chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vương Nguyên , cậu đã ở đây nhìn hắn bao lâu rồi , dù cậu có nhìn lâu đến đâu đi chăng nữa thì hắn cũng không ngoảnh mặt lại nhìn cậu đâu , cậu nghe tớ chúng ta cùng nhau về thư phòng , cậu xem tay cậu lạnh hết cả lên rồi này _ Thiên Tỉ đứng kế bên lo lắng cho Vương Nguyên mà càu nhàu loạn hết cả lên

- Chỉ cần có thể cùng người ấy ở cùng 1 nơi , nhìn người ấy từ xa và nghe tiếng người ấy nói . Với ta đó là mãn nguyện rồi _ Vương Nguyên u buồn mà nói

- có xứng đáng không _ Thiên Tỉ nói

- vì chàng bao nhiêu cũng đáng , ngươi không hiểu đâu khi yêu thì dù cậu có cho đối phương bao nhiêu đi chăng nữa thì cậu vẫn thấy không đủ , nhưng khi không yêu rồi thì dù cậu có cho cũng chỉ là cho có thôi

- Nhưng Tuấn Khải không yêu cậu Vương Nguyên à cậu đừng mù quáng như vậy _ Thiên Tỉ tức giận mà nói
- nghe lời ta vào thư phòng đi rồi ngày mai hãy tới _ Thiên Tỉ dìu Vương Nguyên về phòng

Khi bóng Vương Nguyên vừa khuất thì cũng là lúc mà Vương Tuấn Khải hất văng con ả tiện nhân trong lòng xuống đất

- Cút _ Vương Tuấn Khải nói

- Hoàng Thượng ....

- ta nói cút _ Vương Tuấn Khải đập mạnh tay xuống bàn

- dạ ... vâng ... Ta ... Ta lui xuống trước

----phân cách----

- Vương Nguyên cậu ăn chút cháo đi _ Thiên Tỉ ân cần mà chăm sóc cho Vương Nguyên

- Thiên Tỉ giúp ta 1 chuyện được không , sao khi xong rồi ta sẽ tự động buông bỏ y _ Vương Nguyên vô hồn mà nói

- được ... Được chỉ cần ngươi nói ta bằng mọi cách sẽ giúp ngươi _ Thiên Tỉ vui mừng mà nói vì suốt bao nhiêu năm qua y đã chứng kiến cảnh bạn thân của y vì hắn mà bi lụy đến mức nào 

--- Phân Cách ---

- Vương ... Vương Tổng ... Vương ... Vương Nguyên đã cùng ... Đã cùng Thiên Tỉ trốn mất rồi _ lời nói của tên lính này thốt ra khiến hắn sửng người , tim bỗng nhói 1 nhịp 

- Lập tức đi tìm người về đây cho ta _ Tuấn Khải tức giận mà hét to

- " Vương Nguyên ngươi to gan lắm dám bỏ trốn khỏi ta " _ Vương Tuấn Khải xiếc chặc tay lại căm phẫn mà nghĩ

- đi tìm mau điều động hết binh lính đi tìm người về đây  , sống phải thấy người chết phải thấy xác _ Tuấn Khải một lần nữa lại hét to

" Vương Nguyên một ngày yêu ta , cả đời ngươi cũng phải yêu ta " _ Vương Tuấn Khải ánh mắt căm phẫn mà nghĩ

---Phân Cách---

Đã 20 năm trôi qua , thời gian thật biết cách làm người ta nuối tiếc mà , đã 20 năm qua hắn vẫn chưa tìm được y , hắn như 1 kẻ điên suốt ngày chỉ nhớ nhung y , lại nói tới y đã 20 năm trôi qua y vẫn nhớ hắn nhưng cũng đã học cách chấp nhận một sự thật là hắn không hề yêu y , Vương Nguyên y đã dùng cả tuổi thanh xuân của mình để học cách chấp nhận sự thật này " Muôn đời muôn kiếp rồi mãi mãi về sao , ta sẽ quên được chàng "

Hôm nay y cùng Chí Hoành đi xuống làng mua một ít rau củ , nói tới Chí Hoàng thì lúc y và Thiên Tỉ trốn ra khỏi cung vào tới chợ thì gặp 1 đám côn đồ đang bắt nạt Chí Hoành , nổi máu anh Hùng lên thì Thiên Tỉ đã đánh đuổi được đám người xấu kia rồi bị trúng tiếng sét ái tình với Mỹ Nam Chí Hoành , rồi cả 2 bén duyên tới giờ , đang đi dạo chợ thì bỗng y nghe một tiếng gọi

- Hoàng Hậu  ... Người là Hoàng Hậu Vương Nguyên phải không _ tiếng nói của một cô nương vang lên

Đúng y là Hoàng Hậu nhưng hắn cưới y , hắn phong ngôi cho y đều là miễn cưỡng, hắn miễn cưỡng làm vậy chỉ để ổn định những ồn ào trong cung , chứ tận sâu trong tim hắn có chết cũng không muốn tự nguyện phong

- Ý nhi , là nàng sao _ Vương Nguyên kinh ngạc mà nói , Ý nhi là 1 nha đầu của y , nàng ta rất siêng năng và xinh đẹp

- hoàng hậu ... Người đi đâu 20 năm nay ta ... ta kiếm người rất cực khổ , người bảo ta đợi người hồi cung , ta đã đợi hơn 20 năm rồi vẫn không thấy người quay về , người lừa ta , hoàng hậu người tại sao lại lừa nô tỳ , tại sao lại lừa Ý nhi  _ Ý nhi vừa nói vừa ôm chầm lấy y mà khóc đến nghẹn ngào

- Ý Nhi ta nói ngươi đợi ta hồi cung tiếc là ta không về được rồi , nhưng mà ngươi phải vì ta mà vui mừng vì từ nay về sao ta không còn là hoàng hậu nữa . Chỉ làm Vương Nguyên ta chỉ là Vương Nguyên

- thôi không khóc nữa , hôm nay là ngày vui chúng ta mau mau mua đồ rồi trở về nhà _ Chí Hoành nhanh chống đánh tan cái bầu không khí thê lương này

--- phân cách ---

Về đến nhà bỗng Vương Nguyên thấy có 1 đám binh lính của triều đình đang bắt giữ Thiên Tỉ

- chạy đi , Vương Nguyên , cậu mau chạy khỏi đây _ Thiên Tỉ hét lớn lên

- ngươi dám bước một bước ta liền giết hắn _ Vương Tuấn Khải từ phía trong bước ra cao ngạo mà nói

- thả cậu ấy ra _ Vương Nguyên lạnh lùng mà nói

" Vương Tuấn Khải nhìn vào đôi mắt của Vương Nguyên mà sửng sốt, tại sao ? Tại sao trong đôi mắt ấy không còn sự dịu dàng của y dành cho hắn , tại sao , hay y đã chết tâm rồi , không hắn không cho phép điều đó xảy ra "

- Vương Nguyên ngươi thật độc ác , ngươi có biết trốn khỏi hoàng cung là tội chết khó tha hay không _ Vương Tuấn Khải lạnh lùng mà nói

- đúng , ta độc ác , ta tàn nhẫn ngươi chưa từng yêu ta tại sao cứ phải quản ta _ Vương Nguyên hét to

- ngươi nói ta không yêu ngươi , vậy ai là người nói lời yêu ta mà lại đi thích huynh đệ ta , ngươi nói ta không yêu ngươi mà ta lại đi lấy ngươi , ngươi nói ta không yêu ngươi mà lại phong hậu cho người , Ngươi nói ...

- ĐỦ RỒI _ Vương Nguyên hét to
- những thứ đó ta cần sao

- ngươi không cần vậy ngươi nói yêu ta , lại đi quyến rũ huynh đệ của ta , ngươi nói xem ngươi như vậy là cần gì , Hửm _ Vương Tuấn Khải nâng cằm Vương Nguyên lên mà nói

- ta cần trái tim của ngươi _ Vương Nguyên nói

- ta cũng có thể cho người , chỉ cần người quay về

- Vương Tuấn Khải ta đợi chàng , đợi chàng nói yêu ta , đã đợi cả 1 đời rồi , yêu hận đã tận , lòng đã chết kẻ vô tình không hiểu nổi đau cũa người đa tình , mong chàng về cho _ Vương Nguyên nói

- không ta không về , trừ phi ngươi về cùng ta _ Vương Tuấn Khải nói

- khi ta yêu người thì người không yêu ta , đến khi người yêu ta thì trái tim này đã nguội lạnh rồi

- không ta không cho phép , một ngày yêu ta , cả đời này ngươi cũng phải yêu ta

Ta hiểu rồi , ta đã hiểu ra lúc thật sự mất đi rồi , con người ta mới vội vàng tìm kiếm

- Vương Nguyên ta cầu xin ngươi hãy yêu ta thêm 1 lần nữa , ta hứa sẽ chăm sóc tốt cho ngươi

- ta không muốn , ngươi về đi _ Vương Nguyên nói

- không ta không về khi chưa bắt được vợ _ Vương Tuấn Khải vô liêm sỉ mà vác Vương Nguyên lên vai rồi theo binh lính hồi cung

- yaaaa thả ta xuống , ta ghét ngươi Vương Tuấn Khải cái đồ vô liêm sỉ nhà ngươi _ Vương Nguyên vũng vẩy

- ta chỉ vô liêm sỉ với người ta yêu _ Vương Tuấn Khải cười tươi nói , đây là lần đầu tiên Vương Nguyên thấy hắn cười sao ngần ấy năm chịu giày vò trong tâm

Còn về phần Thiên Tỉ và Chí Hoành thì cả 2 cũng hồi cung và tổ chức đám cưới

Còn nha đầu Ý Nhi thì vẫn theo hầu Hoàng Hậu có lẽ Ý Nhi đã đợi được người hồi cung rồi , ....

                           End

#Thiên_Tử

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro