Đoản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Minh Phương.... Anh thích em !

- Nhàm chán.

_______________________

- Minh Phương, anh... Yêu em!!!

- Vô vị.

________________________

- Minh Phương... Em... Làm vợ anh nhé !!

- Vẫn chưa từ bỏ?

- Trừ khi anh chết.

- Lý do?

- Anh... Yêu em...

- Được. Vậy chúng ta thử xem sao.

_______________________

Ngày cưới.

Anh dắt tay cô bước vào lễ đường, trong bộ đồ cưới hoa lệ. Lần đầu tiên, cô nở nụ cười - nụ cười hồn nhiên, chân chính... Cùng anh thề nguyền, hẹn ước đến thiên trường địa cửu...

______________________________

- Quân, ăn tạm, tôi mới tập nấu..có lẽ chưa ngon.

Cô đẩy đẩy đĩa cơm chiên về phía anh. Anh thấy vậy liền cười cười, lấy tay chỉ lên má mình :

- Vợ, xưng hô sai rồi. Phạt !!.

Cô nghe anh nói liền đơ người. Anh lại tiếp tục :

- Vợ, thơm. Không thơm là ứ ăn a.

Cô thoáng đỏ mặt, nghiêng người, đặt môi mình lên má anh.

- Rồi đó, còn không mau ăn?!

Cô nói xong liền nghiêng người để che đii sự ngượng ngùng. Anh thấy vậy liền phì cười, trêu ghẹo cô :

- Hahaa... Vợ, quay anh xem nào.. Ấy... Vợ ngượng kìa... Vợ, ngượng gì chứ.. Quay đây anh xem a.

Cô nghe anh nói liền quay lại, trừng mắt với anh. Gò má đào vẫn chưa vơi đi nét thẹn thùng :

- Hừ... Anh mới ngượng ấy... Còn không mau ăn đii.

Anh nhìn thấy nét thẹn thùng trên mặt cô, tay liền dùng chút lực, kéo tay cô, đề cô ngã vào lòng mình, rồi đặt môt mình lên môi cô. Cô bị bất ngờ thì thoáng đơ người, rồi đẩy anh ra. Nét ngượng ngùng trên mặt chưa dứt nay lại càng ửng hồng. Cô trừng mắt, lườm anh :

- Anh...

Anh thấy nét đáng yêu trên mặt cô, đáy mắt liền chan chứa ôn nhu cùng đường mật, nụ cười vô sỉ lại nở rộ trên gương mặt anh :

- Anh làm sao cơ?! Chưa đủ hử?! Vợ, lại đây.. Chúng ta hôn thêm cái nữa.

- Vô sỉ.

Nói xong, cô liền mặt lạnh đứng dậy, nhưng chưa kịp bước đi thì bàn tay to lớn của anh lại bắt lấy tay cô, kéo cô trở lại. Để cô ngồi vào lòng, anh lại gục mặt lên hõm cổ cô, một lúc lâu sau mới lại cất lời :

- Cảm ơn em. Cảm ơn em đã đồng ý đến bên anh. Cảm ơn em đã cùng anh dựng lên một gia đình... Đừng bao giờ rời xa anh... Nhé !!!

- Vậy đừng làm em thất vọng.

______________________________

Cuộc sống của cô tưởng chừng cứ êm đềm, ngọt ngào như vây. Nhưng chẳng ai ngờ thiên chưa tận, địa chưa tàn mà lời hứa đã tan. Cái gì thiên trường, cái gì địa cửu đều tan nát chẳng còn.

Ấy là vào một hôm. Cô dọn dẹp thư phòng cho anh. Trong quyển sách nhỏ tận cùng trên giá sách. Cô tìm thấy những mẩu giấy, những bức thư....

Cầm trên tay bức thư, cô liền nở nụ cười nhạt, đáy mắt không ngừng dâng lên hàn ý lạnh lẽo cùng sự tang thương, bi hài. Nhưng rất nhanh, cô liền bình ổn lại tâm lý.

Bước xuống bếp, cô cố tình trổ hết tài hoa, làm thật nhiều những món anh thích... Vì anh mà làm một bữa tiệc hoàn hảo....

Anh vừa về đến nhà liền nhận được cái ôm chắc nịch từ phía sau. Kèm theo đó là một lời chúc ngọt ngào : " Chồng yêu, sinh nhật vui vẻ !! "

Cả bữa tiệc, cô chỉ ngồi nhìn anh ăn, nhìn anh cười mà chẳng nói lời nào.

Đến khi anh đã gần say, cô mới cất lời :

- Chồng, hôm nay là sinh nhật anh. Em muốn giành tặng anh hai điều. Nhưng, một điều vui, và một điều buồn. Anh muốn nghe cái gì trước?!

- Hì hì... Vợ, hôm nay ngày vui, vậy em nói chuyện vui trước đi.

- Được. Chuyện vui là, chúng ta sắp có thêm một nhóc tì rồi.

Anh nghe vậy thì ngệt mặt ra, rồi cười khanh khách. Anh đưa tay ôm cô vào lòng, rồi hét toáng lên :

- Thật ư? Thế là anh sắp được làm cha rồi ư !!! Yeahh!!

Cô chỉ mỉm cười nhìn anh, đáy mắt bất chợt hiện lên vẻ thê lương ảm đạm. Còn anh, anh dường như chìm đắm với niềm vui của cái lần đầu được làm bố mà quên mất rằng, còn một tin buồn đang chờ đón anh.

Có lẽ vì quá đỗi vui mừng, mà anh uống mỗi lúc một nhiều. Chẳng bao lâu, anh liền ngã gục lên đùi cô. Cô thấy vậy, nước mắt bỗng trào ra, đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc anh, cô mới nghẹn ngào cất tiếng :

- Chồng à, còn một tin buồn nữa... Để em, nói anh nghe nhé. Tin buồn là... Anh.. Sẽ chẳng được nhìn thấy con đâu. Em.. Phải đii đây!

Nói rồi, cô đặt anh lên sofa rồi nhẹ nhàng bước đi. Bỗng, anh như ý thức được có điều quan trọng sắp rời xa mình, anh liền giơ tay, kéo cô ở lại. Miệng vẫn còn cong lên, anh lại nở nụ cười khờ khạo. Anh mơ màng mở mắt, lại cười hì hì nhìn cô, nói trong vô thức :

- Hì hì.. Anh sắp được làm cha rồi..

Cô thấy vậy cũng quay lại nhìn anh mỉm cười. Nhưng cuối cùng vẫn dứt rút tay mình ra khỏi tay anh. Cô quay người bước đii.

Trong cơn mê.. hình như, anh thấy.. Cô khóc... Có cái gì đó ươn ướt rơi vào tay anh?! Hình như... Là nước mắt.... Nhưng... Mí mắt anh sao nặng quá ... Anh... Lại cứ thế tiến vào giấc ngủ...

_____________________

SE hay HE đây mấy đứa?! :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro