ĐOẢN NGƯỢC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ấy cô là tân sinh viên nghèo, một con vịt xấu xí, tự ti, còn anh là công tử hào hoa muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, muốn gia thế có gia thế.

Anh năm lần bảy lượt đả kích cô mọi vấn đề, chỉ vì từ khi cô nhập học, vị trí từ nhất khoa cho đến toàn trường của anh xưa nay lại bị cô cướp hoàn toàn. Chết tiệt, một sinh viên năm ba như anh mà phải chịu nhìn thành tích ba năm trước của mình đưa ra so sánh với cô, ha ha, vậy mà thành tích của cô lại hơn của anh năm đó!

Anh kêu cô xấu xí, khó ưa, giả bộ cao ngạo, thậm chí còn cố ý cô lập cô, tẩy chay cô, khiến cô trong năm đầu tiên làm sinh viên trong tình cảnh tự kỷ, lại còn rước thêm một đóng kẻ ghen người ghét.

Nhưng cô vẫn kiên cường vươn lên, kiên cường sống, kể cả khi công việc cô làm thêm, gia thế nghèo nàn của cô, gia đình tan nát của cô cũng bị anh lôi ra làm trò cười cho cả trường, thực ra, sinh viên làm thêm là chuyện bình thường, nghèo nàn cũng nhiều, mà là con của tiểu tam thì càng không thiếu, chẳng qua, cô bị anh ghét bỏ nên mới thế.

Bày đủ mọi trò nhưng mặt cô vẫn lạnh tanh ra vẻ không quan tâm, anh quyết tâm vũ nhục cô trước toàn trường. Một cô gái nào đó vào một ngày nọ tạo tình huống cô làm hỏng váy của cô ta, một chiếc váy hiệu giá trị bằng cả nửa năm cô đi làm thuê. Thực ra cô gái đó là bạn của anh ta, cũng không ưa cô. Anh giả vờ ra mặt giải vây, ném tiền vào mặt cô trước mặt mọi người, nhưng cô ương ngạnh kêu cô gái kia có gan thì cởi bộ váy đó ra cho cô, cô sẽ đền.

Kết quả, cô ta giang tay giáng vào mặt cô. Khoảnh khắc cô rưng rưng nước mắt ngước nhìn anh từ dưới đất "Anh đã cảm thấy thỏa mãn chưa? Trước giờ, tôi không đắc tội với anh, anh đi bên trái, tôi tình nguyện đi bên phải, anh bước hướng Đông, tôi rảo hướng Tây, tôi hỏi anh, tôi đã làm gì khiến anh không vừa mắt?", anh thực sự cảm thấy, anh sai rồi. Về sau anh mới biết, ngày hôm ấy, người thân duy nhất của cô đã qua đời, vì trò đùa tai quái của anh, khiến cô không kịp nhìn mặt bà lần cuối, ha ha, nếu không, làm sao anh có thể thấy được vẻ mặt bi thương của cô lúc ấy. Anh biết, trò đùa của anh đã đi quá giới hạn, tội của anh, rất lớn, lớn đến bản thân anh cũng khó có thể tha thứ.
Nhưng anh không kịp xin lỗi, cô đã đi rồi, đi triệt để. Cô thôi học, toàn bộ hồ sơ về cô bị xóa hết, đến chỗ làm thêm của cô, cô đã nghỉ việc, ngoài cái tên, anh cũng không biết gì về cô cả. Anh điên cuồng tìm cô trong vô vọng, anh ai oán ngày xưa ngu ngốc đã cô lập cô, vậy nên bây giờ anh không tìm được cô.

Anh dần phát hiện ra, bản thân mình thực sự để tâm về cô. Không có cô, anh cũng không có hứng thú đến trường, không có hứng thú tìm bạn gái, không có hứng thú vui đùa. Anh... yêu cô sao? Anh cảm thấy bản thân thật nực cười, vì thế, anh quyết tâm quay lại cuộc sống ăn chơi sa đọa, cho đến ngày vô tình thấy cô, đuổi theo cô rồi xảy ra tai nạn, ngủ một giấc thật lâu, lâu đến mấy năm liền.

Ngày ấy, bà ngoại cô qua đời, cuộc sống của cô cũng lâm vào bế tắc. Cô phát hiện, để nuôi cô ăn học, bà nhịn ăn để giành, nhặt ve chai kiếm tiền, làm thuê mướn, dọn chuồng heo, chăm sóc người bệnh, trông trẻ... Hôm ấy bà cô không tìm được người mướn, đang đi nhặt ve chai thì ngã xuống hồ, được một người cứu, nhưng rồi viêm phổi, tuổi cao sức yếu, sau hai ngày liền không qua khỏi, không thể đợi được cô về...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngược