Cá tháng tư có gì vui?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phong, tao thích mày!"

Lan cầm hộp quà nhỏ trên tay, đưa nhìn thẳng người con trai trước mặt. Cô thích thầm cậu lâu rồi, hôm nay lấy cớ cá tháng tư mà đi tỏ tình. Cô hồi hộp đến nỗi đổ mồ hôi tay.

"Tao cũng thích mày!"

Cậu nghiêng mình đặt tay lên đầu cô, mỉm cười đáp. Cậu thật sự thích cô sao?

"Mày... mày nói thật sao?"

Cô ngờ ngực nhìn cậu. Trước giờ cậu luôn coi cô là bạn đâu để tâm đến cô. Giờ cậu nói thích cô, cô thật sự hơi bất ngờ.

"Tao đùa đấy! Mày nghĩ gì vậy?  Tao với mày là bff sao yêu nhau được. Hôm nay là cá tháng tư nên mày trêu tao chứ gì?"

Cậu quàng tay qua vai cô, cười lớn. Đối với cậu, cô mãi mãi chỉ mang định nghĩa  "bạn". Không hơn không kém chỉ là bạn thôi. Một thứ tình cảm lâu bền nhất, đẹp đẽ nhất và không bao giờ đau khổ chính là "tình bạn". Nhưng, cậu đâu biết cô yêu cậu đến nhường nào...

Cô thật sự rất muốn nói với cậu rằng : " Em yêu anh là thật, không phải nói dối!". Nhưng cô sợ sau khi nói ra cô và cậu ngay cả bạn cũng không thể, nên cô đã từ bỏ.

"Ừ, tao trêu mày đấy!"

Cô cười nhạt, rồi dảo bước nhanh đến phòng học. Ngay bây giờ điều cô có thể làm là tránh mặt cậu. Cô không biết nên đối diện với câu như thế nào...

.....

Chat

"Mày khôn hồn thì tránh xa đại thần của bọn tao ra. Xấu xí nghèo hèn mà muốn trèo cao. Đúng là loại tiện nhân bẩn thỉu!"

Ở trường cô vẫn hay bị bắt nạt như vậy. Đơn giản vì cô có một thằng bạn quá đỗi hoàn mĩ, mà nó lại còn cướp đi trái tim của hàng trăm thiếu nữ. Cô cũng lọt hố mà không chút phòng bị.

"..."

Cô im lặng không lên tiếng. Cô đủ sức để đánh bại bọn họ. Thân hình cô bé nhỏ nhưng sức chịu đựng không thua kém một thằng đàn ông. Cô được ba rèn luyện thân thể từ nhỏ, mục đích là để bảo về bản thân. Nhưng cô không muốn gây phiền phức và cũng không có tiền để đền cho  mấy bao cát này.

"Lại còn chơi trò câm điếc? Đánh chết nó cho tao!"

Bọn nó túm tụm lại đánh cô tới tấp. Cô không khóc cũng chẳng kêu la. Vì cô biết có kêu cũng chẳng ai giúp, mà khóc thì càng bị sỉ nhục nhiều hơn. Cô thà chết trong còn hơn sống nhục.

"Dừng tay lại!"

Cánh cửa bị đá bay. Là cậu! Sao cậu biết cô ở đây chứ?

Bọn nó nhìn nhau rồi bỏ chạy. Chắc là muốn giữ hình tượng trước mặt idol.

3s thôi, không nhiều nhưng cô đã nhìn thấy một con người hoàn toàn khác. Không phải Lục Phong hoạt bát vui vẻ cô biết mà là một con người hoàn toàn xa lạ, giống như một con sói mới bị cướp mất đồ ăn, trông rất dữ tợn đáng sợ.

Cậu tiến lại gần, quỳ một chân xuống đưa mắt nhìn cô .

"Mày bị ngu à? Sao không đánh trả? Tao biết mày đánh được bọn nó! Con điên, nhìn mặt mày xem. Tím lại rồi! Bị đánh đến như vậy rồi cũng không khóc. Mày là robot à?"

Cậu đang quan tâm cô sao? Cô ngơ ngác nhìn cậu mà không hề hay biết mình đã nằm gọn trong vòng tay cậu.

Cậu bế cô ra ngoài,  đi trên sân trường hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía cô và cậu. Cô xấu hổ úp mặt vào người cậu nói nhỏ.

"Mau thả tao xuống đi,  mọi người đang nhìn kìa!"

Cậu mặc kệ lời nói của cô, vênh mặt lên nói lớn.

"Tao bế vợ tương lai của tao, đứa nào lắm mồm đuổi học đứa đó!"

Haizz, ba cậu là người đầu tư lớn nhất để xây trường này. Chỉ cần một câu nói của cậu là bị đuổi học như chơi, ai dám chứ?

"Vợ tương lai cái gì? Đừng đùa nữa tao không có tâm trạng."

Cô tức giận la lên. Mặt mũi đỏ tía tai.

"Sáng nay em vừa tỏ tình tôi. Giờ tôi đồng ý cho em làm vợ tương lai của tôi rồi . Em lại muốn nuốt lời sao? Vũ Hạ Lan!"

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh