43. Buổi hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời đang dần lặn xuống chân trời, nhuộm cả bầu trời thành màu cam rực rỡ. Trên boong tàu Thousand Sunny, Robin đang ngồi trên ghế bành, một cuốn sách mở trên đùi nhưng ánh mắt cô lại đang quét qua mặt biển. Cô đảm nhận nhiệm vụ canh gác hôm nay, luôn cảnh giác trước mọi mối nguy hiểm có thể xuất hiện.

Trong nhà bếp, tiếng dao thớt vang lên nhịp nhàng. Nami đang bận rộn chuẩn bị bữa tối cho cả đội. Mặc dù không phải là đầu bếp chuyên nghiệp như Sanji, cô vẫn quyết tâm nấu một bữa ăn ngon cho những người bạn của mình.

Sanji bước ra từ cabin, mặc một bộ quần áo thoải mái - một chiếc áo sơ mi trắng nhẹ nhàng và quần dài màu đen. Anh mỉm cười rạng rỡ, tâm trạng phấn chấn hiện rõ trên gương mặt.

"Mọi người, tôi đi đây!" Sanji vẫy tay chào.

Robin ngước lên từ cuốn sách, mỉm cười tinh nghịch. "Chúc vui vẻ nhé, Sanji. Đừng để Zoro lạc đường đấy."

Nami ló đầu ra từ nhà bếp, tay vẫn cầm muôi. "Ơ, các cậu đi à? Vui vẻ nhé! Cậu cứ yên giao nhà bếp cho tôi!"

Sanji cười lớn. "Cảm ơn nhé Nami-swan!!"

Anh nhanh chóng rời khỏi con tàu, hướng về phía bến cảng. Ở đó, Zoro đang đứng chờ, tay khoanh trước ngực, vẻ mặt có chút sốt ruột.

"Cậu trễ rồi đấy, lông mày xoắn." Zoro càu nhàu khi Sanji đến gần.

Sanji chỉ cười toe toét. "Xin lỗi nhé, tôi phải chọn quần áo cho thật đẹp mà."

Zoro đảo mắt nhưng không giấu được nụ cười. Cả hai bước đi cùng nhau, hướng về phía khu rừng trên đảo, sẵn sàng cho buổi hẹn hò riêng tư của mình.

Trên Thousand Sunny, Robin tiếp tục canh gác, còn Nami trở lại với công việc nấu nướng, cả hai đều mỉm cười khi nghĩ về hai người bạn của mình.​​​​​​​​​​​​​​​​

Sanji và Zoro đi sâu vào khu rừng trên đảo, con đường mòn dẫn họ đến một bãi biển nhỏ khuất nẻo. Mặt trời đã gần như lặn hẳn, để lại những tia sáng cuối cùng nhuộm đỏ mặt nước.

"Oi, đầu bếp," Zoro cất tiếng, "cậu có chắc là đi đúng hướng không?"

Sanji khẽ nhếch mép cười. "Sao hả, đầu tảo? Cậu sợ lạc đường à?"

Mặc dù lời nói có vẻ châm chọc, Sanji vẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay Zoro, dẫn anh đến một tảng đá phẳng gần bờ biển. Trên đó, một tấm chăn pic-nic đã được trải sẵn, cùng với một giỏ đựng đồ ăn và một chai rượu.

"Hừm, không tệ." Zoro gật gù, cố che giấu sự ngạc nhiên và hài lòng trong giọng nói.

Họ ngồi xuống tấm chăn, vai kề vai. Sanji bắt đầu lấy thức ăn ra khỏi giỏ - những món ăn anh đã chuẩn bị từ sáng sớm.

"Này, lông mày xoắn" Zoro lên tiếng khi Sanji đang rót rượu, "cậu không cần phải... làm nhiều thế đâu."

Sanji nhìn Zoro, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn so với bình thường. "Câm miệng đi và ăn đi, tên khờ này."

Họ ăn trong im lặng, thỉnh thoảng trao đổi những cái nhìn ấm áp. Khi bữa ăn kết thúc, Zoro bất ngờ kéo Sanji lại gần, để đầu Sanji tựa vào vai mình.

"Oi, làm cái quái gì thế?" Sanji càu nhàu, nhưng không hề có ý định di chuyển.

"Ngậm miệng lại và ngắm sao đi," Zoro đáp, tay vòng qua eo Sanji.

Họ ngồi như vậy, dưới bầu trời đầy sao, tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng bên tai. Không ai nói gì, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự ấm áp và gần gũi.

Sau một hồi lâu, Sanji khẽ cựa mình. "Này, đầu tảo."

"Gì thế, đầu bếp?"

"Tôi..." Sanji ngập ngừng một chút, "... rất thích khoảnh khắc này."

Zoro bật cười khẽ. "Ừ, tôi cũng vậy."

Họ nhìn nhau, và trong khoảnh khắc đó, không cần thêm bất kỳ lời nào nữa. Zoro từ từ nghiêng người về phía Sanji, và Sanji nhắm mắt lại, chờ đợi...

Bầu trời đêm trên đảo lấp lánh ánh sao, chứng kiến một nụ hôn nhẹ nhàng mà đầy cảm xúc giữa hai con người tưởng chừng như luôn xung đột, nhưng lại quan tâm nhau sâu sắc.​​​​​​​​​​​​​​​​

Đang trong khoảnh khắc lãng mạn, bỗng có tiếng động vọng ra từ khu rừng gần đó. Sanji và Zoro giật mình, nhanh chóng tách ra và cảnh giác nhìn về phía âm thanh.

"Cậu nghe thấy không?" Sanji hỏi, đã sẵn sàng trong tư thế chiến đấu.

Zoro gật đầu, tay đặt lên chuôi kiếm. "Ừ, nghe như tiếng... kêu?"

Họ cùng nhau tiến vào rừng, theo hướng âm thanh. Sau vài phút tìm kiếm, họ phát hiện ra một chú hươu con đang run rẩy dưới một bụi cây. Con vật trông hoảng sợ và có vẻ như đã bị lạc.

"Oi, đầu bếp" Zoro nói, "chúng ta không thể để nó ở đây được."

Sanji thở dài. "Đồng ý. Nhưng giờ tìm mẹ nó thế nào đây?"

Cả hai quyết định mang theo chú hươu con và bắt đầu cuộc tìm kiếm trong rừng. Họ len lỏi qua những bụi cây rậm rạp, vượt qua các con suối nhỏ, và trèo lên những sườn đồi dốc. Thỉnh thoảng, họ dừng lại để lắng nghe tiếng kêu của hươu mẹ.

Đêm dần trôi qua, và cuối cùng, khi bình minh sắp ló dạng, họ nghe thấy tiếng kêu đáp lại từ xa. Mừng rỡ, họ nhanh chóng tìm đến nơi và thấy một con hươu cái đang tìm kiếm con của mình.

"Cuối cùng cũng xong." Sanji thở phào, nhìn chú hươu con chạy về phía mẹ nó.

Zoro gật đầu, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt. "Ừ, giờ về thôi."

Khi họ trở lại Thousand Sunny, mặt trời đã lên cao. Cả hai đều lấm lem bùn đất, quần áo rách rưới vì cành cây, và trông cực kỳ mệt mỏi.

Luffy là người đầu tiên nhìn thấy họ. "Oi! Sanji! Zoro! Các cậu đi đâu cả đêm vậy?"

Nhanh chóng, cả đội tụ tập lại, nhìn hai người bạn của mình với vẻ tò mò và... tinh quái?

"Chúng tôi giúp một con hươu con tìm mẹ." Sanji giải thích, cố gắng giữ bình tĩnh.

Zoro gật đầu. "Đúng vậy, chúng tôi đi lạc trong rừng cả đêm."

Tuy nhiên, không ai có vẻ tin lời giải thích của họ. Nami nhếch mép cười. "Ồ, tất nhiên rồi. 'Lạc trong rừng' cả đêm."

"Các cậu trông... rất bận rộn." Robin nhận xét với nụ cười bí ẩn.

Usopp và Chopper cười khúc khích, trong khi Brook bắt đầu chơi một bản nhạc lãng mạn trên đàn violin.

"Oi, các cậu nghĩ cái quái gì vậy?" Zoro gầm gừ, mặt đỏ bừng.

Sanji cũng không khá hơn. "Chúng tôi nói thật mà! Sao các cậu không tin chứ?"

Nhưng càng cố giải thích, họ càng nhận được những cái nhìn đầy ẩn ý và tiếng cười khúc khích từ các nakama của mình. Cuối cùng, cả Sanji và Zoro đành bỏ cuộc, lầm bầm rủa và kéo nhau đi tắm, để lại phía sau là tiếng cười sảng khoái của cả đội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro