25. Chia sẽ nỗi đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya trên Going Merry, Sanji trằn trọc không ngủ được. Anh quyết định ra boong tàu hút thuốc, hy vọng không khí mát lạnh sẽ giúp đầu óc thoải mái hơn. Khi đi ngang qua phòng y tế, anh nghe thấy tiếng rên rỉ khẽ.

Sanji dừng lại, lắng nghe. Tiếng động lại vang lên, yếu ớt nhưng đầy đau đớn. Anh nhẹ nhàng mở cửa, ánh trăng hắt vào phòng soi rõ dáng hình Zoro đang co quắp trên giường.

"Oi, đầu rêu," Sanji gọi nhỏ, tiến lại gần. "Cậu ổn chứ?"

Khi đến gần, Sanji hít một hơi lạnh. Cơ thể Zoro gần như được quấn kín bởi băng gạc, nhưng vẫn có vết máu thấm ra. Trên ngực anh có một vết thương ghê rợn, mặc dù đã được khâu lại nhưng vẫn trông rất đáng sợ. Cánh tay trái của Zoro có nhiều vết chém sâu đến tận xương, còn chân phải thì sưng tấy, rõ ràng là đã bị gãy.

Zoro không đáp, chỉ thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán. Sanji đặt tay lên trán Zoro, giật mình khi cảm nhận nhiệt độ cao bất thường.

"Chết tiệt, cậu sốt cao quá," Sanji lẩm bẩm. "Để tôi đi gọi Chopper. Vết thương của cậu có vẻ bị nhiễm trùng rồi."

Bất ngờ, Zoro nắm lấy cổ tay Sanji, giọng khàn đặc: "Đừng... đừng phiền mọi người."

Sanji nhíu mày, cảm giác lo lắng và bực bội trộn lẫn: "Cậu đang sốt cao đấy, tên ngốc này. Vết thương trên ngực cậu lại chảy máu rồi, cần phải được chăm sóc ngay."

Zoro lắc đầu yếu ớt: "Không sao... tôi quen rồi. Đã trải qua... những thứ tồi tệ hơn."

Sanji đứng im, nhìn Zoro chằm chằm. Anh nhận ra rằng đây không phải lần đầu Zoro chịu đựng nỗi đau một mình như thế này. Tên ngốc cô độc này vẫn chưa quen với việc chia sẻ, vẫn cố gắng gánh vác mọi thứ một mình.

Thở dài, Sanji quyết định: "Được rồi, tôi không gọi Chopper. Nhưng cậu phải để tôi chăm sóc cho cậu."

Không đợi Zoro phản đối, Sanji nhanh chóng lấy khăn ướt đắp lên trán anh, rồi tìm thuốc hạ sốt và thuốc kháng sinh trong tủ thuốc. Anh cẩn thận kiểm tra vết thương trên ngực Zoro, nhẹ nhàng làm sạch và thay băng mới.

"Này, uống đi," Sanji nâng đầu Zoro lên, đưa thuốc và nước cho anh. "Thuốc này sẽ giúp hạ sốt và ngăn nhiễm trùng."

Zoro ngoan ngoãn uống thuốc, có lẽ vì quá yếu để phản đối. Sanji ngồi xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Zoro, cẩn thận không chạm vào những vết thương.

"Cậu không cần phải chịu đựng một mình đâu, đầu tảo," Sanji nói nhỏ, giọng trầm xuống. "Chúng tôi... tôi luôn ở đây mà. Những vết thương này, nỗi đau này, chúng ta có thể cùng nhau vượt qua."

Zoro không đáp, mắt nhắm nghiền. Nhưng Sanji cảm thấy bàn tay Zoro siết nhẹ lấy tay mình. Trong khoảnh khắc đó, Sanji hiểu rằng đây là cách Zoro nói "cảm ơn" theo cách của riêng anh.

Sanji ngồi đó suốt đêm, chăm sóc cho Zoro, thay khăn ướt và theo dõi nhiệt độ. Anh tự hứa với lòng mình sẽ giúp Zoro học cách chia sẻ nhiều hơn, để anh không phải đối mặt với nỗi đau và những vết thương một mình nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro