Nhất Định Phải Một Đời An Yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Hạo Hiên và An Tử Thiên là đồng môn đã được ba năm. Trong ba năm này, Tư Hạo Hiên không lúc nào là không để tâm đến người huynh đệ này. Nói đúng hơn là hắn đã đem lòng yêu An Tử Thiên. Nhưng tâm tư cứ giấu trong lòng, chưa một lần bày tỏ.

Ba năm văn ôn võ luyện, cũng đã đến lúc huynh đệ chia tay. Tư Hạo Hiên đứng trên triền núi, mắt trông về phía xa xa, bên cạnh còn có An Tử Thiên. Vẻ mặt anh tuấn không một nét cười nhàn nhạt nói
" An Tử Thiên, ta có một thỉnh cầu"

" Thỉnh cầu?"

" Ta biết, mình không có tư cách để cầu xin người bất cứ điều gì. Nhưng ta thật sự...."

" ......"

" Có lẽ ngươi không cảm nhận được sự ôn nhu ta dành cho ngươi. Ta thật tình không muốn ép mình nói ra điều này."

" Ngươi rốt cuộc là đang muốn nói đến điều gì?"

" Mong muốn của ta, không phải một sớm một chiều mà có thể toại nguyện được. Người có muốn cùng ta đánh cược thanh xuân này"

"????"

" Thiên Thiên cao cao tại thượng, ắc hẳn biết ta muốn nói điều gì"

" Hạo Hiên "

" Gọi ta Tư Hạo Hiên"

" Được"

" Trong thiên hạ này, người khiến ta lo lắng chỉ có ngươi, người khiến ta mỉm cười cũng chỉ có ngươi"

" Vậy sao?"

" Ngươi không biết điều này?"

"......"

" Không sao. Hôm nay ta sẽ cùng ngươi tâm sự. Đem hết những nhọc tâm bao nhiêu năm qua, từng chuyện từng chuyện kể cho ngươi nghe. Để ngươi không phải mơ hồ về tình cảm của ta dành cho ngươi nữa."

"....."

" Ngươi cũng đừng kinh hãi như vậy chứ"

" Có thể không kinh hãi sao"

" Ngươi không biết rằng ở trên đỉnh núi cao kia, ngày ngày ta nghĩ đến ngươi. Bắt gặp bóng lưng của ai đó cũng nghĩ là ngươi. Nhìn thấy đồ vật gì cũng nhớ rằng ngươi đã từng dùng nó."

" Tư Hạo Hiên, ta cũng rất để tâm đến đệ. Lúc nào cũng luyện tập chậm hơn một chút để có thể về cùng lúc với đệ. Sợ đệ cảm lạnh nên đã cố tình nhồi thêm bông vào chăn cho đệ."

" Ta biết. Trong lòng ngươi lúc nào cũng có chỗ dành cho ta. Đáng tiếc rằng, đó không phải là ở trong tim."

"....."

"  Ta không thể trở thành bảo bối tâm can, nhưng hứa với ngươi sẽ là bằng hữu tâm giao. Ngươi yên tâm, ta sẽ không trở thành vật cản đường của ngươi. Ta chính là muốn ngươi càn tiến càng xa, công thành danh toại."

" Tiểu Tử Thiên"

" Duyên phận chính là thứ không thể cưỡng cầu được. Cả ta và ngươi đều không đặc biệt đến vậy. Là do vạn vật xoay chuyển, thiên địa an bày mà gặp được nhau, trở thành một đôi tri kỉ."

" Đúng vậy"

" Ta chỉ có thể cùng ngươi đi đến đây thôi. Con đường phía trước còn dài, còn nhiều trắc trở, ngươi phải tự mình bảo trọng. Ngươi đó, nhất định phải một đời an yên"

Nói xong Tư Hạo Hiên liền quay đi. Nụ cười chua chát trên khóe môi cũng đủ khiến cho người khác đau lòng.

" Hạo Hiên, đệ để tâm đến ta như vậy, sao lại không nhìn ra ta cũng có tình cảm với đệ"

An Tử Nhiên nói xong cũng quay đầu lại, ngược hướng với Tư Hạo Hiên mà cất bước.

-*-*-*-*-*-

Hữu duyên thiên lí năn tương ngộ

Có duyên ác sẽ gặp lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro