Mẩu Truyện 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nhớ anh không?" Mạc Thanh Thành tiếp tục nhẹ giọng hỏi cô.
"Vâng..."

Hắn nhíu mi, ý tứ là đáp không đúng.
"Ừm, nhớ..."
"Nhớ bao nhiêu?" Hắn tiếp tục 'hướng dẫn'.

Xong rồi, tất cả tính từ đều chạy khỏi đại não rồi. "Rất nhớ rất nhớ..."
Hắn cười: "Nhớ ai?"
"Anh"
"Nối liền lại nào?" Hắn lại đè thấp giọng, cả âm cuối cũng uốn cong....
"....Rất nhớ rất nhớ anh."

(Rất nhớ, rất nhớ anh - Diệp Lạc Vô Tâm)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro