( Đoản) VÌ Ở ĐÂY CÓ CÔ DÂU CỦA ANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ đang là thời điểm chuyển giao hai mùa thu đông nên thời tiết có chút se lạnh. Trên thành phố không một bóng người, dù là cuối thu nhưng lá vàng vẫn còn phủ đầy con đường nhỏ dài tít tắp.

Tại trạm chờ xe buýt, một cô gái khoác trên mình một chiếc áo xanh rêu rõ to và choàng một chiếc màu trắng che đi nữa khuôn mặt chỉ để lộ chiếc mũi nhỏ đỏ ửng lên vì lạnh.

Từ xa có một thiếu niên chạy tới. Người này dáng vẻ cao to, trên người của anh từ trên xuống dưới chỉ độc quyền mỗi một màu đen huyền bí.

" Từ Vũ, em ở đây nè " - vừa la lên cô vừa quơ hai tay ra hiệu cho anh.

Khuôn mặt lạnh lùng kia cuối cùng cũng dãn ra. Nở nụ cười nhẹ, anh bước thật nhanh về phía cô.

" Ăn mặc phong phanh thế này em không sợ bị cảm lạnh sau? " - anh xoa đầu cô nhẹ giọng trách mắng.

" Hì, không sợ, vì nếu em cảm thì có anh lo rồi " - cô cười đáp lại anh.

" Hết nói em luôn "

" À, mà anh hẹn em ra đây là có chuyện gì vậy? "

Anh không trả lời, từng bước đi về phía trước. Anh bước chầm chậm như đợi cô phía sau.

Cô đứng ngơ ra, một lúc sau mới bước theo anh. Đón nhận những ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tàn, không gian giữ cô và anh là sự yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân vang len điều điều.

" Anh...ừ thì ngày mai anh sẽ...em biết đó...anh sẽ kết hôn "- một lúc sau anh mới lên tiếng.

Cô dừng lại, anh cũng dừng theo. Cô qủa thật không tin vào những gì mình vừa nghe được. Mỉm cười một cách ngượng ngạo có quay sang hỏi anh.

" Anh à...hôm nay hình như không phải cá tháng từ, anh đừng đùa như thế chứ. "

" Thật đấy... anh không đùa đâu. " - dừng một lúc anh nói tiếp.  " Cha anh có một người bạn thân rất thân, nhưng lại mất liên lạc cách đây vài năm. Họ mới vừa gặp lại nhau, và công ty của bạn cha anh bị khủng hoảng nên ông muốn anh lấy cô ấy và giúp gia đình họ. Đây là thiệp mời. " - anh đưa cho cô một tấm thiệp đỏ.

Cầm tấm thiệp đỏ trên trên tay, bên trong là tên của anh và tên của một người nào đó mà cô cũng chẳng thèm để ý. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng màu đỏ lại chói mắt đến như vậy.

" Tại sao...?"

" Cha anh rất mong chờ cái đám cưới này, có nữa sức khỏe của ông không được tốt lắm. Nên anh... "

" Vậy cô ấy như thế nào...? "

" Lạc Vy, nhìn cũng thuận mắt, lại không đòi hỏi hay yêu cầu gì cao. "

" Chắc là hợp với anh nhỉ? " - cô cười, nụ cười méo mó đến đáng thương. Nhìn sâu vào đôi mắt anh, trong đó tràn đầy tia áy náy.

Anh không trả lời, mọi thứ lại rơi vào trầm mặc. Hai người lại cùng nhau bước đi đến cuối con đường nhỏ. Thời gian cứ thế mà chầm chậm trôi qua, chớp mắt đã đến điểm cuối, anh quay sang nhìn có khẽ lên tiếng.

" Em ổn chứ? "

" Gì mà ổn với không ổn chứ, ngày vui của anh mà. "

" Vậy ngày mai em có đến không?"

" Chắc là không. Ngày mai em bận chút việc rồi. " - cô lại nở nụ cười ngượng ngạo, nụ cười ấy là anh khó chịu.

Anh im lặng nhìn nhìn cô. Đôi mắt mang theo nổi buồn mang mát . Cô thật sự ổn chứ?

" Này ôm em lần cuối nhé? " - cô cuối đầu nhẹ giọng nói.

Anh mỉm cười dang rộng hai tay ra.

" Lại đây nào. "

Cô bước đến vòng tay ôm anh thật chặt. Đây có lẽ là lần cuối cùng cô ôm anh. Một giọt nước mắt khẽ rơi thắm vào áo khoác của anh mà chắc anh sẽ không bao giờ biết được.

Bên này anh cũng ghì chặt cô vào lòng, thật chặt. Sự mềm mại của cô, mùi hương của cô làm anh luyến tiếc.

Cô buông anh ra mỉm cười với anh, nụ cười rạng rỡ nhất từ trước đến giờ. Vẫy tay chào anh.

" Anh về trước đi, không cần tiễn em đâu, nhớ nghĩ ngơi sớm ngày mai sẽ mệt lắm đấy. "

" Ừ, anh biết rồi... "

" Còn nữa, anh nhất định phải hạnh phúc nhé. "

Anh không trả lời, đứng lặng nhìn cô, khuất xa rời dần biến mất.

" Không phải em, liệu anh có thật sự hạnh phúc? "

#còn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro