Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐỪNG ĐỂ KHÚC ĐẦU ĐÁNH LỪA NHA MỌI NGƯỜI ^w^

------------------------------

"Đạt! Nghe em giải thích! Mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu mà!"

Đạt không trả lời, vẫn tiếp tục đi. Đến khi thấy Phương trang theo không kịp bước chân Đạt nữa Đạt mới dừng lại, nhìn Phương Trang lạnh lùng:

"Trong khoảng thời gian này anh nghĩ mình không nên gặp nhau!" rồi quay bước bỏ lại Phương Trang một mình. Cũng may ở đây chỉ cách mấy bước là đến nhà cô rồi, nếu không chắc cô không lê bước nổi mất!

Tên kia là ai chứ? Tại sao lại chạy tới ôm mình thân mật như vậy? Lại đúng lúc có anh đi qua, ngay góc nhìn của anh thì sẽ thấy cô giống như là nhiệt tình đáp lại.

Anh tức giận lao đến tên ấy, tách hai chúng tôi ra rồi đánh tên ấy túi bụi. Tôi hoảng sợ, bắt đầu khóc thét lên, lại thấy tên kia bị đánh bầm dập như vậy lỡ có chuyện gì thì sao đây

Thế là cô bay vào ngăn cản, anh thấy thế thì lạnh lùng nhìn tôi rồi quảnh đi, đó giờ anh luôn vui vẻ với tôi như một thê nô thứ thiệt, sao lần này....

-----------------------------

Từ hôm dó mặc dù anh nói không muốn gặp nhau nhưng tôi không từ bỏ, vẫn nhắn tin gọi điện, đến tìm anh. Mặc dù anh không đoái hoài nhưng tôi vẫn kiên trì, yêu phải từ hai phía, anh bình thường lúc nào cũng yêu thương cũng chiều tôi, giờ thì đến lượt tôi!

Nhưng mà, tôi chịu không nổi nữa, tôi nhớ anh, nhưng anh lại không chịu gặp tôi... Tôi mệt mỏi, bắt đầu khóc òa lên ngay trước của nhà anh. Thế là cửa mở ra, mắt anh không còn lạnh lùng mà thay vào đó là sự ấm áp, lẫn đau xót

Anh kéo tôi vào lòng, ôm hôn như chưa bao giờ được ôm hôn, tôi vui lắm nhưng cũng không hiểu gì. Lúc sau, khi đã ăn nhiều 'đậu hủ' của tôi anh mới bẹo má tôi, bảo:

"Ngốc! Khóc cái gì! Chỉ mới có một ngày thôi mà, đừng khóc nữa anh đau lòng!'

Thấy mặt tôi nghệch ra, Đạt cười to:

"Thật ra anh đâu có thật sự giận em, tên kia là thằng em trời đánh ngỗ nghịch nhà anh, cũng là em rể tương lai của em đó! Anh... Anh chỉ là muốn thử cảm giác giận em một lần thôi mà, bình thường toàn em làm nũng, giận dỗi, anh cũng muốn thử cảm giác...!~" nói xong còn nở một nụ cười dễ thương~

Bà nó chứ! Mắt cô nổi đom đóm cả lên! Được lắm! Ta sẽ cho ngươi thử cảm giác...
"Trang! Anh xin lỗi, đừng giận anh nữa!" Nếu lúc trước anh thê nô một thì giờ lên mười luôn rồi. Hừ! Cho chừa!

Tôi không thèm ngó ngàng nữa, thấy mặt hắn ở hướng nào thì quay lưng về hướng đó. Đạt sốt ruột cái gì cũng nó toẹt ra:

"Là do hôm trước anh có nói chơi với thằng nhóc đó là muốn được giận một chút, nghe xong thì nó cười ha hả rồi chạy đi tìm em đó. Anh đã trừng phạt nó rồi, đánh tới nỗi thiếu điều đi phẫu thuật thẩm mỹ luôn rồi! Đừng giận nữa mà! Là anh sai!"

"Anh còn muốn loại cảm giác nào nữa không? Nói ra rồi làm luôn một thể!" Mặt tôi cười như không cười nói với anh

Mắt Đạt sáng lên thấy rõ, đột nhiên tôi cảm thấy lạnh buốt sống lưng.Đạt không nói không rằng kéo tôi lên xe chạy với tốc độ ánh sáng. Đến nơi, tôi còn không biết đó là đâu nữa. Đến khi cầm trên tay cuốn sổ màu đỏ tôi mới thức tỉnh

"Trang à! Đây là cảm giác có vợ đó, anh vui lắm! Nhân tiện anh còn muốn thử cảm giác tạo ra em bé nó như thế nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro