Trích ( P2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không bao lâu, xuất hiện ở trước mặt Bạch Phong Hoa là một cái khe sâu (hẻm núi) thanh u (đẹp và tĩnh mịch). Thanh sơn bích thủy, trong hạp cốc kia dòng nước luôn như vậy bình tĩnh. Bên hồ các loại hoa cỏ theo gió nhẹ nhàng dao động. Chỉ có ở trong này, mới làm cho tâm tình của nàng trở về bình tĩnh.

Thần tộc chiến tướng, cao cao tại thượng, chịu người tôn sùng, ngay cả Thần hoàng đều phải nhún nhượng ba phần. Trước mắt hết thảy tựa hồ đều viên mãn, nhưng thật sự mình muốn như vậy sao? Vì sao luôn cảm thấy mê mang?

Ngồi ở bên hồ, nhìn hồ nước trong suốt phía dưới, Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng tháo xuống cái khăn che mặt. Trên mặt nước phản chiếu hé khuôn mặt thể nói là hoàn mỹ, vẻ mặt mát lạnh, tuy nhiên trong mắt lại mông lung.

Xuy một tiếng, Bạch Phong Hoa dương tay ở trong nước dùng sức hái hoa, đánh vỡ mặt hồ tĩnh lặng, đảo loạn chính mình ảnh ngược.

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một tiếng rắc, hình như là tiếng nhánh cây gãy.

"Người nào?" Bạch Phong Hoa mạnh mẽ quay đầu, vung tay lên, một cỗ khí kình bá đạo đánh úp về nơi phát ra tiếng động.

Nhưng mà, lại chống lại một đôi con ngươi có chút kinh ngạc.

Người phàm?!

Bạch Phong Hoa vội vàng thu hồi cỗ lực đạo vừa rồi kia.

Mà người trên cây cũng ngây ngẩn cả người, trực tiếp từ trên cây té xuống, sau mới miễn cưỡng đứng vứng, chống lại lại con ngươi của Bạch Phong Hoa.

Hai người đối diện.

Liếc mắt một cái, vạn năm.

Bạch Phong Hoa trong con ngươi hiện ra một nam tử tuấn mỹ tuổi còn trẻ, nam tử bình tĩnh nhìn nàng.

"Cô nương, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, ta vô tâm quấy rầy ngươi..." Nam tử có chút quẫn bách, ở trong đầu tìm tòi, hình như, nhân gian là nói như vậy? Là cách nói này?

"Ngươi..." Bạch Phong Hoa nhìn người trước mắt có chút quẫn bách, chính mình lại không có phát hiện nơi này sớm đã có người? Đối phương là người phàm sao? Hình như không đúng. Nam tử trước mắt diện mạo kinh thiên, quần áo đẹp đẽ quý giá, tóc được sợi dây màu vàng dây cột. Để cho lòng người kinh sợ là con ngươi của hắn, một cái màu vàng, một cái màu đỏ.

"Ngươi là yêu?" Bạch Phong Hoa nghi hoặc hỏi.

Nam tử tuấn mỹ sửng sốt, tiếp theo gật đầu: "Đúng."

"Ngươi đi đi." Bạch Phong Hoa lại ngồi xuống, thản nhiên vẫy tay, "Hôm nay coi như ta chưa thấy qua ngươi."

"Ngươi, là thần tộc?" Nam tử cũng chưa rời đi, mà nhìn chằm chằm bóng dáng Bạch Phong Hoa nhỏ giọng hỏi, "Thần tộc gặp được yêu, không trừ yêu sao?"

Bạch Phong Hoa cười nhẹ: "Ai quy định?"

Nam tử đứng đằng sau ngẩn ra: "Thần tộc đều là người chính nghĩa, gặp yêu trừ yêu, gặp ma giết ma sao?"

"Ha ha." Bạch Phong Hoa lúc này cười lạnh ra tiếng, "Thần tộc là chính nghĩa? Yêu ma chính là tà ác? Ai quy định ? Ít nói nhảm, đi thôi."

Phía sau yên tĩnh trở lại, hiển nhiên người đi rồi.

Bạch Phong Hoa khẽ thở dài, ngửa mặt nằm xuống, nhìn bầu trời xanh thẳm. Chậm rãi vươn tay, nhìn ngón tay thon dài của mình, nắm chặt, lại nắm chặt, lại cái gì cũng không có cầm.

Thần tộc là chính nghĩa? Ai quy định chứ? Thần tộc làm mọi chuyện bất quá là củng cố địa vị, giành được chiếm được thanh danh tốt. Dã tâm Thần hoàng, nàng so với ai khác đều rõ ràng. Giờ phút này chính là thời cơ chưa tới, che giấu rất tốt mà thôi. Một khi thời cơ chín...

Thở thật dài, Bạch Phong Hoa đứng dậy, trở về Thần giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro