Đoản 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Đoản

   - Thiên, hôm nay em nấu nhiều món ngon lắm, anh có về không?

   - Không, tôi bận rồi. Cô tự ăn đi...

   Đêm đó, căn nhà lớn yên tĩnh có một cô gái trẻ ngồi một mình trước bàn ăn lớn, vô tri vô giác gắp những món ăn lạnh ngắt lên miệng, trên mặt tràn đầy những giọt lệ đắng chát.

.

   - Thiên, hôm nay là lễ giáng sinh. Anh có về không?

 
   - Không, tôi có tiệc rượu tối nay rồi. Cô tự đi một mình đi

   Đêm giáng sinh lạnh lẽo hôm đó, bóng dáng cô gái trẻ cô đơn lạc lõng giữa đám người tay nắm tay hạnh phúc trên con đường tràn ngập ánh đèn. Cô vừa đi vừa ngơ ngác nhìn những cặp đôi đang cùng dắt tay nhau vui vẻ mà ao ước, rồi buồn bã và tủi thân.

.

   - Thiên, hôm nay là giao thừa rồi. Anh...

   - Tôi không về được. Cô đừng gọi nữa... (A... anh... nhẹ chút...)

   Cô gái nhỏ chết lặng. Cô buông thõng cánh tay, chiếc điện thoại rơi xuống đất... nước mắt rơi lã chã.... Anh đang làm gì vậy? Sao cô lại nghe thấy tiếng của phụ nữ? Tại sao anh lừa dối cô?

   Đêm giao thừa hôm đó, bóng dáng cô gái nhỏ ngồi dựa đầu lên lan can ngoài ban công nhìn bầu trời tràn ngập pháo hoa, một mình, lạnh lẽo, cô độc...

   .

   - Thiên... em...

  - Tôi nói cô đừng gọi nữa không nghe thấy sao? Phiền phức...(Anh.. ai vậy? Vợ anh à?..."Không, người dưng thôi")

   Cô nhẹ nhàng ngắt điện thoại, đặt nó xuống mặt bàn nơi đặt tờ đơn ly hôn và  nhẫn cưới của cô và anh. Cô mỉm cười mà lệ đầy mặt... không lưu luyến gì nữa... cô kéo vali lên, mang theo giấy xét nghiệm thai sản rời đi... lặng lẽ, không một ai biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đoản