Đoản 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Thích - là điên cuồng
       Nhưng... yêu - là kiềm chế.

       Có những ngày cuối đông ngày ủ nắng, đêm ủ mưa, lòng người ấp ủ những nhớ thương, còn tôi hối hả, mải mê trong vòng bận bịu, luẩn quẩn xoay vần.

       Những ngày đầu tháng 3, đông sắp tàn, mây lãng đãng ngao du về miền vô định để cho gió đợi chờ, mong nhớ, ngóng trông. Tôi tiếc cho những ngày qua cứ vấn vương những hoài niệm xa xôi rồi lặn lội mơ hồ trong những nỗi buồn cũ kỹ, để vụt mất bao yêu thương, bỏ qua bao niềm vui cuộc sống. Tôi để đông buồn nhẹ nhàng vắt ngang qua... Mùa đông đang đi nốt quãng còn lại, cái tiết trời đỏng đảnh, ẩm ương khó chiều này nhiều khi cũng dịu dàng đến thế! Có lúc ửng nắng, rồi òa mưa, chút lưa thưa gió rét rồi lại nồng nàn chói chang. Tôi ngược dòng tìm lại những ngày quá cũ. Cũng đã được 3 năm từ ngày cuối cùng được khoác lên bộ đồng phục Hàm Rồng, từ một nam sinh 12 với đầy mộng mơ, hồn nhiên nay đã thành một nam sinh đại học Luật năm 3 trầm tư sâu lắng hơn.Tôi lang thang mơ hồ chới với theo màu vàng của nắng nhạt, cái màu vàng chênh chao, màu của nỗi buồn hoang hoải cứ thế buông lơi trải dài đầy góc phố. Rồi tôi dừng lại dưới cánh cổng trường cấp ba vừa lạ vừa quen, cổng trường đã được xây mới khác xa với sự cổ kính của cổng sắt của thời bọn tôi. Dù thay đổi nhưng vẫn là địa điểm đó, vẫn là cảm xúc đó và vẫn là những hoài niệm đó,...
       Ngày mà tôi lên cấp ba, bước chân vào mái trường Hàm Rồng với sự mơ hồ bỡ ngỡ của một nam sinh về môi trường mới, bạn bè mới. Và đó cũng là lúc mà tôi đã gặp cậu, chỉ một khoảng khắc, chỉ một nụ cười và ánh mắt của cậu, từ lúc đó tôi đã quyết rằng thanh xuân của tôi là dành cho cậu. Nhưng nghĩ lại cũng buồn cười nhỉ, tôi lại không có đủ dũng khí để thể hiện tình cảm và suy nghĩ của mình ra để chứng minh cho tình cảm đối với cậu. Học cùng cậu 3 năm học, tưởng dài nhưng trôi qua nhanh chóng. Cậu từng là lý do mà khiến tôi thức dậy mỗi ngày và đến lớp đúng giờ mỗi ngày, là lý do để tôi cố gắng phấn đấu, là động lực để tôi chứng minh bản thân, ai mà không tin vào thiên đường thì chắc chắn họ chưa thấy lúc cậu cười rồi nhỉ. Rồi với một thằng con trai mới lớn, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, về cách nào bày tỏ với cậu, về cách để yêu cậu như thế nào, nói thế này đừng cười chứ thậm chí tôi cũng đã từng nghĩ việc về cùng nhà với cậu, tên con như thế nào,... Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở nghĩ thôi...
       Tôi thích cậu, cả thế giới đều biết, chỉ tiếc rằng cậu lại không biết, hoặc đang vờ như là không biết. Cũng đúng thôi, vì trong lòng cậu đã có anh ấy rồi mà. Cậu vì câu nói buồn bã của anh ấy mà đứng ngồi không yên, tìm đủ mọi cách làm anh ấy vui. Cậu vì lời hẹn của anh ấy mà niềm vui không giấu nổi trên đôi mắt. Cậu vì những sở thích của anh ấy mà có thể ngồi cả ngày trên máy tính chỉ để tìm hiểu xem chúng như thế nào. Cậu có thể vì anh ấy mà làm tất cả, vì anh ấy mà chấp nhận làm tổn thương tôi, vì anh ấy mà thu hẹp các mối quan hệ, vì anh ấy mà bản thân trông như cô ngốc cũng không quan tâm.
      Tôi chỉ biết tự cười nhạo tình cảm của mình, biết rõ là không có hy vọng nhưng vẫn cứ cố chấp ôm khư khư những cảm xúc này. Đôi khi cảm giác yêu thương cậu bùng cháy mạnh mẽ nhưng bản thân cũng chỉ biết âm thầm nhung nhớ, âm thầm đắm say, âm thầm xót xa...Cậu như một giấc mộng đẹp mà tôi muốn chìm đắm mãi mãi, bởi vì biết chắc rằng tỉnh dậy rồi mọi thứ sẽ vỡ tan như chưa hề tồn tại.
       Một người bạn nói với tôi: "Không phải cứ yêu là đến được với nhau, cũng không phải chờ đợi mãi được một người. "Tôi không hiểu rõ ý nghĩa lời nói của người bạn đó là gì, là khuyên tôi nên sớm từ bỏ hay tiếp tục chờ đợi đến khi anh ấy đối với cậu chỉ còn là dĩ vãng? Tôi chẳng biết nữa, vì có thể cậu sẽ yêu người khác, người khác nữa, nhưng mãi mãi không phải là tôi.
       Tôi chưa từng hỏi cậu có thích tôi không mặc dù nhiều lần muốn hét lên tôi thích cậu, yêu cậu, thậm chí là thương cậu. Nhưng tôi biết chắc câu trả lời trong đầu, vì mỗi lần có ý định nói với cậu tất cả thì nụ cười ấm áp ấy, ánh mắt dịu dàng ấy,...lại hiện lên trong tôi. Nó đẹp đến mơ màng, nhưng tất cả là dành cho anh ấy chứ không phải tôi. Dẫu sao tôi vẫn muốn bên cậu, dù chỉ là cơn gió thoảng qua chứ không phải ánh mặt trời rực rỡ như anh ấy. Tôi muốn làm cơn gió âm thầm bên cậu, và hình như tôi phù hợp với điều đó đến lạ lùng.
        Tôi không nổi bật để làm cậu nhận ra giữa cuộc sống xô bồ, tôi không thể làm cho cậu thích thú chìm vào không gian có tôi như cách mặt trời vẫn rải nắng, tôi không ồn ào, không đem đến niềm vui cho cậu. Nhưng tôi vẫn muốn đi theo cậu, quấn quít lấy cậu một cách vô hình. Tôi vẫn luôn ở đó - bên cậu, ít nhất cũng có cảm giác mình có ích đối với cậu, thế là đủ rồi.
  Wattpatd:khanhu43
         Ai cũng nói yêu đơn phương mệt mỏi biết nhường nào nhưng đối với tôi không còn trái tim để rung động nữa mới là nỗi đau lớn nhất. Khi mà trái tim đã chai sạn, khi con người ta đã phải yêu bằng lí trí thì những ngọt ngào của tình yêu chỉ còn là những cơn mơ hoang hoải. Đến lúc ấy tình yêu chỉ là trách nhiệm, là danh phận khô khan để lấp đầy khoảng trống trong trái tim đã vỡ vụn, muốn yêu ngây dại một lần nữa cũng không thể. Vì sợ đau nên cũng sợ luôn cả những yêu thương.
         Vậy nên tôi chấp nhận chờ đợi cậu, chờ đợi khi trái tim của tôi vẫn dành cho cậu. Tôi không gượng ép nó, bởi lẽ đơn phương cũng là một dạng yêu, mà tình yêu thì không nên cưỡng cầu. Tôi để trái tim tự do yêu thương, tự do trải nghiệm, tự do hạnh phúc vì những gì nó đã lựa chọn.
           Chí ít thì đó là tuổi trẻ, là những tháng năm tôi đã dám yêu, dám "đánh cược với hạnh phúc" - những tháng năm mà tôi sống hết mình, không hối hận. Và tôi vẫn tin với tình yêu như vậy, hạnh phúc sẽ luôn dang tay chào đón mình, bởi vì biết đâu đó, đang có người cũng yêu và chờ đợi tôi như vậy?
           Tôi yêu cậu vì tôi yêu cậu chứ không phải vì cậu sẽ yêu tôi... và tôi chờ đợi là chờ đợi ngày tôi hết yêu cậu chứ không phải ngày cậu yêu tôi !
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

#NH3
Wattpatd:khanhu43

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#khanhu43