Đoản 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Đoản

" Lục gia, gia xem, ả đàn bà này đúng là mặt dày, gia đã đuổi đến như vậy rồi mà cô ta còn không biết xấu hổ, đồ loại đàn bà bẩn thỉu..."

Bẩn thỉu sao? Cô ta nghĩ cô ta có tư cách nói câu đó sao? Chẳng phải cô ta cũng chỉ là loại gái lầu xanh không hơn không kém, là kẻ vong ân bội nghĩa, lại đi cướp chồng của người khác.

Năm xưa, nếu không nhờ phụ mẫu của Hứa Vân cưu mang thì có lẽ bây giờ, thân thể xinh đẹp kia của ả đã bị chà đạp đến nhơ nhuốc cả rồi. Ấy vậy mà giờ, cô ta còn dám mở miệng đuổi Hứa Lạc khỏi ngôi nhà của chính cô.

" Tôi đã cho người sắp xếp đồ đạc, cô lập tức cút khỏi đây cho tôi. Cái loại đàn bà đã có chồng rồi mà còn ăn nằm với kẻ khác, lại còn là gia nô trong nhà, cô không xứng..."

Hắn lạnh lùng ra lệnh, ánh mắt còn không thèm liếc nhìn một cái về phía cô, cô cười chua xót. Đến cả ánh nhìn cuối cùng mà hắn cũng tiếc sao? Hắn đã từng điều tra rõ mọi việc chưa? Tại sao hắn tin lời của người phụ nữ kia đến vậy? Cô đau đớn cúi xuống vuốt ve bụng mình, thật ra cô đã có thai rồi "Con à, ba con không cần con, nhưng không sao, con còn có mẹ, mẹ sẽ chăm sóc, nuôi dạy con thật tốt."

" Hứ, đúng là đồ đê tiện! Cái gì mà ba con không cần con? Chắc chắn đứa con này không phải là của Lục gia, không khéo lại là của thằng đầu đường xó chợ nào cũng nên."

Ả ta ưỡn ẹo bên người hắn mà mỉa mai không thôi. Cô lúc này đã quá bất lực, cô không thể chịu đựng được nữa, cô đứng dậy, bước từng bước hiên ngang qua cánh cửa Lục gia, cô thề rằng sẽ không bao giờ quay trở lại nơi này, cô hận tất cả những kẻ vô tâm đó, hận ả, hận, rất hận chính là hắn.

" Đại phu nhân, người đừng đi, chúng nô tài tin người mà, người hãy ở lại đi. Người còn có tiểu thiếu gia trong bụng, người đi rồi sẽ phải chịu khổ..."

Cô nắm lấy bàn tay già nhăn nheo của vú nuôi, nói:

" Có lẽ ơi này không còn thuộc về con nữa. Vú ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, cổ họng vú không tốt, mùa đông nhớ quàng thêm khăn ấm, đừng để cảm lạnh..."

Hứa Vân, con bé lương thiện này, vậy mà trong cuộc đời lại phải chịu nỗi oan ức đến vậy. Thôi, cũng đành để con bé đi, đi để mà quên, để mà bắt đầu lại cuộc sống.

--------------

Bốn năm sau.

Cô gái xinh đẹp, bên cạnh là một cậu nhóc trắng trẻo tầm ba tuổi, đang đứng trước mộ của một ai đó, đúng vậy, cô gái đó là Hứa Vân. Dường như trải qua sóng gió của cuộc đời, vẻ đẹp của cô đã trở nên mạnh mẽ, kiên cường hơn.

Nhưng lúc này, không khí xung quanh cô toát ra toàn là sự bi ai, buồn đau đến xé lòng.

Trên tấm bia mộ khắc ba chữ: " Lục Tử Phong"

Cỏ đã mọc xanh rờn phủ kín lấy nấm mồ. Đã bốn năm cô không quay trở lại Chiết Giang, khi vừa quay về thì lại biết tin hắn đã chết.

Và cô còn biết một sự thật đau đớn hơn, từ chính miệng Lệ Huyền, ả nói tất cả mọi việc từ việc đổ oan cho cô, từ việc cô quan hệ bất chính với nô gia, tất cả đều là kế hoạch đã định trước.

Sự thật, Lục Tử Phong không hề yêu đương hay có quan hệ bất chính gì với Lệ Huyền. Hắn làm vậy, vì hắn bị mắc bệnh nan y, không thể qua khỏi. Hắn chỉ đành cùng ả đóng một màn kịch, một màn kịch lớn nhất cuộc đời để lừa cô ra đi, để cô không phải nhìn thấy hắn bị hành hạ từng ngày bởi bệnh tật.

Gọi " ba" đi con, cô ôm đứa bé vào trong lòng, kìm nén sự bi thương, nhẹ nhàng nói với đứa bé. Cậu nhóc rất thông minh, cậu biết đó chính là người ba mà mẹ không bao giờ nhắc đến, nhưng mẹ cậu rất thương ba.

Ả đưa cho cô một bức thư, đó là thư của hắn:

" Em yêu thương của anh, khi em đọc được bức thư này cũng là lúc anh không còn trên cõi đời này nữa. Sự nuối tiếc nhất trong cuộc đời anh chính là không cùng em đi đến trọn kiếp nhân sinh, không cùng em ở thời khắc quan trọng nhất của một người mẹ, không cùng em nuôi nấng đứa con tội nghiệp của chúng mình. Hứa Vân, em là người anh yêu nhất cuộc đời, yêu đời đời kiếp kiếp, chỉ tiếc rằng ông trời không tác thành cho chúng ta. Nếu như có kiếp sau, anh nhất định sẽ bất chấp sự ngăn cản của ông trời, dù có thịt nát xương tan, vạn kiếp không được siêu sinh anh vẫn sẽ đến bên cạnh em, cùng em sống một đời hạnh phúc, anh yêu em."

#end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đoản