Minchae

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc tôi cắm cúi đọc sách thì xe buýt phanh gấp, tôi mất thăng bằng ôm chầm lấy người trước mặt.

Cứ tưởng người ta sẽ quay lại mắng té tát, ai ngờ người ấy đỡ tôi dậy rồi cười dịu dàng:
- Có muốn ôm ấp yêu thương thì bảo trước với tôi một tiếng, bất ngờ thế này người ta ngại ngùng mà.
Tôi đỏ bừng mặt cúi đầu:
- Xin lỗi, tôi không có ý đó.
- Nhưng tôi rất muốn cậu có ý nghĩ đó, làm sao bây giờ?
- Đùa giỡn con gái nhà lành là hành vi lưu manh.
- Hành vi vừa rồi của cậu cũng tính là lưu manh sao?
Tôi câm nín, hóa ra nam thần lớp bên cạnh cũng mồm mép như vậy. Từ đó về sau, ngày nào lên xe buýt cậu ấy cũng đứng phía sau che chở tôi không bị chen lấn.
Sau này chúng tôi kết hôn, tôi hỏi anh ấy:
- Có phải anh có âm mưu nên mới đi cùng xe buýt với em không?
Anh dõng dạc nói:
- Ông xã em nhìn xa trông rộng, làm việc gì cũng phải xác định chiến lược từ trước.
Thế nên thừa nhận rồi? Người này thật nguy hiểm mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro