C3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dật Thần....". An Phu Nhân tay cầm điện thoại, bàn tay không ngừng run rẩy, vì sợ hãi mà bà nói không rõ.

Đầu bên kia, mơ hồ cảm thấy có chuyện gì không hay xảy ra, An Dật Thần đặt bút xuống bàn 'cạch' một tiếng, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, giọng nói lạnh đến thấu xương: "Mẹ".

"Dật Thần à... Cố Hà Ân đang ở bệnh viện, tình hình rất nguy cấp". An Phu Nhân cuống quýt nói, không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, mà khi bà lên phòng, thấy Cố Hà Ân nằm dưới sàn gỗ, thân dưới máu chảy không ngừng.

"Tình hình nguy cấp? Đã chết chưa? Nếu chưa chết, vậy mẹ bảo bác sĩ khiến cô ta chết đi". Hai mắt An Dật Thần dần tối đi, bờ môi mỏng cong lên nụ cười khinh bỉ.

Cô ta chết rồi, cuộc đời anh sẽ không còn tồn tại ba chữ 'Cố Hà Ân'. Anh lấy Cố Hà Ân căn bản chỉ muốn cô ta nếm mùi vị đau đớn.

"Dật Thần, con nói gì thế, dù sao nó cũng là vợ con....". Không biết An Phu Nhân nhớ được gì, bèn không dám nói hết câu.

Con trai bà bản tính vốn lương thiện, sống rất tình cảm, nhưng chỉ vì năm đó, mà thay đổi tất cả. Nó không tiếc bàn tay dính máu chỉ để trả thù.

"Mẹ, con nói rồi, vợ của con, ngoài Sơ Nhi, sẽ chẳng còn ai khác". Anh bỏ lại một câu rồi cúp máy.

Tâm trạng không biết vì lời nói của An Phu Nhân mà tức giận hay là vì cô đang đối diện với tử thần.

An Phu Nhân thở dài, nếu như anh biết năm xưa cô ta bỏ đi vì đã đã lấy một số tiền cực lớn của gia đình mình thì anh sẽ nghĩ ra sao .Nếu không có gia đình cô thì bây giờ Dật Thần sẽ ra sao

Bà thấp thỏm nhìn về phía phòng cấp cứu, đèn vẫn sáng, thỉnh thoảng có vài cô y tá cầm túi máu chảy vào.

Trải qua năm tiếng đồng hồ, nhưng vẫn chưa kết thúc.

Một giờ sau, các bác sĩ lần lượt đi ra, An Phu Nhân vội vã tiến lại: "Con dâu tôi, không sao chứ?".

"An Phu Nhân, chúng tôi đã cố gắng hết sức".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nguoc