còn cháo chứ? Mau mang cho ta muốn ta ngồi nhìn cô ta tới chừng nào."

Kim Lăng tỏ vẻ bất đắc dĩ, gật vội với cữu cữu.

Cuối cùng thì hắn cũng yên tâm, im lặng ngồi trên ghế, kiên nhẫn chờ tô cháo mùng Tám tháng Chạp của mình. Ai ngờ, nữ tử kia lại hừ một tiếng phất áo bỏ đi...

Việc người kia rời đi đột ngột chỉ khiến mỗi Kim Lăng ngớ người. Giang Trừng không quan tâm lắm, hắn đói quá rồi quay qua định bảo Kim Lăng mang đồ ăn lên, đã thấy Kim Lăng ngồi bên cạnh ngước lên nhìn hắn, gọi bằng giọng rất quan tâm:"Cữu cữu…"

Hắn hỏi với giọng ngạc nhiên: "Sao chưa mang cháo lên cho ta?"

Kim Lăng:"…"

Mặc dù người đã bỏ đi nhưng các món ăn thì vẫn phải mang lên. Trước một mâm cỗ thịnh soạn, hắn ăn rất ngon lành...

Kim Lăng mắt vẫn đỏ hoe ngồi bên cạnh nhìn, vừa ăn vừa liếc hắn, được một hồi không biết bị gì lại buông chén ôm chân hắn khóc lóc:"Cữu cữu đừng làm khổ mình nữa..."

Đứa cháu này khiến hắn chẳng còn biết phải nói gì, đành đưa tay vỗ vỗ vào lưng nó, khẽ nói:"Ngoan, yên tâm ta đói nhưng không ăn đến mắc nghẹn đâu!".

Kim Lăng vẫn nghẹn ngào:"Sẽ có ngày...sẽ có ngày, có người sẽ tìm đến thôi... "

Hắn lại nói:"Thôi nào, đừng quậy nữa, mau đem đĩa thịt gà xé đến gần đây, để xa thế làm sao ta với được!".

Kim Lăng:"Cữu cữu à!  Người đừng cố gắng chịu đựng nữa.. "

Được rồi, đây là điển hình của ông nói gà bà nói vịt.

Thế nhưng vẻ mặt của Kim Lăng lại càng ngày càng rầu rĩ, cuối cùng hắn thấy không thể im lặng được nữa, đành phải mở miệng:"A Lăng đừng nói với ta là con tiếc tiền đấy!".

Ai ngờ, dù hắn có nói thế nào thì Kim Lăng cũng chỉ lặng lẽ nhìn hắn vẻ thông cảm trong đôi mắt ấy nhìn là thấy ngay, trên đó viết rất rõ ràng: Cữu cữu không cần phải nói nữa… con biết hết rồi…

Hắn ngước mắt lên trời, thở dài một tiếng, cuối cùng đành buông xuôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro