41. Sanji uống quá chén

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn lồng rực rỡ chiếu sáng bầu không khí sôi động của bữa tiệc địa phương. Tiếng cười nói, nhạc và ly chạm ly vang lên khắp nơi. Giữa đám đông ồn ào, Sanji nổi bật với nụ cười rạng rỡ và tiếng cười sảng khoái.

Zoro ngồi ở một góc khuất, mắt không rời khỏi Sanji. Anh nhận thấy đầu bếp tóc vàng đã uống quá nhiều, gương mặt ửng đỏ và cử chỉ trở nên lơ đãng. Ban đầu, mọi thứ có vẻ vô hại - chỉ là những cuộc trò chuyện vui vẻ và những ly rượu chúc mừng.

Nhưng khi đêm càng về khuya, Zoro cảm thấy có gì đó không ổn. Ánh mắt của những người đàn ông xung quanh Sanji bắt đầu thay đổi, trở nên tham lam và thiếu tôn trọng. Họ bắt đầu có những cử chỉ quá trớn - một cái vỗ vai kéo dài, một cái ôm quá chặt, những ngón tay lướt qua eo Sanji một cách không cần thiết.

Zoro cảm thấy máu trong người sôi lên. Tay anh siết chặt ly sake, đốt ngón tay trắng bệch. Anh muốn xông vào, muốn hét lên, muốn đánh bại tất cả bọn họ. Nhưng anh kiềm chế, biết rằng gây sự ở đây sẽ chỉ làm tình hình tồi tệ hơn.

Sanji, trong trạng thái quá chếnh choáng, dường như không nhận ra tình huống nguy hiểm của mình. Cậu vẫn cười nói, vẫn đùa giỡn, hoàn toàn không ý thức được những ánh mắt thèm thuồng đang bao quanh.

Cuối cùng, khi một gã đàn ông to lớn kéo Sanji vào lòng, tay luồn xuống dưới áo cậu, Zoro không thể chịu đựng được nữa. Anh đứng bật dậy, băng qua đám đông với tốc độ chóng mặt.

"Đủ rồi," Zoro gầm gừ, giọng trầm và nguy hiểm. Anh nắm chặt eo Sanji, kéo cậu ra khỏi vòng tay của gã đàn ông kia. "Chúng tôi về đây."

Sanji, vẫn còn chưa tỉnh táo, ngước nhìn Zoro với ánh mắt mờ mịt. "Zoro? Có chuyện gì vậy?"

Zoro không trả lời. Anh chỉ siết chặt tay quanh eo Sanji, kéo cậu sát vào người mình. Anh ném một cái nhìn cảnh cáo cuối cùng về phía đám đàn ông, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm của mình.

Khi họ rời khỏi bữa tiệc, Zoro có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Sanji, nghe được hơi thở nặng nề của cậu. Anh thề với lòng mình sẽ không bao giờ để Sanji rơi vào tình huống nguy hiểm như vậy nữa.

"Zoro?" Sanji lẩm bẩm, đầu gục vào vai anh. "Là Zoro sao?"

Zoro chỉ gật đầu, siết chặt vòng tay quanh eo Sanji hơn nữa. Anh biết, từ giờ trở đi, anh sẽ luôn ở bên cạnh, bảo vệ Sanji - không chỉ trên chiến trường, mà cả trong những khoảnh khắc yếu đuối như thế này.​​​​​​​​​​​​​​​​

Zoro cẩn thận đưa Sanji về phòng trên tàu Thousand  Sunny. Anh nhẹ nhàng đặt Sanji xuống giường, cố gắng không đánh thức những người khác đang ngủ.

"Này, đầu bếp" Zoro nói nhỏ, "cậu cần uống nước đấy."

Sanji mở mắt, ánh nhìn vẫn còn mơ màng. Cậu cười khúc khích, một tay vươn ra chạm vào mặt Zoro. "Zoro... là Zoro thì tốt."

Zoro cảm thấy má mình nóng lên, nhưng anh cố giữ bình tĩnh. "Ngồi dậy và uống nước đi."

Sanji chậm chạp ngồi dậy, mái tóc vàng rối bù, chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm hé mở, để lộ một phần ngực trần. Zoro nuốt khan, cố gắng không nhìn chằm chằm.

"Cậu biết không." Sanji bất ngờ lên tiếng, giọng hơi ngọng nghịu, "Tashigi rất xinh đẹp."

Zoro khựng lại, không hiểu tại sao Sanji lại nhắc đến Tashigi vào lúc này.

Sanji tiếp tục, "Cô ấy giống Kuina, phải không? Tôi thấy cậu luôn khác lạ khi đối diện với cô ấy. Và cô ấy cũng có vẻ thích cậu..."

Zoro cảm thấy một cơn đau nhói trong lòng. Anh biết không nên tranh luận với người say, nhưng anh không thể im lặng được.

Zoro nói nhỏ, "Cậu nhầm rồi. Tashigi... cô ấy chỉ là một đối thủ. Không có gì hơn cả."

Sanji nhìn Zoro, ánh mắt bỗng trở nên buồn bã. "Vậy sao? Nhưng cậu luôn có vẻ quan tâm đặc biệt đến cô ấy..."

Zoro thở dài, ngồi xuống bên cạnh Sanji. Anh nhìn thẳng vào mắt người đầu bếp tóc vàng, cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn.

"Tôi..." Zoro ngập ngừng, biết rằng có lẽ Sanji sẽ không nhớ cuộc trò chuyện này vào sáng mai, "tôi phải lòng người khác rồi."

Sanji chớp mắt, có vẻ bất ngờ. "Thật sao? Ai vậy?"

Zoro mỉm cười buồn bã, đưa tay vuốt nhẹ má Sanji. "Một người rất đặc biệt. Người mà tôi muốn bảo vệ bằng mọi giá."

Sanji có vẻ muốn hỏi thêm, nhưng cơn buồn ngủ đã lấn át. Cậu ngã người về phía Zoro, đầu tựa vào vai anh.

"Zoro..." Sanji lẩm bẩm trước khi chìm vào giấc ngủ, "cậu thật sự rất tốt..."

Zoro ngồi đó một lúc lâu, lắng nghe hơi thở đều đặn của Sanji. Anh nhẹ nhàng đặt Sanji nằm xuống, kéo chăn đắp cho cậu.

"Ngủ ngon, đầu bếp ngốc." Zoro thì thầm, một tay vuốt nhẹ mái tóc vàng rối bù. "Hy vọng một ngày nào đó, cậu sẽ hiểu được tình cảm của tôi."

Zoro đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng, để lại Sanji trong giấc ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro