7. Tuổi thơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên boong tàu Thousand Sunny, băng Mũ Rơm đang tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Bầu không khí vui vẻ, ấm áp, tiếng cười nói hòa lẫn với tiếng sóng biển dịu nhẹ. Luffy đề xuất một trò chơi: mỗi người sẽ kể một kỷ niệm đáng nhớ thời thơ ấu.

Nami bắt đầu với câu chuyện về lần đầu tiên cô vẽ bản đồ. Usopp kể về những cuộc phiêu lưu tưởng tượng cùng "băng Usopp". Chopper chia sẻ khoảnh khắc đầu tiên tiến sĩ Hiluluk dạy y thuật cho mình. Mỗi câu chuyện đều mang lại tiếng cười và những ánh mắt ấm áp.

Cuối cùng, đến lượt Zoro. Mọi người hướng về phía anh, chờ đợi một câu chuyện vui vẻ nào đó về việc tập kiếm hay những trận đấu hồi nhỏ. Nhưng Zoro chỉ im lặng một lúc, rồi bắt đầu kể với một nụ cười nhẹ trên môi:

"Tôi không có nhiều kỷ niệm vui vẻ để kể. Tuổi thơ của tôi là những ngày đói khát, lang thang tìm kiếm sức mạnh. Tôi đã phải đánh nhau để kiếm ăn, ngủ trong rừng để tránh bị bắt. Mỗi ngày đều là một cuộc chiến để tồn tại."

Nụ cười vẫn còn trên môi Zoro, nhưng ánh mắt anh xa xăm. "Sau đó tôi vào võ đường, dù tôi có tự hào vì thắng bao nhiêu người, cuối ngày họ đều theo chân bố mẹ về, chỉ có tôi ở lại đó."

Bầu không khí xung quanh bỗng trầm lặng. Nami và Usopp nhìn nhau, không biết phải phản ứng thế nào. Luffy im lặng, hiếm khi thấy cậu như vậy. Chopper, với đôi mắt ngấn nước, muốn tiến lại gần Zoro nhưng không dám.

Robin, ngồi ở góc boong tàu, nhìn Zoro với ánh mắt đồng cảm sâu sắc. Cô hiểu rõ cảm giác của một tuổi thơ khắc nghiệt, nơi mà sự sống còn quan trọng hơn niềm vui. Cô nhẹ nhàng nói: "Những trải nghiệm đó, dù đau đớn, đã tạo nên sức mạnh và ý chí của anh, Zoro. Chúng ta đều có những vết sẹo riêng, nhưng giờ đây, chúng ta có nhau."

Sanji, thường xuyên cãi vã với Zoro, lần này lại im lặng. Anh rót một ly rượu và đưa cho Zoro, một cử chỉ hiếm hoi của sự tôn trọng và thấu hiểu.

Luffy, sau một hồi im lặng, bỗng nở nụ cười rộng: "Zoro, những điều đó làm nên một phần con người cậu. Và chúng tôi yêu quý tất cả những phần đó. Cậu không còn phải đối mặt với những khó khăn một mình nữa. Chúng ta là gia đình!"

Lời nói của Luffy như phá tan bầu không khí nặng nề. Mọi người dần mỉm cười, và Zoro, với một cái nhếch mép hiếm hoi.

Luffy nâng ly  lên: "Vì gia đình của chúng ta."

Bữa tiệc tiếp tục, nhưng có điều gì đó đã thay đổi. Mối liên kết giữa họ dường như sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn. Họ hiểu rằng, dù quá khứ có như thế nào, hiện tại họ đã có nhau, và tương lai sẽ cùng nhau viết tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro